Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1004: Người mới đến cười người cũ khóc 2




Editor: Hạ Trần

"Về sau, có tin đồn cô cùng thầy mình có ái muội, sôi sùng sục, Lâm Nhiên không thể tiếp nhận, muốn cô rời khỏi thầy của cô, một lần nữa tìm một người thầy khác, thầy của cô ở giới âm nhạc có địa vị rất cao, cô không muốn đi, cùng Lâm Nhiên ý kiến trái ngược."

"Bọn họ lại chia tay, chuyện cũ dây dưa quấn lại hai năm, hiện tại vừa nặng hợp lại."

Lúc Đường Bạch Dạ nói, có chút không kiên nhẫn, "Nếu như là anh, đã sớm đoạn tuyệt, cô gái kia so với trước đây là không giống nhau, trước đây thiên chân khả ái, hiện tại lòng dạ cực sâu, không có biện pháp, Lâm Nhiên thích."

Hạ Thần Hi trong lòng có chút phiền, Lâm Nhiên cùng bạn gái trước của anh ta cảm tình tốt như vậy, lại quen nhau nhiều năm như vậy, thời gian học cao trung nói luyến ái a, nhiều thuần khiết a, người cả đời này, khó quên nhất chính là thời gian chớm yêu tâm động.

Mặc kệ nam nữ, chung quy làm ngươi nhớ kỹ một đời, đều là đặc biệt.

Cảm tình cô đối Tiêu Tề, lúc trước cũng rất hồn nhiên, thuần túy, nếu không trải qua chuyện vô cùng thê thảm như vậy, phản bội cùng thương tổn, sao lại tách ra.

Nhưng Giai Vân làm sao bây giờ?

Cô ấy thích Lâm Nhiên như vậy.

"Em lo lắng những cái này để làm gì?"

"Không phải lo lắng, em chỉ là cảm thấy Giai Vân thích Lâm Nhiên như thế, bọn họ chia tay rất đáng tiếc." Hạ Thần Hi nói, "Giai Vân là cô gái rất tốt, Lâm Nhiên không biết quý trọng, thực sự rất tiếc nuối."

Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Loại chuyện này, em tình anh nguyện, cũng không biết nên nói như thế nào, Tiết Giai Vân cho dù tốt, người Lâm Nhiên thích là người khác, vậy cũng chẳng ích gì, em nói xem?"

Hạ Thần Hi gật đầu, "Em ở thành phố S không có bạn bè gì, khó có được cùng cô ấy hợp ý, tự nhiên hi vọng tình cảm của cô ấy có thể thuận lợi, Lâm Nhiên cùng anh lại tình như thủ túc, mọi người cùng một chỗ thật tốt."

Đường Bạch Dạ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, chỉ là, có đôi khi, có một số việc thì không cách nào cưỡng cầu, bằng không, thương tâm khổ sở, chỉ là mình.

"Đừng nghĩ chuyện này."

Hạ Thần Hi gật gật đầu, đột nhiên, điện thoại vang lên, cô vừa nhìn điện báo là Tiết Giai Vân, cuống quít tiếp điện thoại, Tiết Giai Vân rủ cô cùng nhau uống rượu, nghe một chút âm nhạc, hình như có rất nhiều lời muốn nói ra cùng cô.

Hạ Thần Hi vừa nhìn mới chín giờ, hai người hẹn thời gian, cô liền cúp điện thoại.

"Đã trễ thế này, em còn muốn đi ra ngoài?" Đường Bạch Dạ hỏi, anh muốn Hạ Thần Hi ở nhà bồi anh, khó có được ở Đường trạch một lần, anh giờ phút này, hận không thể cùng Hạ Thần Hi dính cùng một chỗ.

"Cũng không tính trễ a, Đường tổng, ngài lúc trước thế nhưng không tới sáng sớm không tiêu tan, lúc này mới chín giờ a."

Đường Bạch Dạ trừng cô, Hạ Thần Hi lấy chìa khóa xe của anh xuống lầu, Đường lão cùng Đường Nhất Phong còn đang chơi cờ.

"Trễ như thế còn muốn đi ra ngoài?"

"Bằng hữu có một chút chuyện, con đi ra ngoài một chuyến, cha, chúc ngủ ngon."

Đường lão ừ một tiếng, mặc dù mặt không biểu tình, nhưng nhìn ra được, tâm tình rất ít, quản gia hỏi, "Thiếu phu nhân muốn tài xế không?"

"Không cần, tự tôi lái xe, một hồi nếu như uống rượu, tôi lại gọi Đường Bạch Dạ qua đây tiếp."

Cô cùng Tiết Giai Vân hẹn ở một quán bar, rất yên tĩnh, bầu không khí rất tốt, một quán bar âm nhạc, du dương khúc dương cầm dập dờn ở mỗi một góc, tất cả hiện trường đều có người biểu diễn, trong quán rượu, tốp năm tốp ba, đa số là tình nhân cùng bằng hữu.

Tiết Giai Vân một người ngồi ở trong góc, lúc Hạ Thần Hi đến đó, cô uống hai chén whisky, người rất thanh tỉnh, một chút dấu hiệu say cũng không có.

"Ăn cơm xong rồi?" Hạ Thần Hi nói.

Tiết Giai Vân lắc đầu, cô cuống quít nói, "Cậu không ăn cơm liền uống rượu sao được, ăn một chút ít gì đó hãy uống rượu."