Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1799: Về tương lai 7




"Cùng anh có quan hệ gì." Lục Trăn qua loa, "Hai quân giằng co, sống chết thông thường, ai cũng không cần xin lỗi."

"Tiểu Trăn..." Nolan muốn nói lại thôi.

Lục Trăn đơn giản giơ tay lên cắt ngang lời của anh ta, "Tôi biết anh muốn làm cái gì, có phải bắt đầu cảm thấy hay không, tình cảnh của chúng ta rất xấu hổ? Mặc kệ đối với một bên kia, đều rất xấu hổ, chẳng sợ anh đã rời khỏi chống khủng bố, đi bộ đội đặc chủng, cũng không làm nên chuyện gì."

"Là, tôi ngay từ đầu cho rằng, tôi rời khỏi chống khủng bố, tình cảnh của chúng ta liền sẽ khá hơn một chút, cậu chưa bao giờ đi nhìn thẳng vào vấn đề giữa bọn họ, một người không tim không phổi, tùy tâm cuộc sống, cuối cùng phải có người đi nghĩ."

"Tôi ngay từ đầu liền nghĩ tới những thứ vấn đề này, cho nên tôi cách xa chống khủng bố, không ngờ, có một số việc còn là trốn tránh không được."

Lục Trăn nhíu mày, trên mặt không có gì, nhưng trong lòng có chút phát trầm, Tiểu Tuyết nói đúng, nếu như Nolan không phải yêu anh trước, mà là biết anh là một gã phần tử khủng bố trước, anh ta là không thể nào yêu mình.

Thân phận này, chính là một khoảng cách lớn.

"Anh nghĩ như thế nào?" Lục Trăn buông lỏng tay ra, cầm lên báo chí trên bàn.

Nolan trầm mặc, Lục Trăn nhất thời cũng không biết nói cái gì, khi bọn họ trong đoạn quan hệ này, vẫn là Nolan nhượng bộ, Lục Trăn chưa bao giờ thỏa hiệp qua, chính anh cũng hiểu, nhưng Lục Trăn lập trường của mình rất rõ ràng.

Anh không biết mình có thể nhượng bộ cái gì.

Rời khỏi vương bài?

Không có khả năng!

Không tham dự lãnh đạo của vương bài nữa?

Không có khả năng!

Tựa như Nolan không có khả năng rời khỏi quân đội như nhau.

Vòng tới vòng lui, bọn họ lại vòng trở về điểm bắt đầu. Khi bọn họ cho rằng có thể giải quyết vấn đề, thì lại thành vấn đề khó giải quyết. Lần này Sofia chưa chết, là rất may. Nếu là bà ấy chết, anh và Nolan thế nào đối mặt với nhau.

"Nolan, sau khi anh biết tôi là Lục Trăn, mà lại là người, lúc trước anh nhớ nhiều như vậy, anh có thể có do dự cùng đấu tranh, có từng nghĩ tới muốn bỏ cuộc hay không?" Lục Trăn cười khẽ hỏi.

Nolan ánh mắt trầm lãnh nhìn anh, lợi hại giống như một tia laser, như muốn đem người cho xuyên thấu, "Cậu không tin tôi?"

"Đến bây giờ, tôi đương nhiên tin anh, chỉ là, lúc trước anh có thể có một chút dao động, Tiểu Tuyết nói, nếu như không phải chúng ta khi còn nhỏ quen biết, anh đã sớm nhận thức tôi, yêu tôi. Hôm nay, anh biết tôi là một gã phần tử khủng bố, anh cũng sẽ tránh không kịp." Lục Trăn nói, "Đạo lý này tôi hiểu, không cần Tiểu Tuyết nói với tôi, chỉ là tôi không muốn thừa nhận mà thôi."

Nolan trầm mặc xuống, tầm mắt đừng khai.

Lục Trăn cũng hiểu ý tứ của anh.

"Lúc đó, anh là nghĩ thế nào?" Lục Trăn truy nguyên hỏi, rất muốn biết lúc đó suy nghĩ của Nolan.

Nolan nói, "Đúng, không phủ nhận rằng tôi có chút dao động. Dù cho như thế quên đi, nhưng mà trước sau thuyết phục không được chính mình. Chuyện này tôi không nghĩ nhiều như anh, tôi chỉ dùng một ngày liền hiểu mình muốn cái gì."

"Lúc đó suy nghĩ của tôi cũng rất đơn giản. Tôi cũng không cảm thấy, cậu sẽ yêu tôi, chỉ sợ cũng chỉ là tôi tình nguyện đơn phương, một khi đã như vậy, tại sao tôi không thể buông tay đi yêu cậu." Nolan thản nhiên nói.

Nghĩ đến tâm tình lúc trước của mình, không khỏi cũng có chút cay đắng.

Có một số việc quay đầu lại suy nghĩ, sẽ có một phen cảm ngộ khác.

"Cho tôi một chút tin tưởng." Nolan lời nói thấm thía nhìn kỹ vào đôi mắt anh, "Tôi biết mình nghĩ muốn cái gì, cũng biết mình đang làm cái gì."