Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 14: Tường vi bí ẩn – 14




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

14.

“Sao có thể? Hơn nữa tôi đã chịu hết nữa bánh waffle trong nhà nghỉ rồi Tiệc tối của nhà Campolam nhất định có beefsteak thượng hạng”

Ian nặng nề thở dài.

Bọn họ trở lại nhà nghỉ. Ian đem đám râu lởm chởm của mình cạo sạch, sau đó chạy đi mượn bàn ủi của ông chủ nhà nghỉ, ủi phẳng lại tây trang.

Haley khoanh tay dựa vào bên cửa phòng tăm, chuyên tâm nhìn Ian.

“Cậu có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy không? Nhân lúc còn nhiều thời gian, cậu có thể ra ban công phát điên một hồi, chỉ cần đừng nhảy lầu xuống dưới là được”

“Tôi muốn thưởng thức cặp mông gợi cảm của anh nha.”

Ian rướn thẳng lưng, “Cậu muốn cái bàn ủi này dán lên mặt mình a?”

“Chú Ian của tôi lại tức giận rồi.” Haley tiếc nuối xoay người đi chỗ khác.

Tiệc tối của gia tộc Campolam thật sự không giống bình thường. Ian cùng Haley cầm ly rượu đi vòng vòng trong phòng, tự hỏi không phải tất cả những người có địa vị trong thị trấn đều có mặt ở đây chứ. Ngoại trừ thầy cô cùng bạn học trong trường của Lucy, còn có những người hợp tác làm ăn với quý ngài Campolam.

“Oa Ian, còn có Haley nữa, các cậu thật sự đến rồi Cố gắng thưởng thức hết rượu vang và những món ăn đêm nay nhé, hy vọng đây sẽ là ngày tuyệt nhất trong trải nghiệm của các cậu tại thị trấn W.” Phu nhân Campolam mỉm cười, chào đón bọn họ. Bà chớp chớp mắt nói, “Đêm nay còn có một hoạt động đặc biệt. Không biết hai vị từng có người thân hoặc bạn bè đã khuất hay chăng, không chừng đêm nay mọi người cũng có cơ hội được nói chuyện với bọn họ đấy.”

“Sao?” Ian hoàn toàn không hiểu ý của bà.

Lawrence từ phía sau tiến đến bên cạnh phu nhân Campolam, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Kỳ thực mẹ tôi vô cùng nhớ Lucy, cho nên mới mời đến đây một vị thầy pháp.”

“Chà… Chúng tôi hiểu rồi…” Ian gật gật đầu.

Phu nhân Campolam mỉm cười, “Thanh tra Connor đừng hiểu lầm, tôi không có nhớ con gái đến ngu ngốc như vậy. Chỉ là đám người trẻ tuổi trong thị trấn đối với những thứ này rất có hứng thú. Bọn họ chỉ sợ đã len lén chơi trò này nhiều lần. Đây chỉ là một bữa tiệc tối cuối cùng tưởng nhớ đến Lucy, tôi muốn nó đặc biệt một chút mà thôi. Có lẽ… Không chừng tồn tại một phần vạn khả năng, Lucy sẽ xuất hiện, con bé sẽ nói với chúng tôi nó rất tốt, muốn chúng tôi yên tâm.”

Thời điểm phu nhân Campolam nói đến đây, rõ ràng đang quay nhìn con trai mình.

Haley ghé vào bên tai Ian, thấp giọng nói: “Nhìn phản ứng của phu nhân Campolam, xem ra người không thể buông bỏ nhất chính là Lawrence đi?”

Thời điểm bọn họ cùng xoay người đi, nụ cười nhàn nhạt trên môi Ian hoàn toàn biến mất, “Cậu có thấy trên cổ phu nhân Campolam đeo thứ gì không?”

“Thấy chứ, là thánh giá nạm kim cương. Hơn nữa kim cương ở phần đuôi thánh giá vừa mới được sửa lại. Chúng ta có nên cho người tìm xem trong cống thoát nước bên kia có thứ gì giống vậy vô tình rơi lại không nha?”

“Cậu cảm giác xác suất thành công là bao nhiêu?”

“Không khác là mấy so với chơi xổ số trúng thưởng, hoặc là tôi và anh cùng lúc bị sét đánh giữa trời nắng. Đáng tiếc chúng ta không mang theo thuốc thử bên người, bằng không đã có thể xem thử phản ứng với máu trên mặt dây chuyền mà phu nhân đeo rồi.”

“Dù thử ra thì sao chứ? Căn bản không thể đem làm đối chứng DNA.”

“Mặc kệ thế nào, anh hiện tại đã có đối tượng tình nghi sát hại Allen rồi đấy, công việc còn lại chỉ là điều tra động cơ gây án và kiểm tra hung khí… Đây là giả thuyết nếu trong thị trấn không có người đeo mặt dây chuyền thánh giá thứ hai nha.”

Ian hừ lạnh một tiếng, “Giả thuyết này đều do cậu tưởng tượng ra Allen vào giây cuối cùng còn sống nắm chặt thánh giá trong tay. Dù rằng lập luận của chúng ta nhìn qua thì rất có cơ sở nhưng về cơ bản thì không hề vững chắc.”

“Chứng cứ rồi sẽ tự lộ diện vào lúc cần thiết thôi, tin tôi đi, Ian à.”

Đúng lúc này, ngài Campolam đi đến, Haley hiển nhiên vô cùng nhiệt tình chào đón. Hai người trò chuyện rất ăn ý, không quá nửa phút, Haley đã ném Ian ra sau đầu.

Ian cầm ly rượu trong tay, thoạt nhìn nhàn nhã, kỳ thức ánh mắt hắn lại chú ý rất kỹ từng vị khách tham gia bữa tiệc tối nay.

Hầu hết phụ nữ tham gia tiệc tối đều đeo trang sức. Ian cố tưởng tượng trong đầu vô số tình huống, giả như Allen nắm chúng trong tay sẽ như thế nào.

Ngọc trai hình tròn chắc chắn không thể.

Mặt dây khảm đá quý, góc cạnh không đủ sắc, xem ra cũng không phù hợp.

“Này Nghe mọi người nói anh là Thanh tra liên bang?” Một cậu trai trẻ đeo kính râm tiếp cận Ian.

“Đúng thế. Xin hỏi cậu là…”

“À, tôi là phóng viên. Không phải ở thị trấn này, mà là trong thành phố. Tòa soạn báo chúng tôi không thiếu những tin tức hay ho về gia tộc Campolam.”

“Ra thế.” Ian đối với người xa lạ, đặc biệt là phóng viên, vô cùng không có hứng thú.

“Gia tộc Campolam thật sự giàu có. Sở thích của những kẻ có tiền vốn không giống nhau. Ngài Campolam thích dùng tiền của mình để phát học bổng cho các sinh viên. Mà phu nhân Campolam lại thích sưu tập các mẫu túi xách hàng hiệu. Ví như tháng trước, tôi còn bắt gặp bà ấy hay manh theo chiếc túi da được đặt làm riêng ở chỗ một nhà thiết kế nổi tiếng, trị giá mười hai vạn đô la. Nhưng gần đây, bà ấy lại không hề dùng đến nó, bởi vì vừa mới ra mẫu túi xách mới.”

Anh chàng phóng viên còn khoe khoang đủ điều về sự giàu có của gia tộc Campolam, nhưng Ian lại không hề hứng thú. Hắn càng lãnh đạm, anh phóng viên kia lại càng bị hấp dẫn.

“À, đúng rồi, anh có từng nghe truyền thuyết về thị trấn W chưa?”

“Cậu muốn nói đến những vụ mất tích của một số người trẻ tuổi cách đây hai mươi năm à?” Ian rốt cuộc cũng lên tiếng, anh chàng phóng viên đương nhiên vô cùng cao hứng.

“Ừm, đúng. Hiện tại trong tiểu trấn lại xảy ra liên tiếp ba vụ án mạng, ngài Thanh tra… Anh có nghĩ đến những vụ án mạng này liên quan đến mấy vụ mất tích hai mươi năm trước không?”

Ian lắc đầu cười, “Cái này tôi thật sự không biết.”

“Này, đừng thừa nước đục thả câu Anh nhất định đã điều tra ra cái gì rồi đúng không?”

“Cho dù Thanh tra Connor có điều tra được gì đó, sẽ nói ra cho cậu đem làm tư liệu rồi thêm mắm thêm muối viết mấy cái bài báo lá cải kia sao?”

Lawrence lạnh lùng đi tới trước mặt anh chàng phóng viên kia. Đối phương lộ ra biểu tình xấu hổ, cúi đầu rời đi.

“Đám phóng viên chính là như vậy, đau khổ của người khác đều có thể trở thành đề tài cho bọn họ múa bút. Ngay cả cái chất của Lucy năm đó…” Lawrence cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.

Ian vỗ vỗ vai cậu, “Cậu thật sự rất thương Lucy a.”

“…Đúng thế. Tôi… Vốn không tính thừa kế gia sản của gia tộc này, mà muốn đi theo con đường nghệ thuật. Tôi chọn Boston, cùng vì muốn trốn tránh tất cả. Lucy và tôi đã hứa hẹn với nhau, đợi khi em ấy tốt nghiệp trung học… Sẽ tới Boston. Như vậy, em ấy vừa được xem thấy thế giới bên ngoài, cũng như tôi có thể bảo vệ cho nó. Chỉ là, không nghĩ đến, tôi vừa đi được nửa năm, em ấy lại chết ngay tại nơi tôi vẫn luôn cho rằng đó là chỗ an toàn nhất…”

“Xin lỗi, Lawrence… Tôi có thể hỏi một chuyện không?”

“Anh hỏi đi.” Lawrence nhún vai, làm ra vẻ không việc gì, “Tôi đoán anh muốn hỏi về Lena, Allen, và cả Anne nữa đi?”

“Đúng thế. Tôi nghe nói hôm Lucy gặp chuyện không may, bọn họ cũng có mặt tại hiện trường. Kể từ sau hôm đó. bọn họ hình như không còn chơi chung với nhau nữa.”

“Có lẽ, bọn họ đơn giản cảm thấy, nếu cứ gặp gỡ nhau sẽ lại nhớ đến Lucy đi? Xin lỗi, sau khi Lucy chết, tôi rất ít khi trở về thị trấn. Cho nên, giữa đám thanh niên ấy xảy ra chuyện gì, cha tôi so với tôi hẳn còn rõ hơn.” Ánh mắt Lawrence nhìn về phía cha mình, lúc phát hiện ông ta còn đứng chung với Haley, cậu nở nụ cười trào phúng, “Ian à, tôi không thể không lo lắng cho người động sự của anh nha.”

“Lo lắng gì chứ?”

“Cha tôi đối với những người trẻ tuổi xinh đẹp luôn vô cùng hứng thú. Tuy rằng trên người thanh tra Haley Russell có mang theo súng, thế nhưng, gương mặt anh ta rất thu hút.”

Ian ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ đến Lawrence lại thản nhiên nói ra những lời nhu vậy.

“Ha ha, Ian à… Anh tin thật sao? Cha tôi là kiểu người hiếu khách, lại có nhiều đề tài hợp với những người trẻ tuổi. Ông ấy là người tốt nha.”

Ian tỏ ý cười trừ, thế nhưng hắn cảm giác lời Lawrence không phải đơn thuần là nói đùa. Bởi vì không có đứa con nào lại đem chuyện này ra vui đùa.

Đúng lúc này, vang lên tiếng ly rượu bị đánh rơi, chính là Haley vô ý làm rượu vang đổ lên tay áo của ngài Campolam.

“Này Vô cùng xin lỗi Tôi không chú ý ngài đang ở sau lưng mình” Haley thẳng thắn xin lỗi.

Ian cười khẽ. Haley tên nay, quả nhiên không bao giờ buông tha việc chứng minh suy đoán của mình là chính xác.

“Không việc gì Cậu cũng đâu phải cố ý Hơn nữa, tôi còn nhiều quần áo chuẩn bị sẵn lắm, vừa lúc có thể thay đổi, làm cho các tân khách cảm thấy tôi luôn mới mẻ.” Ngài Campolam cởi bỏ áo khoác ngoài, vén cao tay áo.

Đáng thất vọng thay, tay ông ta hoàn toàn không có vết thương gì.

Haley xoay người, hướng Ian lắc đầu.

Thời điểm ngài Campolam thay xong quần áo mới đã trở lại, phu nhân Campolam gõ gõ ly rượu, “Đêm đã khá khuya, cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt Lucy Tôi đã đặc biệt mời tới đây pháp sư Elysee Không biết có vị nào tình nguyện tham gia đêm gọi hồn hôm nay không?”

Ian phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, phát hiện rất nhiều cô cậu thanh niên giơ tay thật cao, tuy rằng có chút sợ sệt, hoặc ngờ vực, nhưng chỉ một số ít coi đây là trò đùa hoàn toàn không có hứng thú.

Haley thế nhưng cũng giơ tay.

Ian thở dài, đi đến bên cạnh Haley, “Chúng ta căn bản không tính là quen biết với nhà Campolam, cậu như thế nào lại tùy tiện tham gia đêm gọi hồn của con gái nhà người ta a?”

Haley nghiêng mặt, môi y gần như sắp chạm đến vành tai Ian, cảm xúc ấm nóng bất ngờ ập tới.

“Tôi có quen biết với vị pháp sư Elysee kia. Cô ả là một kẻ lừa đảo. Nếu tôi đoán không lầm, Elysee hẳn là nhận tiền của nhà Campolam, sau đó diễn một màn kịch, khiến cho cậu con trai Lawrence của mình hoàn toàn buông tha cho cái chết của Lucy. Ian, anh không định tham gia sao? Vừa lúc có thể xem thử phản ứng của vợ chồng Campolam và Lawrence.”

“Thôi đi, tôi đoán cậu nhất định lại muốn giả thần giả quỷ hù dọa bọn họ a.”

“Vậy hy vọng anh cùng tôi diễn một màn này.” Haley chớp mắt, cầm tay Ian giơ lên cao.

“Chà Ian cùng Haley Hoan nghênh hai người tham gia”

Phu nhân Campoam dẫn Haley cùng Ian vào trong phòng Lucy.

Giữa phòng đặt một cái bàn tròn.

Trên bàn thắp đầy nến. Tất cả cửa sổ bị đóng lại, đèn đều bị tắt.

còn tiếp…

Trong bóng đêm duy nhất còn lại là ánh nến lập lòe.