Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi

Chương 117




Editor: May

Điền Bảo Bảo ở một bên nghe được cái hiểu cái không, “Tro cốt cũng có thể làm kim cương sao?” Bé nhìn nhìn Lâm Dật, thấy biểu tình giữ kín như bưng kia của anh, lại quay đầu nhìn nhìn Điền Kỳ Kỳ, một bộ dáng ngây ra như phỗng. Cầu người không bằng cầu mình, Điền Bảo Bảo mở ipad bên cạnh lên, tìm tòi một chút mới bừng tỉnh đại ngộ.

Qua một lúc lâu, Lâm Dật liền khôi phục lại từ trong trí nhớ lúc trước, “Bản thiết kế cô sửa đâu? Tôi nhìn xem.”

Năng lực dời đi của anh quá mạnh, gần như làm Điền Kỳ Kỳ theo không kịp tiết tấu của anh. Chần chờ vài giây, mới hiểu được lời anh, đưa bản thảo thiết kế cho anh.

Lâm Dật thu liễm tùy ý lúc trước, trên dung nhan góc cạnh rõ ràng phân biệt không ra bất kỳ cảm xúc gì. Chỉ là ngẫu nhiên anh hơi nhíu mày một chút, mà cặp mắt đen như mực kia, lại trở nên rất thâm thúy, thâm thúy đến làm người mê hoặc, làm người bất an.

Lâm Dật không nói lời nào, Điền Kỳ Kỳ cũng không mở miệng dò hỏi. Tâm lại thấp thỏm bất an nhảy lên, e sợ anh vừa mở miệng liền sẽ làm giảm sáng ý của cô đến không đáng một đồng.

“Đây là cái gì? Bản thảo mami thiết kế sao?” Điền Bảo Bảo nhìn tầm mắt hai người đều ngắm nhìn mấy bản vẽ kia, cũng tiến đầu nhỏ tới nhìn.

“Ừ, tới, Bảo Bảo nhìn xem mẹ con thiết kế được không?” Lâm Dật vươn cánh tay thoáng dùng sức liền một phen bế Điền Bảo Bảo lên, ngồi ở trên đùi của mình, rồi sau đó lật cho bé xem từng tờ, như là lừa gạt đứa bé. Dáng vẻ hào sảng không kềm chế được, tư tháità mị quyến cuồng không thể không làm người khuất phục với tôn quý ngạo nghễ hậu thế của anh, nhưng anh lại bình thản thân thiết mà cưng chiêu Điền Bảo Bảo, giống như những thứ trên tay đó không phải tác phẩm liên quan đến hiệp ước trên ngàn vạn, mà chỉ là tùy ý vẽ buôn bán bên đường.

Đến Điền Kỳ Kỳ đều có chút không nhìn được, anh đây là đang xem nhẹ sáng ý của cô, hay là vì cái gì!

“Đây là mami con thiết kế sao? Rất tuyệt đó! Nhưng con nhìn giống như thực phức tạp, nhiều trang trí và hoa văn như vậy xem đến có chút choáng, nhưng nếu thật sự làm ra, nhất định sẽ lóe mù đôi mắt người đi?” Điền Bảo Bảo tựa như xem sách tranh vẽ, cũng không chút để ý lật qua từng tờ.

Mà Điền Bảo Bảo lầm bầm lầu bầu lại làm Điền Kỳ Kỳ và Lâm Dật đều lâm vào suy nghĩ của mỗi người, không thể nghi ngờ một đứa bé nhìn đồ vật đều là thuần tịnh nhất, không trộn lẫn ý tứ tạp chất. Không thể không nói, những lời Điền Bảo Bảo đều rất có kiến giải, tuy rằng lúc nói có vẻ non nớt, nhưng lại cho Điền Kỳ Kỳ dẫn dắt rất lớn. Đích xác, rất nhiều tác phẩm kinh điển có giá trị, đều không phải là hoàn toàn dựa vào số lượng chồng lên, lúc trước cô vừa muốn tạo ra một chủ đề kinh điển, hoa lệ, hào hoa xa xỉ, độc nhất vô nhị, nhưng lại có vẻ vô cùng rườm rà. Đánh giá của Điền Bảo Bảo cho cô một ý nghĩ mới, đơn giản đại khí có lẽ càng có thể tỏ vẻ ra một loại lực tương tác và lực lãnh đạo của vương thất.