Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi

Chương 138




Editor: May

Lâm Dật vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại lái xe đưa cô về nhà.

Land Rover cuồng dã chạy như bay ở trên đường, bàn tay to của Lâm Dật nắm tay lái, ánh sáng hoàng hôn xẹt qua cửa sổ xe, chiếu mặt anh đến lúc sáng lúc tối. Không biết vì sao, từ lần trước sau khi nghe Lâm Dật giải thích, Điền Kỳ Kỳ liền cảm thấy Land Rover là một chiếc xe tốt kinh điển. Cô nghĩ, cô nhất định là một người ý chí không kiên định.

Điền Kỳ Kỳ thường thường nhìn về phía người đàn ông bên cạnh này, chân dàibao vây trong quần tây thẳng ưu nhã mà lười biếng xếp ở một chỗ, cà vạt đã bị kéo lỏng ra, nút cổ áo tùy ý cởi bỏ, lộ ra một mảnh làn da màu đồng cổ, hơn nữa tây trang trên người và áo sơmi màu kaki trên người, nhìn qua có loại lực dụ hoặc trí mạng. Cô vẫn luôn cho rằng cái từ mị hoặc này là dùng để hình dung phụ nữ, nhưng không biết vì sao, từ khi nhận thức anh, cô lại cảm thấy từ này có khả năng chính là vì anh mà đo thân làm theo yêu cầu.

Người đàn ông này, quả thực chính là một tồn tại thần thoại. Cho dù giờ phút này cô ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn anh, giữa hai người chỉ cách khoảng cáchmấy chục centimet, nhưng anh lại vẫn cho cô một loại cảm giác xa xôi không thể với tới, cao cao tại thượng.

Tựa hồ là chú ý tới tầm mắt chói mắt bên cạnh, Lâm Dật bỗng chốc quay đầu, đêm khuya ánh mắt sáng như sao rơi vào đôi mắt nước to của cô, hoàng hôn màu đỏ như ủ rượu, làm nổi bật cô gái nhỏ này đặc biệt mê người. Tâm lãnh ngạnh lập tức mềm mại, một trận rung động mơ hồ chảy xuôi qua trong lòng.

Chạm được ánh mắt xích lỏa lỏa của anh, Điền Kỳ Kỳ vội vàng quay đầu, tránh đihơi thở của anh, cách anh càng gần, sẽ có cảm giáclâm vào hiểm cảnh. Nhưng có đôi khi cho dù biết phía trước là bên bờ địa ngục, cô cũng sẽ ở dưới mê hoặc của anh không tiếc hết thảy xông về phía trước. Loại cảm giác vượt qua khống chế của mình này, thực không ổn.

“Cô suy nghĩ cái gì?” Cô trốn tránh, làm trong lòng Lâm Dật hơi không vui. 

“Ách…… Không có việc gì, tôi muốn nói, cảm ơn anh.” Một tiếng “Cảm ơn” này Điền Kỳ Kỳ nói vô cùng chân thành, người đàn ông cao cao tại thượng như anh, vì cô làm quá nhiều quá nhiều. Cô thập phần cảm tạ anh vì cô làm hết thảy. Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại vang lên ở trong không gian cũng không quá rộng mở này, mang theo một loại dễ nghe say lòng người. Giống như là một khối đá cuội hoàn toàn rơi vào trong nước, khơi dậy một tầng lại một tầng gợn sóng……

“Cảm ơn tôi? Vậy chính là phải hành động thực tế.” Tiếng nói tràn ngập từ tính của Lâm Dật vang lên thấp thấp, Điền Kỳ Kỳ ngẩn ra, phân biệt không ra trong đó mang theo mấy phần nghiêm túc, mang theo mấy phần hài hước.