Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 71-3: Cảnh đêm mê người 3




Hải Diêu có chút giật mình nhìn anh ta: "Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng là ở chỗ này nha, khi đó tôi còn học cấp 3, tôi ngồi ở gốc cây đọc sách, không biết thế nào ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại tôi nhìn thấy trên quyển sách của tôi có một đóa hoa nhài, mùi hoa này ngửi rất thơm, tôi liền tìm bốn phía, sau đó tôi nhìn thấy bóng lưng Thế Quân..."

Mi tâm của Lục Thế Quân không khỏi cau lại, sao anh ta lại quên mất câu chuyện cũ này rồi? Trong ấn tượng lần đầu gặp cô, căn bản là ở chỗ Trình Nhã Như, mà kiểu người vụng trộm đặt hoa lên quyển sách của con gái, căn bản chỉ làm như thế với người con gái mình ngưỡng mộ trong lòng...

Nếu anh ta ngưỡng mộ cô như vậy, sao lại thích Trình Nhã Như?

Lục Thế Quân nghĩ đến đây, lại chợt lắc đầu, có lẽ là lần gặp gỡ đó có cái gì đó sai đi, chỉ là... Như vậy cũng rất tốt, không phải sao?

"Em còn nhớ việc này sao?" Lục Thế Quân giễu cợt sờ mũi cô: "Cũng chưa thấy cô gái nào khờ như em, dửng dưng nằm ngủ trên mặt đất, cũng không sợ gặp phải kẻ xấu..."

Hải Diêu có chút tức giận đẩy anh ta: "Tôi không nói với anh nữa, tôi đợi Thế Quân đây."

Lục Thế Quân cảm thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt, nhịn không được ôm cô: "Anh cũng là Thế Quân a."

Hải Diêu nhìn anh ta, không biết thế nào vành mắt đỏ lên: “Anh lừa tôi, anh ấy đang ở chung với Trình Nhã Như, sao lại tới đây tìm tôi?"

"Không lừa em, thật sự là anh, anh đã đến tìm em rồi." Lục Thế Quân nghiêng người ôm cô vào trong ngực, anh ta cúi đầu hôn lên mái tóc đen vương hương hoa nhài của cô: "Em xem... Là anh ôm em, em không cảm nhận được sao?"

Cô giống như một con chó nhỏ, chóp mũi ẩm ướt lành lạnh dán lên cổ anh ta nhẹ nhàng ngửi, hình như phân biệt xem mùi có giống hay không.

Hơi thở mềm nhũn lướt nhẹ qua da thịt anh ta, Lục Thế Quân cảm giác tê dại như bị điện giật từ xương sống, cánh tay đang giữ cô lập tức siết chặt lại, chợt cảm thấy bên cổ hơi ẩm ướt.

Cô khóc nghẹn ngào, hai tay ôm lấy cổ anh ta co cả người vào trong ngực anh ta: "Em cho rằng anh sẽ không quan tâm đến em... Ba không cần em nữa, Thế Quân cũng không quan tâm em nữa... Một mình em sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa..." 

"Sao lại như vậy? Sao anh lại không cần em, Diêu Diêu hãy tin tưởng anh..." Lục Thế Quân ôm cô, giọng nói dịu dàng say lòng người: "Thật xin lỗi, Diêu Diêu... Thật xin lỗi, để anh đến bù tất cả cho em, được không?"

Đôi mắt của cô đầy nước mắt trợn to nhìn chằm chằm anh ta, giống như là không dám tin.

Anh ta không nhịn được khẽ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô: "Tin tưởng anh một lần, một lần cuối cùng."

Nước mắt lập tức mãnh liệt rơi xuống, Hải Diêu đem mặt chôn trong ngực anh ta, tiếng nghẹn ngào dần dần lớn hơn, hình như thật sự cảm động rồi.

Lục Thế Quân thấy cô đồng ý thân thiết với mình, chợt cảm thấy vừa lòng thỏa ý, ôm cô vào trong ngực, quay người bước nhanh ra ngoài.

Lúc đi đến cửa sau, người giữ cửa còn nhiệt tình thò đầu ra từ cửa sổ nói với hai người bọn họ: "Về sau có rảnh lại tới chơi a!"

Lục Thế Quân mỉm cười gật đầu, ôm Hải Diêu lên xe, lại quan tâm cầm khăn tay lau khô nước mắt cho cô, lúc này mới trở lại ghế lái khởi động xe.