Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 93: Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông




“Mật Nhu, Kính Huyễn, thật sự là các người đã tới, mới vừa rồi bọn họ nói với anh còn chưa tin đấy.” Vài người đang yên tĩnh thưởng thức món ăn, một người đàn ông nhàn nhã, đẹp trai, nhiệt tình đi tới chỗ Kính Huyễn, Mật Nhu chào hỏi.

“Tiêu, làm sao anh lại xuất hiện ở nơi này, hiếm khi thấy bên cạnh anh không có xuất hiện phụ nữ.” Mật Nhu ngẩng đầu nhìn thấy Soái Tiêu, châm chọc nói, ai cũng biết Soái Tiêu, đều cùng một cấp bậc như Diêm Hỏa.

Tiêu, tay trắng dựng nghiệp, có thủ đoạn buôn bán, cũng có mưu mô quỷ kế, hai mươi hai tuổi bắt đầu sự nghiệp, chỉ bằng đầu óc thông mình sáng lập nên công ty của mình, tuổi trẻ vốn không được mọi người coi trọng, cười nhạo nhưng lại từ từ phát triển, cho đến ngày ăn nên làm ra, càng làm càng lớn, nghề gì Tiêu cũng làm. Đối với nhu cầu của anh mà nói, cái gì muốn đều phải nếm thử mới được, phụ nữ cũng giống như vậy.

Nhưng thời gian anh gây dựng sự nghiệp so với Diêm Hỏa thì lâu hơn, ước chừng hơn sáu năm, nhưng so với những người khác thì anh cũng giỏi hơn, Tiêu cùng Mật Nhu, Kính Huyễn quen biết nhau đều là sự trùng hợp, chính xác mà nói vì quăng một người phụ nữ mà Tiêu đã kéo Kính Huyễn cuốn theo, đương nhiên sau đó đã bị Kính Huyễn đánh cho một trận.

“Tại sao anh không thể tới chỗ này, nghe nói hai em tới, anh nào dám mang phụ nữ tới theo chứ, nếu như vậy, Kính Huyễn của anh sẽ ghen.” Tiêu nói xong còn chen ngồi ở bên cạnh Kính Huyễn, to gan ôm bả vai Kính Huyễn, dường như không sợ cô phản đối, nhưng kỳ tích là Kính Huyễn không phản đối Tiêu khoắc tay trên vai mình.

“Nhân tiện anh có thể nói thật, em nghe nói là anh đến Mỹ mà, sao lại quay trở về rồi?” Cuối cùng Kính Huyễn cũng nở nụ cười đầu tiên từ khi bước vào nhà hàng, trong lời nói dường như rất quen biết Tiêu.

“Đừng nói ah... Ở bên kia trêu đùa, không nên dây vào người phụ nữ, cho nên anh liền phải trở lại tránh nạn, em biết không, nếu như anh chậm một bước, cũng sẽ bị người ta ăn, chỉ có hai người là không nhìn thấy được vẻ anh tuấn của anh thôi.” Tiêu không có một câu nói đứng đắn, nói xong không biết lời nào là thật, lời nào là giả, chỉ có biểu tình là thể hiện vô cùng chân thật.

“Không phải là mỹ nữ sau khi quen với anh, lại bị anh vứt bỏ, cho nên mới bám dính lấy anh không buông àh?” Mật Nhu nghe lời nửa thật nửa giả của Tiêu, liền nhanh đưa ra kết luận là thật hay giả, mỉm cười nhìn Tiêu nói.

“Em có thể không cần thông minh như vậy, luôn bị em nói trúng, thật không có ý tứ.” Tiêu nghe lời Mật Nhu, chu chu cái miệng đáng yêu mất hứng nói, không nghĩ người đàn ông anh tuấn chu miệng lại có một chút thú vị.

“Em thông minh cũng không có biện pháp, đó là trời sanh, không lợi dụng một phen làm sao được.” Mật Nhu nói chuyện còn cố ý kéo thật dài, chọc cho Kính Huyễn cùng Tiêu cười không ngừng.

“Kính Huyễn, sao không giới thiệu một chút về vị này?” Húc Nhật cô độc một bên, cuối cùng mở miệng hỏi Kính Huyễn, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đang khoắc tay lên vai Kính Huyễn, Húc Nhật nheo mắt lại, miễn cưởng mỉm cười kêu Kính Huyễn giới thiệu.

“Oh, em quên mất, em giới thiệu với anh, vị này là Tiêu, là chủ của nhà hàng này, đây là Húc Nhật, ông chủ của em, cũng là bằng hữu của em.” Kính huyễn cười cười giới thiệu hai người với nhau, chỉ có điều không giới thiệu Dương Lịch.

“Tôi biết rồi, anh chính là Húc Nhật tiên sinh, nghe danh đã lâu, không nghĩ tới lại có cơ hội gặp anh ở chỗ này.” Tiêu vươn tay trước đối với Húc Nhật rất lễ độ nói, bất quá khách sáo khiến người khác cảm thấy giả tạo.

“Ồh, tôi cũng thế, không nghĩ tới anh lại quen biết Kính Huyễn, thật sự làm tôi rất bất ngờ.” Húc Nhật không nghĩ tới thân phận Tiêu lại nổi danh như vậy, nếu như anh nhớ không lầm, tiệm này cũng là chi nhánh của tập đoàn.

“Vị này là...” Tiêu nghi ngờ nhìn về phía Dương Lịch, không hiểu quay sang hỏi Kính Huyễn, dường như khi nãy Kính Huyễn chưa giới thiệu tới người này.

“Vị này là Dương tiên sinh, là khách hàng hợp tác cùng công ty.” Kính Huyễn lười biếng nhìn Dương Lịch, lạnh lùng giới thiệu với Tiêu, có thể nhìn thấy thái độ bất đồng của Kính Huyễn đối với Dương Lịch.

“Xin chào, tôi là Dương Lịch của tập đoàn ‘Y&J’, lần này có thể gặp anh thật vui mừng.” Dương Lịch mặc dù rất đau khổ vì Kính Huyễn đối xử lãnh đạm, nhưng vẫn nở nụ cười về phía Tiêu giới thiệu mình.

“Y&J? Giống như tên anh cùng tên Kính Huyễn kết hợp lại? Hay là do tôi suy nghĩ quá nhiều?” Sau khi Tiêu nghe Dương Lịch giới thiệu về công ty mình, bản thân nghi ngờ đặt ra câu hỏi.

“Đúng vậy, tôi lấy Dương cùng Kính, hai chữ này đặt tên cho công ty, Tiêu tiên sinh thật sự sáng suốt.” Dương Lịch cao hứng giải thích, ngay cả Húc Nhật cũng không có phát hiện vấn đề, cư nhiên đã bị Tiêu phát hiện ra, bộ dạng này giống như tuyên bố địa vị Kính Huyễn trong lòng mình.

“Cái gì, thật sự là như vậy? Trước kia anh đã quen biết Kính Huyễn?” Lần này đổi lại là Tiêu kinh ngạc, Dương Lịch dường như rất quen biết Kính Huyễn, ngay cả tên công ty cũng đặt như vậy, nhưng thái độ vừa rồi Kính Huyễn giới thiệu, dường như lại không biết lắm.

“Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi lớn lên cùng nhau, nếu như sáu năm trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ chúng tôi đã là vợ chồng.” Lúc này lời nói của Dương Lịch có chút lạc lõng, trên mặt không một nét vui cười, chỉ là nhìn chằm chằm vào Kính Huyễn.

“Cái gì, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn có ý định kết hôn với nhau.” Húc Nhật kinh ngạc mở miệng chen chân cướp lời Tiêu muốn nói, sao anh chưa bao giờ nghe Kính Huyễn nói đến chuyện này, trong lòng không biết lời Dương Lịch nói có đúng sự thật không, hay là đang đùa giỡn.

“Kính huyễn, anh ta nói là sự thật? Sao trước đây anh không nghe em nói qua?” Tiêu bị giật mình kinh ngạc so với Húc Nhật Không thua kém gì mấy, không nghĩ tới chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước Mỹ lại có quan hệ như vậy với Kính Huyễn, thế nhưng cũng không đúng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra khiến hai người kết hôn không thành?

“Các người đừng nghe anh ta nói bậy, em với anh ta không hề quen biết, gì mà bạn thanh mai trúc mã, còn nữa... Tiêu, anh không nên suy nghĩ lung tung, tên công ty của anh ta cùng tên của em, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Kính Huyễn nhìn Tiêu cùng Húc Nhật, chung vào một chỗ bốn con mắt nhìn chằm chằm vào mình, chột dạ tránh ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, nói dối.