Mê Điệt

Chương 21




Anh nhìn mình trong gương, tình yêu? Anh không tin tình yêu, không tin hai người có thể vì một thứ gọi là thiên hoang địa lão mà hạnh phúc vui vẻ, tình yêu là thứ... chỉ khiến người khác khổ sở thôi... Nhắm mắt lại, gương mặt anh hiện lên trong gương, Tịnh Minh bị anh nhốt ở ngoài cửa, trong phòng tắm lúc này là nơi chốn riêng tư. Ở chỗ này anh thừa nhận, anh đã lừa Tịnh Minh, anh nói anh không tin tình yêu, đó là thật, nhưng mà anh nói anh không yêu Lý Sâm, đó là giả.

Có lẽ bởi vì yêu Lý Sâm, cho nên mới không tin vào tình yêu.

Mở vòi hoa sen để nước lạnh xối xuống đầu rồi xuống toàn thân, anh chau mày ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen, đó là chuyện phong hoa tuyết nguyệt(*).... Phong hoa tuyết nguyệt đến.... Dường như cũng bình thường như mấy chuyện cũ khác.

(*) Chỉ tình cảm nam nữ

Lâm Tịnh Minh ở bên ngoài xem tivi, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, "A" hét to một tiếng bò qua gọi điện thoại về ký túc xá, "Này, chồng ơi, là tao đây. Tao là ai hả? Mày không nhận ra giọng tao sao, đá chết mày. Tao là Tịnh Minh đây - xin mày đấy, đừng có la lớn như vậy, đêm nay tao không về đâu." Cô áp điện thoại sát tai, "Tao ở.... tao ở nhà bạn học, dù sao cũng rất an toàn, không sao đâu, buổi sáng ngày mai tao sẽ về, sao? À, là bạn học... bạn học hồi tiểu học ấy mà, tao ra ngoài vô tình gặp, người này mày không biết đâu." Trong lúc miệng đang nói dối, lưng khẽ dựa vào cái bàn phía sau, thế là khung ảnh trên bàn đổ xuống, cô thuận tay đỡ lấy.

Thẩm Thịnh Như ở đầu bên kia điện thoại cười hì hì truy vấn: "Này, lần đầu tiên mày qua đêm ngoài kí túc xá, rốt cuộc là ai vậy? Không phải ở nhà của soái ca nào đấy chứ? Chẳng hạn như nhà Lận Lâm?"

"A...Cứ vậy đi, mai về sẽ nói với mày sau."

Tịnh Minh cúp điện thoại, Thẩm Thịnh Như sững sờ cả buổi trời - con nhóc kia rất thích tám nhảm qua điện thoại, thế mà nay lại không đầu không đuôi cúp điện thoại của cô ư? Thật là kỳ lạ mà. Ngày mai về phải thẩm vấn nó mới được. Nhưng mà, rốt cuộc là đi đâu mới được chứ?

Cô cúp điện thoại, không chớp mắt nhìn bức ảnh kia. Đó là một tấm ảnh gia đình, gồm bố, mẹ và con trai. Trong tấm ảnh Lận Lâm khoảng bốn tuổi, nụ cười mang mười phần hồn nhiên. Cô nhìn ba Lận Lâm không chớp mắt, bố của Lận Lâm rất cao... trông rất nhanh nhẹn khỏe mạnh, cô chỉ có thể hình dung như thế, trên thực tế bố Lận Lâm là một người để râu, tóc xoăn, thân hình cao lớn lại có màu da đen nhánh, trông cực kỳ khỏe mạnh cởi mở, đứng cạnh Lận Lâm trông có nét giống, ngược lại mẹ của anh thì xinh xắn thông minh, tóc ngắn, lúc chụp ảnh có lẽ cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi nhỉ? Thế mà lại cười ngây ngô đáng yêu. Cả bố lẫn mẹ chẳng phải soái ca và mỹ nữ còn gì, cô đặt khung ảnh xuống cười cười, sao lại không sinh ra đứa con có khí chất quý tộc được? Có thể thấy quả thật di truyền rất tốt, Lận Lâm kế thừa tất cả ưu điểm của bố mẹ anh. Lát sau, lúc Lận Lâm tắm rửa xong ra, có chút xấu hổ, "Chỗ của anh... Không có đồ cho con gái..."

Cô nhún nhún vai, "Dù sao chúng ta cũng xem tivi suốt đêm, em không tắm, cũng không ngủ đâu." Cô thuận tay chỉ vào khung ảnh, "Anh lúc còn bé đáng yêu thật đấy, hì hì, khóe mắt của bố anh và anh rất giống nhau." Cô kéo khóe mắt mình xuống, nói "Nghe nói khóe mắt hướng xuống thì ta người sẽ khá u buồn, có thể chứng minh loại suy luận này chỉ có độ tin cậy năm mươi phần trăm thôi, bố anh nhìn rất vui vẻ mà."

Anh cầm lấy ảnh chụp chà chà, rồi đem nó trả về chỗ cũ, "Bố anh cũng qua đời vì ung thư gan, khi đó nghỉ đông kết thúc, khai giảng xong anh vừa đi học không bao lâu."

"Tại sao không đi bệnh viện?" Cô nhịn không được hỏi.

"Bởi vì có những thời điểm bệnh sẽ không tái phát. Đã tái phát thì hai ba ngày liền... " Anh cầm khăn tắm nhún vai, "Đừng ở gần anh quá, có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ như thế."

"Dáng vẻ nói chuyện của anh bây giờ kém xa lúc nãy." Cô ngồi xuống tiếp tục xem TV, ăn đồ ăn vặt, "Anh thật sự rất kỳ lạ." Lúc anh nhắc đến cái chết của người thân dường như rất thản nhiên.

"Em không biết một khi người ta có chuẩn bị thì có thể làm được mọi chuyện sao?" Anh học theo giọng điệu của Fox Mulder trên TV lạnh nhạt nói.

"Nhưng mà..." cô ngoẹo đầu học theo Scully nhướng mày, ngưng giọng một lát, "Thế giới được tạo thành từ những thứ ngoài ý muốn, không phải chuyện nào cũng cho anh thời gian để chuẩn bị."

"Thế nên?" Anh học động tác ngồi xuống ghế salon vô cùng đẹp trai của Mulder trên TV.

"Cho nên - bịa không nổi nữa rồi, không cho nên gì cả." cô chuyên tâm xem tivi, bởi vì Lận Lâm không chịu được tậo Mưa kia nên cô đổi sang một tâpk khác, "Anh có muốn xem tập "Ở đây có nữ quỷ" không?"

"Không xem."

"Vậy thì "Người ngoài hành tinh thì sao"?"

"Đổi."

" "Người sói" thì sao?"

"Pass."

"Trời ạ, anh kén chọn quá đi mất!" Cô dở khóc dở cười quay đầu nhìn anh, "Anh tự đi mà chọn đi, em mặc kệ anh."

"Anh quyết định xem cái này... Cái này..." Lận Lâm đang không ngừng đổi phim, cô càng nhìn càng thấy hoa mắt, "Biết trước anh sợ ma sợ quỷ, em đã đem Bao Thanh Thiên sang cho anh xem rồi."

Bầu không khí trong phòng tràn ngập vui vẻ làm quên đi cảm giác quỷ dị vừa nãy. Thật ra Lâm Tịnh Minh biết rõ rằng chàng trai bên cạnh đang tỏ ra điềm nhiên như không có gì xảy ra. Linh hồn của người này rất kỳ lạ, có một phần kiên cường, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều kiên trì tỉnh táo và lý trí, phần khác lại vô cùng yếu ớt, từ lâu đã ngã xuống vỡ thành ngàn vạn mảnh, mỗi một mảnh đều nhuộm lên vết máu.

Thật ra anh đã chết mất một nửa rồi, sở dĩ anh không nổi điên không tự sát là bởi vì một nửa kia quá kiên cường, kiên cường đến nỗi ngay cả nổi điên cũng không biết, cho nên lúc Lận Lâm nhếch miệng cười cười buông bỏ đau khổ, so với việc cô hiểu được còn thâm sâu đến mức nào nữa? Cho dù như thế nào, có thể làm cho anh thỉnh thoảng vui vẻ là cô đã rất thỏa lòng rồi, việc đó đã đủ chứng minh cô vẫn rất quan trọng đối với Lận Lâm.

"Em muốn ăn cái gì? Chúng ta còn chưa ăn cơm tối."

"Em hay quên nên thường không ăn cơm tối." Mắt cô không chuyển nhìn tivi, "Anh có cái gì thì chúng ta ăn cái đó, anh có cái gì? Mì gói à?"

Anh đưa cho cô một bình sữa bò, "Chỗ anh không nấu nước."

"Vậy là ngay cả mì cũng không có hả?" Cô nhướng mày ngạc nhiên nhìn anh, "Chỉ có sữa bò?" Lắc lắc sữa bò trong tay, "Chỉ uống sữa tươi cũng được xem như ăn cơm à? Thua anh luôn, em muốn gọi thức ăn ngoài." Cô nhảy dựng lên đi tìm điện thoại, bắt đầu quay số gọi.

"Chỗ này của anh không có số gọi được thức ăn ở ngoài đâu." Anh hết nhìn đông tới nhìn tây xem thử có gì có thể ăn đêm được không.

"Không cần đâu em nhớ số mà." Cô nhấn số điện thoại gọi, lại che điện thoại hỏi anh, "Anh muốn ăn cái gì? Thích chua hay cay? ngọt hay thanh?"

Ngón tay đặt lên trên sống mũi suy nghĩ, lát sau nói "Ngọt."

"Ok." Cô gọi lại lần nữa, "Vâng, Cẩm Lệ phải không? Tôi muốn gọi một phần sườn chua ngọt, một phần bắp xào hạt thông, hai hộp cơm giao đến..." cô nói vào điện thoại chờ một lát, quay lại hỏi Lận Lâm:"Ở đây là đâu vậy?"

"Khu G nằm ngoài đại học Z, số 13, phố Thăng Hoa." Anh nói.

"Đưa đến khu G nằm ngoài đại học Z, số 13, phố Thăng Hoa." Cô nói xong liền cúp điện thoại "Anh muốn ăn cái nào? Sườn chua ngọt hay bắp xào hạt thông?"

"Anh sao cũng được, em chọn trước đi." Anh mỉm cười, "Anh cảm thấy sau này em sẽ là một lãnh đạo có bản lĩnh, làm việc trong một công ty nước ngoài, vừa cực kỳ giỏi giang lại vừa giàu có."

Cô nhướng mày, "Chỉ dựa vào dáng vẻ gọi điện thoại của em sao?"

Anh gật đầu lấy làm lo lắng, "Ừm."

"Nếu vậy em cũng cho rằng anh sẽ là một người tài giỏi điều hành một công ty khoa học công nghệ nước ngoài, dựa vào dáng vẻ nói chuyện của anh bây giờ." Cô nhún nhún vai, "Anh học hóa học cao phân tử thật hả? Đúng là giỏi thật."

Lận Lâm nở nụ cười, "Anh nói thật, không phải nói đùa." Mười ngón đan nhau, anh bày ra bộ dáng ông chủ đang đánh giá nhân viên, nửa người tựa vào ghế sô pha "Em tự tin, thông minh, xinh đẹp, biết điều khiển cục diện, đồng thời luôn chú ý khiến mình thành tiêu điểm trong mắt mọi người, không bị ảnh hưởng bởi quan điểm của người khác, cũng không lộng quyền, với người hay với mình đều rất khoan dung. Người tài giỏi như thế không nhiều."

Cô từ chối cho ý kiến, mở hộp sữa bò ra uống một ngụm, "Vậy khuyết điểm đâu?"

"Em rất tùy hứng." Anh nói.

"Em coi là đó cũng là ưu điểm." Cô cắn ống hút một cái, "Tại sao không khen em viết thuyết rất có tài hoa?"

Anh cười cười, "Anh cảm thấy về phần tiểu thuyết kia em không phát triển nhiều."

Cô nhảy dựng lên, "Vì sao?"

Anh duỗi ngón tay ấn hai cái vào huyệt thái dương, "Sáng tác là một việc rất hao tổn tinh thần, không trải qua đau khổ thì văn chương không hay, mà em lại không phải kiểu người này."

"Vậy kiểu người đó là người như thế nào?" Cô giống như đang nghe đọc kinh, nghe như thế nào cũng không hiểu.

Lận Lâm mỉm cười. "Kiểu người đó luôn tự tìm phiền não, thường bởi vì việc nhỏ mà tâm trạng khổ sở, em thì không phải."

"Đó là ưu điểm của em." Tịnh Minh trừng mắt.

Anh từ chối cho ý kiến gật đầu cười cười, "Đó là ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Em không thể kiềm chế cảm xúc đến mức thấp nhất, sau đó lại đem nó bộc phát thành văn chương, giống như khí cầu bị nổ ấy." Anh nói, "Bởi vì cảm xúc của em không dễ suy sụp, rất khó điên loạn được - "

"Viết tiểu thuyết cũng cần điên à?" Cô cúi đầu xuống giương ánh mắt lên nhìn anh, giống như nhìn đầu một con quái thú.

Lận Lâm nháy nháy mắt, "Cá nhân anh thấy quan trọng."

Cô không thể tưởng tượng được khua tay một cái, "Chúng ta đâu phải Van Gogh."

"Sáng tác là một loại đối thoại, em và nửa kia đối thoại, cách ở giữa một trang giấy." Lận Lâm khép hờ mắt một chút, "Em nhất định phải thành tâm đối thoại, làm không được sẽ không thể cuồng loạn, sẽ nảy sinh tạp niệm, lời văn là thứ có vô vàn linh tính, nếu đối với nó không đủ thành tâm, nó sẽ lập tức sai lệch, lập tức sẽ không còn thu hút."

"Ý anh nói mấy tiểu thuyết của em đều không đủ thành tâm? Thái độ của em đối với lời văn không đủ thành kính?" Cô dường như sắp bốc lửa, "Em không cho rằng là do lúc em viết không tập trung..."

"Không." Anh cắt ngang lời phản bác của cô, "Không phải không đủ tập trung, mà là không đủ thành tâm." Cười cười, anh nói tiếp, "Không đủ thành tâm không phải là thái độ của em không tập trung, mà là đối với em câu từ không quan trọng như vậy, em không xem nó như một loại thánh vật mà cúng bái."

Cô cố gắng nghỉ ngơi để bình ổn tâm trạng, sau lại trợn mắt nói: "Đây là cái lời lẽ xuyên tạc gì vậy? Nghe giống tà ma dị đạo quá. Đây là anh đối với văn..." Cô hít sâu một hơi, "À" một tiếng rồi dùng tay đỡ trán, trong nháy mắt cảm thấy tâm tình cực kỳ thất bại, lại là Lý Sâm, chỉ đơn giản là... Đúng là ác quỷ âm hồn bất tán...

"Tịnh Minh?" Lận Lâm vẫn nói ra, "Anh cảm thấy Lý Sâm nói đúng."

Chỉ cần là Lý Sâm thì đều sẽ đúng. Cô hít sâu một hơi, quay đầu lại mỉm cười, "Dù sao thì em cũng không viết nữa, thái độ đối với câu chữ thế nào em cũng kệ."

"Bởi vì biên tập bảo em sửa bản thảo." Cô nói thẳng, "Em nói không thay đổi nên trở mặt luôn." Anh nhấc mắt, ánh mắt kia liền trở nên u buồn, "Biên tập nào bảo em sửa bản thảo?"

"« Huyễn Cảnh », A Kiếm đó." Cô nhún nhún vai, "Nhưng mà em cũng không còn tâm tình viết tiểu thuyết, em không sửa." Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nói "A, « Thần Oán » cũng là một đoạn trong « Huyễn Cảnh »." Anh nở nụ cười, "A Kiếm là người không tệ, hơi nhát gan, nhưng lại không có tính đa nghi, rất tốt."

Cô nháy mắt, "Nhưng mà lối hành văn của anh ta thật sự rất tệ hại, anh thấy anh ta đem «Thiên Niên Chi Xà» của em sửa đến mức văng ra ngoài tiêu chuẩn luôn đấy, sau đó lại nói nên đặt trọng điểm lên trên, lo lắng gì gì đó...Anh ta không biết lúc người khác đọc thực sự tức đến mức muốn hộc máu sao?"

Lận Lâm cầm bản « Độc Giả » che mặt, tiếng cười dưới tạp chí phát ra. "Anh ta sửa thành thế nào anh cơ bản là không đọc, anh chỉ nhìn bản thảo trong máy vi tính mình thôi, lúc đó có hứng nên sửa luôn trên máy."

Lâm Tịnh Minh cười to, "Bản thảo tài hoa của anh đều là gian dối cả."

"Biên tập nói chuyện rất có đạo lý," Lận Lâm nói, "đoạn giữa của « Thần Oán » có mười vạn chữ phải viết lại, anh rất tán thành ý này của AE, thế là xóa mười vạn chữ viết lại."

"Nhưng mà AE là AE, A Kiếm là A Kiếm, không phải ai viết tiểu thuyết cũng có thể gặp được biên tập tốt." Cô thờ ơ nói, "Dù sao em cũng không viết nữa."

Lận Lâm muốn gì đó, cuối cùng chỉ cười cười, "Suy nghĩ kĩ khi nào thật sự muốn viết thì cứ viết, miễn cưỡng bản thân sẽ làm mất đi hứng thú, câu chuyện viết ra sẽ không có ý nghĩa."

"Ok."Cô nghe tiếng chuông cửa giao đồ ăn bên ngoài thì đi mở cửa.

Lâm Tịnh Minh, cô bé tùy hứng, lúc nãy cô vốn nên tỏ ra nguy hiểm thế nhưng lại không dông dài liền nói "Em không viết.", dã man thật, nhưng lại khiến cho Lận Lâm cảm thấy sảng khoái. Nhìn cô quay người ra cửa trả tiền nhận cơm, không có dáng vẻ do dự muốn anh cùng trả tiền chút nào, không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của bạn nam, lại nhìn cô "Phanh" một tiếng đóng cửa lại xách theo một túi đồ ăn lớn quay lại, Lận Lâm đột nhiên cảm thấy nhịp tim có chút nhanh, cảm giác Tịnh Minh đem lại cho anh... hoàn toàn khác với Lý Sâm.

Trước đây... Lý Sâm, bọn anh đều thảo luận về cái nhìn trong văn chương, câu chữ của anh và Lý Sâm cũng tương thông nhau, lại có thể đàm luận đến góc tối khắc sâu trong lòng của đối phương. Lý Sâm kí tên trên thiếp luôn luôn là "Quý trọng câu chữ, dùng câu chữ cẩn thận.", loại thành kính này cô xem như báu vật quý giá nhất, thái độ đó cũng là một trong những lý do khiến anh động tình. Nhưng mà Lý Sâm chết rồi, anh quen biết Tịnh Minh, chuyện anh nói với Tịnh Minh lại hoàn toàn không liên quan đến văn chương, mặc dù cô cũng viết, nhưng cô chưa đạt tới cảnh giới như Lý Sâm, suy nghĩ của cô vẫn chưa sâu sắc. Tịnh Minh cho anh cảm giác hoàn toàn khác biệt, từ mỗi cử chỉ hành động của cô, từ tính tùy hứng của cô, cô tùy tiện, cô tự phụ, cô ngay thẳng, kể cả khi cô nông cạn, đều cho anh cảm giác hoàn toàn khác biệt, cô có rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng... Thế nhưng... Cô là thật, bây giờ, lúc nào cũng đều có thể ôm lấy.

Còn Lý Sâm... Ngoại trừ văn chương tương thông, anh không nhìn thấy thứ gì thuộc về Lý Sâm.

Tịnh Minh rõ ràng là một con người.

Còn Lý Sâm là một trái tim.

Đêm nay anh thất thố, nếu như Lý Sâm còn sống, sẽ ở một chỗ chịu đựng đau khổ với anh, cùng nhau nhấm nháp mỹ vị của nỗi sợ hãi,vì nhau mà rơi xuống nước mắt óng ánh. Thế nhưng Lý Sâm chết rồi, đêm nay ở nơi này là Tịnh Minh, có lẽ cô không hiểu hết được sự đau khổ của anh, không thể vì anh rơi lệ, nhưng cô sẽ cảm thấy bất bình... Cô làm rối tung mọi chuyện, nói: "Đứng ở đầu giường nhìn Yêu Cơ, càng nhìn càng thấy xinh đẹp." cười đùa, làm cho anh quên hết sự đau khổ, đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng không nhớ mình đã vì cái gì mà run rẩy khổ sở.

Có người nói, hạnh phúc thật ra rất đơn giản, lúc sống bình thản, chết thì yên vui, tiêu tại vô thường. Lận Lâm nhìn cô xách theo cơm hộp đi tới, trong đầu xóa bỏ suy nghĩ cuối cùng Tịnh Minh là gì, hạnh phúc có lẽ sẽ hiện ra một chữ: cô.

Đêm hôm đó bọn họ ăn cơm hộp xem phim kinh dị, vừa nhìn hai phút cả hai người đều tuyên bố ăn không nổi, ngay lập tức đổi kênh xem kịch. Chuyện kể về một con chó nhỏ đi tìm chủ của mình lại khiến Tịnh Minh đỏ mắt, Lận Lâm lễ phép để cô dựa vào vai mình, Lâm Tịnh Minh lợi dụng thành công đoạn phim chiếu đi chiếu lại ôm được anh một lát, kết quả cuối cùng là Lận Lâm đẩy cô ra, lại dùng nước rửa tay rửa mặt để trừ độc.

Đêm hôm đó không ai chìm vào giấc ngủ.

Đã ăn xong cơm hộp, xem xong phim, Tịnh Minh nghĩ rằng: Lâu như vậy, cả cuộc đời chắc chỉ có một lần.

Lận Lâm nghĩ cô thật sự là một cô gái tốt.

Đêm hôm đó là yêu đương hẹn hò với nhau à?

Hai năm sau này, trong văn của Tịnh Minh viết, đó là một đêm cực kỳ ấm áp