Mê Điệt

Chương 27




Tịnh Minh...

Tịnh Minh... Tịnh Minh không hiểu gì cả...

Mắt anh chớp nhẹ một cái, đôi môi trơn bóng cùng gương mặt mê hoặc, chậm rãi hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tịnh Minh.

Cô ngã về phía sau, khi hơi thở của Lận Lâm tới gần, bàn tay đưa về phía sau chống đỡ: "Đeng~" một tiếng, ngón tay của cô đập vào đàn tranh của Lận Lâm.

Tiếng đàn vang lên kia giống như một tiếng kinh ngạc vừa thốt ra, khiến môi Lận Lâm và Tịnh Minh lệch đi, ánh mắt anh vẫn đen láy, kinh ngạc nhìn môi cô. Cô vẫn khẽ nhếch môi, ánh mắt từ bị mê hoặc biến thành mơ màng, sau đó thì không hiểu gì nữa. Anh không hôn cô, hít một hơi thật sâu rồi buông Tịnh Minh ra, tay anh run rẩy cầm hộp cơm suýt chút nữa đánh rơi, dùng hai tay mới có thể nắm chắc, "Anh.."

"Anh cũng muốn như vậy, không phải sao?" Cô hít một hơi thật sâu rồi nói nhỏ, "Anh thật lòng nói cho em biết, em muốn thật sự yêu đương với Lận Lâm, em muốn biết hiện giờ anh đang suy nghĩ gì... Tại sao lại không hôn em?" Cô nhẹ giọng hỏi, "Anh không biết... vì lòng tốt mà từ chối người khác cũng làm họ tổn thương sao, không hôn em cũng là..." mắt cô nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng nói, "Không muốn hôn em thì thôi tại sao lại làm giống như sắp hôn, không muốn người khác quan tâm đến mình thì anh phải làm cho em ghét anh... hoặc là phải làm cho em hận anh chứ?"

Dáng môi anh nhìn như trẻ con bất kể khi mím môi hay mở miệng. Hiện tại anh mím môi thật chặt, vẻ mặt khổ sở, đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn, "Anh không thể..."

"Không có gì là không thể," cô ngắt lời anh, "Chỉ có anh muốn hay không thôi?!"

"Anh không thể." Rốt cuộc anh vẫn lạnh lùng lùi về phía sau, đôi mắt mở to ảm đạm không ánh sáng, màu sắc mờ mịt, "Anh không thể, chứ không phải là anh không muốn." Anh nhẹ giọng nói; "Tịnh Minh, anh biết em thích anh, nhưng có rất nhiều chuyện em nên nghĩ xa một chút, nếu như thích mà không có kết quả. Em thích anh... Vậy thì sao? Mấy năm sau em sẽ cảm thấy chuyện tối ngày hôm nay là do tuổi trẻ bồng bột, thậm trí em sẽ còn xấu hổ? Sau này em có thể yêu được người ưu tú hơn, dịu dàng hơn, em còn có tương lai phía trước, anh không muốn em vì anh..."

"Anh đã xem "Cây quýt không khóc" của Lý Bích Hoa chưa?" Cô ngắt lời anh, "Sinh mạng vô thường nhưng nỗi nhớ nhung là vĩnh hằng, lúc hóa thành tro bụi anh muốn ở cùng ai nhất?" Mắt nhìn Lận Lâm chăm chú, cô từ từ nói, "Em muốn nếu như có một ngày thế giới hoặc là em đều hóa thành tro bụi, ngày đó tất nhiên em sẽ không được ở cùng anh, nhưng ít nhất phải có vài điều... có thể có một vài điều gì đó để em không hối hận.."

"Tịnh Minh..."

"Dù sao..." cô cười chế giễu, hơi nhẹ nhõm, "Dù sao em cũng đã mất hết mặt mũi rồi, em chưa từng nghĩ chúng ta ở bên nhau sẽ có cái kết đẹp, nhưng ít nhất... yêu em hai năm đi." Cô nói, "Kể từ bây giờ...đến khi tốt nghiệp, cho em hai năm để ghét anh được không?"

Lận Lâm hé miệng định nói điều gì đó, nhưng cô áp môi mình lên, đẩy anh ngã xuống sàn nhà... Lận Lâm kinh ngạc giữ chắc hộp cơm trong tay, hoảng hốt nhìn hai tay Tịnh Minh đang đè mình xuống sàn, thấy cô đầy bất ngờ, sau đó ánh mắt lại hơi kỳ lạ, cuối cùng cũng hiểu ra cười lớn, "Vừa nãy đó là... nụ hôn đầu của anh?"

Hiếm khi Lận lâm lộ ra vẻ mặt lúng túng, ánh mắt cô nghiêm túc giữ lấy hai bả vai anh, "Yêu em hai năm, cho em thời gian hai năm để ghét anh, hoặc là hận anh, được không?"

Dường như bàn tay cô có thể cảm nhận được nhịp đập dồn dập của tim anh, cô tiếp tục cúi người xuống hôn anh, bởi vì tim đập nhanh mà đôi môi càng đỏ thắm. Thời điểm hơi thở kia phả nhẹ lên tóc, anh cảm thấy hơi thở của mình tràn đầy sự ấm áp, thời điểm cô hôn anh, anh cảm giác được môi mình đang rung động, anh nói: "Ừm..."

TV đằng sau vang lên tiếng cười, cô nằm trên người anh, cùng cảm nhận nhịp tim của đối phương, "Em rất đáng ghét, phải không?" Cô nhẹ giọng nói, vài sợi tóc và hơi thở nhẹ nhàng chạm vào mặt Lận Lâm

Anh nhìn trần nhà: "Ừ... em thật sự đáng ghét..."

"Em thật sự đáng ghét sao?"

"Em thật sự thật sự rất đáng ghét..."

Em cho anh hai năm hạnh phúc mà anh sẽ dùng hai năm này để khiến em hận anh, tạm thời...cứ như vậy đi...

"Lận Lâm, bây giờ trong lòng anh đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì... Đang suy nghĩ vì sao em lại ở đây..."

"Bởi vì em là Lâm Tịnh Minh."

"Em không sợ bị lây bệnh à?" Anh hơi nghiêng người nhìn gò má cô, hiện tại cô và anh đang nằm sóng vai trên mặt đất nhìn hoa văn trên trần nhà, gò má mềm mại mịn màng như chiếc bánh pudding. Anh muốn há miệng cắn một cái lên đó, nhịp tim lại đập dồn dập hơn.

"Em không tin mình xui xẻo như vậy." Cô đáp, "Người ta nói sức mạnh của tình yêu vô cùng vĩ đại."

Anh nhếch khóe miệng cười cười, vì sao lại muốn ôm người bên cạnh như vậy? Thích? Có lẽ là thích... Anh cảm thấy không có từ ngữ nào có thể hoàn toàn biểu đạt được, muốn cắn cô, muốn giữ cô lại, muốn ôm cô vào lòng, chỉ có da thịt chạm vào nhau mới có thể biểu đạt được hết cảm giác gần gũi đó, nhưng anh lại không dám:

Em đã xem bộ phim Nhật "God, give me more time" chưa?"

"Rồi, diễn viên là Kyoko Fukada và Kaneshiro Takeshi đúng không? Diễn rất hay."

"Ai nói sức mạnh của tình yêu là vĩ đại? Kyoko Fukada đóng vai Masaki không phải cuối cùng cũng vẫn chết đó hay sao?" Anh vẫn tiếp tục cười như không cười chậm rãi nói.

"Đó chỉ là phim thôi!"

"Ngay cả phim truyền hình còn không để cho tình yêu làm nên kỳ tích, nói gì đến hiện thực?" Anh nói với cô.

Cô nằm trên sàn nhìn hoa văn trên trần nhà, trần nhà trong phòng Lận Lâm được đèn chiếu rất sáng, "Em rất thích Masaki, lúc muốn đi Mỹ còn nói với Keigo: "Chúng ta có tương lai" coi như không phải kỳ tích." Cô nghiêng đầu nhìn Lận Lậm một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn mình vì vậy bốn mắt nhìn nhau. Cô nói: "Coi như không có kỳ tích... như vậy cũng là hạnh phúc trong chớp mắt, đó là tín ngưỡng, có khoảng thời gian từng vui vẻ như vậy, cũng rất đẹp."

"Ha ha ha... anh vẫn cảm thấy tình yêu...? Rất nhiều đôi khổ sở... càng đơn giản thì càng hạnh phúc..."

Cô đồng ý, "Nếu như em không thích anh, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, thiêu thân muốn dập lửa, chẳng qua là không thể làm gì..."

Anh cười một tiếng, "Nếu anh cứ cố chấp không đồng ý với em, có lẽ cũng vẫn khá vui vẻ."

"Cũng có thể... Thế nhưng mà anh yêu em, em biết là anh yêu em."

"Thật không?" Anh từ chối cho ý kiến, nằm trên sàn nhìn trần nhà, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, có một người thề son sắt nói yêu anh, đồng thời khăng khăng nói rằng anh cũng yêu cô, nghe được điều này có cảm giác an toàn... Rất lâu rồi không có được cảm giác an toàn như vậy, trong một thoáng như là có được một người để có thể dựa vào. Anh giống như một khúc gỗ trôi nổi trong đại dương, bay lượn trong tăm tối vô tận, dưới đầm đen có quái vật, anh mang theo bóng tối và nỗi sợ hãi vô cùng bay lượn, cuối cùng có một người sau khi bị anh từ chối túm anh lại nói: "Em biết anh yêu em." Cảm giác an toàn này rõ ràng rất ích kỷ, hay trước giờ là bởi vì sợ hãi của bản thân vì không cần nỗ lực mà vẫn có thể hưởng thành quả hoặc đây vốn chỉ là một loại ảo giác, nhưng trong giây lát anh thật sự rất muốn nắm lấy một chút hạnh phúc này, dáng nằm của cô gái bên cạnh còn tùy tiện hơn anh, thật sự cho anh cảm giác gì đó.

"Này, Lận Lâm." Hai tay cô dang ra nằm thẳng trên sàn nhà, "Trong lòng anh bây giờ đang nghĩ như thế nào?"

"Sao lại hỏi như thế?" Anh cười cười, "Không nghĩ gì cả."

"Em muốn biết bây giờ anh nghĩ gì, và cũng muốn biết trước đây anh nghĩ như thế nào?" Cô vẫn mở to mắt nhìn trần nhà, "Em chưa từng nói dối anh, em hi vọng trời cao cũng sẽ đối sử công bằng với anh như đối xử với em vậy... Chỉ có thế mà thôi, anh không cần để ý đến em, em biết ỷ vào việc đối với anh cố gắng rất nhiều để yêu cầu anh đối xử với em tương đương là rất quá đáng với anh."

"Anh chưa từng lừa em..." Anh nói chưa xong, "Đinh đong" tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tịnh Minh ngẩn người, bây giờ đã mười một giờ, vẫn có người tìm Lận Lâm hả? Cô lồm cồm bò lên để mở cửa đột nhiên nhớ ra: mình là con gái lại ở một mình trong phòng trọ của con trai, cô không mở cửa mà chạy vào trong phòng tắm nhanh như một làn khói. Lân Lâm đi mở của, cô qua đứng trong phòng tắm nhìn qua khe hở mơ hồ nhìn thấy người nhấn chuông là một người đàn ông trung niên cao gầy, tóc đen nhánh, dáng vẻ bị Lân Lâm che mất không nhìn rõ, dáng dấp lờ mờ thẳng tắp, nhẹ nhàng phóng khoáng, ai vậy nhỉ?

Một lúc sau Lận Lâm đóng cửa đi vào, cô từ trong phòng tắm ló đầu ra, "Ai thế?"

Anh mỉm cười, "Nhầm nhà."

Một năm sau cô nhớ đến ngày hôm nay, mới nhớ được... phòng của Lận lâm là căn phòng cuối hành lang, không còn phòng nào nữa, sao có thể đi nhầm được? Thế nhưng cô cũng chưa từng có óc suy luận như thám tử, thường có người nói chắc chắn như vậy cô sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ, không hề nghĩ rằng một người có thể nói dối mà vẫn mỉm cười bình tĩnh như thế.

Tối hôm đó cô được yêu, cả thế giới cũng rất đẹp.