Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 106: Tổ hợp quỷ dị




Viêm Dạ Tước đột nhiên rời đi, nhất thời khiến mọi người ứng phó không kịp, Viêm Kinh Vũ tiếp tục châm chọc đôi câu lần nữa, bị Viêm Hạo Thừa dùng ánh mắt ngăn lại, hôm nay anh ta đã có chỗ thuộc về mình, chỉ muốn đợi thời cơ trổ tài, cũng không thể biến khéo thành vụng, lại nói nếu như gia tộc La Nhĩ Đức thành công kết thân với Viêm Dạ Tước thật, đối với anh ta thì càng có trăm hại mà không có một lợi.

Viêm Hạo Thừa không phản đối, những người khác cũng chẳng nói lời nào, ai nấy đều nhìn ra, thủ đoạn bình thường đã không cách nào ép Viêm Dạ Tước hạ vị, tiếp tục dây dưa chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Có điều biểu hiện của Viêm Lệnh Thiên có chút kỳ quái, dáng vẻ xem ra đúng là tức giận tới cực điểm, nhưng không có bất kỳ ý ngăn cản, mà người trong cuộc là Angela, thần sắc vẫn bình tĩnh nhìn về phía bóng lưng Viêm Dạ Tước rời đi, cho đến khi Viêm Dạ Tước rời đảo Viêm Long, cũng không có bất luận kẻ nào đuổi theo.

Trở lại ca nô, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, trừ ngọn đèn dầu trên đảo nhỏ nơi xa ra thì khắp nơi đều tối đen như mực, may mà có gió biển thổi qua, mặc dù mang theo vị mặn nhàn nhạt, cũng làm cho Trình Du Nhiên say tàu cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Gò má nhìn về phía mặt không vẻ gì của Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên hỏi: "Angela thật sự là vị hôn thê của anh?" Rất khó tưởng tượng khuôn mặt như khối băng này trước đó thế nhưng lại đồng ý đính ước với người khác.

"Ừm" Viêm Dạ Tước cũng không có phủ nhận, đồng ý hôn sự, chỉ muốn xem xem rốt cuộc gia tộc La Nhĩ Đức đang đùa trò xiếc gì.

"Vậy tại sao anh không -- ưmh!" Trình Du Nhiên còn muốn nói nữa, lập tức bị đôi môi bá đạo ngăn chặn, trước khi nhắm mắt lại, liền nhìn thấy Tiểu Nặc che mặt chạy lên mũi thuyền tìm Đần Lang nói chuyện phiếm.

Rời đôi môi, vẻ mặt Viêm Dạ Tước thành thật chỉ vào dây chuyền trước ngực cô nói: "Em mới chính là chủ nhân của nó."

"Em còn chưa có ý gì, chỉ muốn hỏi một chút mà thôi." Trình Du Nhiên không phục tùng nói thầm, cô chỉ hơi tò mò, người hai nhà này đến cùng là đang làm trò quỷ gì.

"Tôi không cho em nghĩ." Trong giọng nói của Viêm Dạ Tước mang theo ra lệnh không thể kháng cự, anh chỉ muốn một mình cô, loại lòng tin này quyết không cho phép có bất kỳ chất vấn nào.

"Được rồi, không nghĩ là được." Ở trước mặt Viêm Dạ Tước, cô đã không nhớ rõ đây là lần khuất phục thứ mấy trăm, dù sao cũng không nhiều lần thế này, lại nói biểu hiện tối nay của Viêm Dạ Tước cũng không tệ, đáng giá để ngợi khen.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trên đảo Ám Dạ đã có một vị khách không mời mà đến, chỉ là nhìn người tới, Bôn Lang trực tiếp lắc đầu, lấy công phu chạy bộ không yếu hơn Trình Du Nhiên nhanh chóng biến mất.

"Anh Tước, nghe nói tối qua anh đẹp trai ngây người, trước mặt mọi người trực tiếp cự tuyệt cô gái ghê tởm đó?" Tina mặc quần áo mát mẻ, váy ngắn đáng yêu màu hồng lay động theo bước đi của cô ta, "Tiếc là em không thấy được hoàn cảnh đó, nếu không nhất định sẽ chế nhạo cô ta một trận."

Gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Em tới làm gì?"

"Anh Tước, anh làm sao vậy!" Tina cong miệng lên, mặt uất ức nói: "Vì tới gặp anh mà em còn chưa có ăn bữa sáng đâu đấy, anh không thể đối tốt với em hơn một chút à?"

"Vậy thì trở về ăn." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói, tuyệt đối không thể cho cô nàng này sắc mặt hòa nhã, nếu không sẽ vô cùng phiền toái.

"Em mới không, em sẽ ăn ở chỗ này, bằng không em sẽ không ăn." Gương mặt Tina quật cường, ngay sau đó thấy Trình Du Nhiên bên kia ngáp dài đột nhiên tiến vào trong mắt, đi tới nói: "Chị Trình, em muốn ăn điểm tâm ở chỗ này có được không?"

Rầm một tiếng, Bôn Lang núp ở phía sau cửa trực tiếp đụng đầu vào trên tường, mới vừa rồi anh ta không phải là xuất hiện ảo giác chứ, Tina thế nhưng thân thiết với chị dâu, chẳng lẽ cô ta không biết chị dâu là tình địch lớn nhất của cô ta à?

"Được." Trình Du Nhiên cười nhạt, cô cũng thật thích tính tình của Tina, thấy cô ta có thể bước ra từ trong bóng ma tối hôm qua, trong lòng cô cũng vui mừng.

Tina cười rạng rỡ, vẫn không quên le lưỡi về phía Viêm Dạ Tước, ngồi xuống bên cạnh Trình Du, sau nói nhẹ nhàng: "Mặc dù tôi không ghét chị, nhưng tôi nhất định sẽ giành anh Tước với chị."

Nghe lời nói tràn đầy tính trẻ con của Tina, Trình Du Nhiên chỉ cười, cô ta và mình vốn không tồn tại tính cạnh tranh nào.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, liếc nhìn mặt Trình Du Nhiên không sao cả, không hề nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

"Lão đại." Phi Ưng mặc trang phục đi vào, thấy Tina và chị dâu đi cùng nhau thì sững sờ, tuy nhiên tỉnh táo lại rất nhanh, mắt nhìn thẳng về phía lão đại.

Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, lạnh giọng nói: "Đi phủ Chiang Rai trước." Lần này Viêm Hạo Thừa đột nhiên đề ra cái kế hoạch kia mặc dù có ảnh hưởng không lớn đối với anh, nhưng nhất định phải đến chỗ lão Văn sắp xếp một chút, dù sao hiện tại trong bốn trưởng lão của Viêm bang chỉ có một mình lão Văn là hoàn toàn ủng hộ anh.

"Đi nhanh vậy ư?" Trình Du Nhiên sững sờ, tối qua lúc cô trở lại, bởi vì say tàu nên đi ngủ sớm, cho nên không biết Viêm Dạ Tước sắp xếp.

Viêm Dạ Tước còn chưa lên tiếng, Tina bên cạnh lập tức hưng phấn kêu lên: "Em cũng muốn đi."

Nhíu nhíu mày, Viêm Dạ Tước lạnh lùng mở miệng: "Ăn điểm tâm xong, tự em đi, hoặc là tôi sẽ phái người tiễn em trở về."

"Em không về, em muốn đi cùng." Có Trình Du Nhiên là núi dựa lớn, cô ta không bao giờ sợ anh Tước tức giận nữa, quật cường nói: "Chị Trình, em còn chưa được đi ra ngoài với anh Tước bao giờ, lần này mang em theo có được không?"

Nhìn bộ dáng đáng thương của cô ta, mắt Bôn Lang trợn trắng, đây coi là cái gì, giành lão đại với chị dâu, còn muốn chị dâu nhất định mang cô ta theo, trừ phi đầu chị dâu có vấn đề.

Nhưng ý nghĩ của anh ta mới vừa có hình dạng, lập tức bị lời nói của Trình Du Nhiên làm cho sợ ngây người: "Được, có cô ở trên đường cũng có bạn."

"Chị dâu có phải hay không --" Bôn Lang trợn to hai mắt, chỉ đầu mình thầm nói, đây không phải là dưỡng hổ vi hoạn sao?

Phi Ưng thở dài, trực tiếp lôi kéo bả vai anh ta chạy ra ngoài, tránh cho mất mặt xấu hổ hơn, người anh em này tài nghệ chơi súng xuất thần nhập hóa, súng đạn thuốc nổ tinh vi anh ta cũng có thể nghiên cứu ra, nhưng riêng gặp phải phụ nữ thì chậm lụt, sau này vẫn nên trông coi, tránh cho có một ngày anh ta ngã quỵ trong tay phụ nữ.

"Nó đi?" Trên đảo Viêm Long, giọng nói uy nghiêm của Viêm Lệnh Thiên vang lên.

"Đúng vậy lão gia." Mặt Viêm Trung cung kính, nói: "Sáng sớm Tước thiếu gia đã đi, cùng đi còn có thiên kim nhà họ Cố."

Sao bọn chúng đi cùng một nơi rồi hả? Khóe miệng Viêm Lệnh Thiên cong cong, hình như đã nghĩ tới điều gì, phất tay một cái nói: "Ông lui xuống trước đi, dặn mấy người kia trông coi, tôi ngược lại muốn nhìn xem lần này bọn chúng có thể giở trò gì."

Vạn dặm không có bóng mây, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ máy bay chiếu vào, nhất thời khiến Trình Du Nhiên không có ngủ đủ vào buổi sáng ngáp liên tiếp, gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng ngồi ở bên cạnh, hơi hí mắt ra tựa vào thành ghế, không nhúc nhích giống như một tòa tượng đá, Tiểu Nặc bắt chéo hai chân chồng lên nhau, đang tập trung tinh thần chơi trò chơi.

Ánh mắt đảo một vòng cả khoang máy bay, Tina đột nhiên phát hiện, ngoài cô ra thì nhà ba người hài hòa, duy chỉ có cô là người ngoài cuộc, khổ sở trong lòng, chẳng lẽ đời này mình thật sự không có hy vọng gì với anh Tước sao?

Đúng lúc này, giọng Phi Ưng đột nhiên truyền tới: "Lão đại, có hai máy bay chiến đấu đang đến gần chúng ta."

Quả nhiên có người không an phận! Viêm Dạ Tước cười lạnh trong lòng, mở miệng nói: "Giữ vững tốc độ, xem xem đối thủ là kẻ nào." Lực công kích chiếc máy bay này của anh có lẽ không bằng máy bay chiến đấu cao cấp, lại có năng lực phản công lớn mạnh, bằng vào hệ thống hướng dẫn tự động của máy vi tính, đạn bình thường trên căn bản cũng có thể né tránh, thậm chí cho dù bị đánh trúng cũng chỉ rung động, người trong khoang máy bay cũng bị chấn động mà thôi.

An Nhẫn trả lời xong, lập tức thao tác ở vị trí kế bên tài xế, điều này làm cho kẻ yêu thích máy vi tính như Tiểu Nặc vô cùng hưng phấn, lập tức quăng máy chơi game đi cùng nhau nghiên cứu.

Rất nhanh, An Nhẫn thông qua sóng vô tuyến điện từ xâm nhập vào thiết bị trò chuyện của hai máy bay kia, đảo mắt hình ảnh mấy người xuất hiện trên các đồng hồ đo.

"Là bọn họ?" Trình Du Nhiên gật đầu, trừ một người trong đó là thiếu niên 15,16 tuổi ra, những người khác từng thấy khi Viêm Hạo Quân đi đảo Ám Dạ, xem ra bọn họ tới báo thù cho Viêm Hạo Quân chỉ là người thiếu niên kia là ai?

Hình như cảm nhận được nghi vấn của Trình Du Nhiên, Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Con lớn nhất của Viêm Hạo Quân."

Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, không ngờ một đứa bé mười lăm mười sáu tuổi của nhà họ Viêm lại có lòng trả thù nặng như vậy, cô thậm chí lờ mờ cảm thấy, đối phương đuổi theo căn bản cũng không phải là vì cha nó, mà bởi vì Viêm Dạ Tước hủy tiền đồ tương lai của nó.

"Bắn." Thiếu niên lớn tiếng ra lệnh, trên mặt anh tuấn lộ ra dữ tợn hoàn toàn không phù hợp tuổi của cậu ta, giống như là một con dã thú được thả từ trong lồng ra, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy khoái cảm trả thù.

Tiếng vù vù liên tục vang lên, bốn tên lửa đồng thời bay ra từ hai cánh hai máy bay chiến đấu, gào thét bay về hướng mục tiêu, chỉ là chuyện khiến thiếu niên tức giận là, tên lửa còn chưa bay đến bên cạnh máy bay đối phương đã hoàn toàn mất đi khống chế, nhanh chóng rơi xuống dưới.

"Thiếu gia, trên máy bay đối phương có năng lực phản công lớn mạnh, tên lửa của chúng ta căn bản không tới gần được." Sau khi Viêm Hạo Quân chết, thiếu niên này đương nhiên thành thiếu gia của bọn họ, thiếu niên còn chưa tốt nghiệp từ đảo huấn luyện ra nhưng còn nóng nảy hơn so với Nhị thiếu gia trước kia, vừa nghe gia tộc tuyên bố số mạng sau này lập tức triệu tập thuộc hạ muốn trả thù, mặc dù bọn họ cũng không đồng ý hành động lỗ mãng này, nhưng nếu chịu sự quản lý của cậu ta, sẽ phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của cậu ta.

"Đồ vô dụng, ngay cả máy bay cũng không đánh vào bên trong, tôi thấy thứ này của các anh thì có ích lợi gì!" Thiếu niên gầm thét, một cước đá văng phòng lái, tự mình điều khiển tên lửa bắn qua, tên lửa dày đặc bắn liên tiếp, trừ thỉnh thoảng sẽ gây chút chấn động cho đối phương ra, căn bản không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì.

"Thiếu gia, chúng ta vẫn nên thừa dịp bọn họ còn chưa phản ứng nhanh chóng rời đi thôi, máy bay của chúng ta căn bản không có năng lực phòng ngự lớn như thế, bị bọn họ để mắt tới nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn."

Vậy mà, thuộc hạ vừa dứt lời, một quả tên lửa gào thét bay tới, đang bay mất đi chế ngự, tên lửa gần như không có bất kỳ sai lệch nào đụng vào bình xăng máy bay, nổ tung ầm ầm.

"Lão đại, giải quyết." Nếu như là Bôn Lang, anh ta nhất định sẽ cảm khái những nhân vật nhỏ không đủ để anh ta phát huy, vậy mà Phi Ưng chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ.

Đúng lúc này, sắc mặt An Nhẫn đột nhiên biến đổi, kêu lên: "Lão đại, cách đó không xa có gió lốc lớn bay tới chỗ chúng ta!"