Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 117: Cô thế nhưng không có chết




"Cathy, rốt cuộc cậu ở nơi nào, còn không về chỉ sợ không kịp gặp bác trai lần cuối. . . . . ."

Trình Du không biết tin nhắn thoại dừng lại lúc nào, kể từ lúc nghe đến đó, cô cũng đã không có ý định nghe tiếp nữa, đại não trực tiếp ở vào trạng thái đình trệ, cô chán ghét cái nhà kia, ghét ba cô vô tình, mẹ cô mềm yếu, nhưng bây giờ đột nhiên nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời trong lòng cũng không thể nào tiếp nhận được.

Tin nhắn thoại lại là ba ngày trước, không ngoài dự liệu mà nói, ba đã mất rồi, chị em nhà họ Vạn thật sự quá tuyệt tình, họ không phải là không có số di động của mình, tin tức ba qua đời lớn như vậy cũng không thông báo cho cô, chẳng lẽ họ thật cho là, như vậy là có thể chiếm nhà họ Mộ làm của riêng?

Trong mắt lóe lên ánh lạnh, mặc dù trước kia cô cự tuyệt Viêm Dạ Tước giúp cô trở thành người thừa kế nhà họ Mộ, nhưng tuyệt đối không thể để cho bệnh viện nhà họ Mộ suy đồi ở trong tay chị em Vạn Tuyết Cầm, cho dù hủy diệt, cũng phải do tự tay cô hủy diệt!

Trước đó, cô nhất định phải về nhà họ Mộ một chuyến, gặp mặt ba lần cuối.

Mới vừa rồi Tần Tử Duệ vì kiêng dè, cố ý né qua một bên, hiện tại đột nhiên phát hiện, Trình Du Nhiên nghe xong điện thoại nhắn đột nhiên biến thành bộ dáng này, vội đi tới hỏi: "Sao thế?"

Lắc đầu một cái, bây giờ Trình Du Nhiên còn chưa có ý định náo loạn chuyện này, cho nên càng ít người biết càng tốt, chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi muốn trở về Newyork một chuyến."

Thấy cô không muốn nói, Tần Tử Duệ cũng không làm khó, chỉ cười cười, quay đầu đi thông báo thuộc hạ thay đổi hành trình.

Nước Thái, phủ Chiang Rai, mấy ngày trước, bởi vì Viêm bang có một vài vấn đề, Viêm Dạ Tước không thể không tạm thời đem nhiệm vụ tìm Trình Du Nhiên giao cho đám người Bôn Lang, mình thì mang theo Tiểu Nặc trở lại căn cứ ở Tam Giác Vàng, coi như rời đi, mỗi ngày Tiểu Nặc cũng như người máy, trừ ăn cơm và ngủ ra, không ngừng gửi tín hiệu vào thiết bị điện tử truy tìm mẹ.

Chỉ qua mấy ngày, Tiểu Nặc thoạt nhìn gầy không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn tựa như vừa qua cơn bệnh nặng, trở nên vàng vọt, cặp mắt đã từng lộ ra linh khí cũng biến thành ảm đạm không ánh sáng, nếu như không phải là tin chắc mẹ nhất định không có việc gì, sợ rằng hiện tại đã sớm không chống đỡ nổi nữa.

Tina bên cạnh nhẹ giọng thở dài, mặc dù cô ta có lòng giúp một tay, nói cho cu cậu biết Trình Du Nhiên có lẽ đã vùi thân vào biển rộng thật rồi, nhưng Tiểu Nặc quật cường vượt quá dự liệu của cô ta, hiện tại cô ta chỉ có thể ở một bên lẳng lặng trông chừng, tránh cho cu cậu xảy ra gì ngoài ý muốn.

Không để ý tới chung quanh có người nào đó đang tồn tại, Tiểu Nặc tiếp tục đưa mắt về phía máy định vị, da trên ngón trỏ tay phải bởi vì thời gian dài ấn phím đã trở nên chai sần, tiện tay đè xuống cái nút, tín hiệu biến mất không thể nhận ra trong nháy mắt xuất hiện trên máy định vị.

Tích tích --

Chấn động hơi yếu truyền đến từ máy định vị, trong nháy mắt, mắt Tiểu Nặc mở to gấp mười lần, khó có thể tin nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy định vị, thân thể nhỏ bé chấn động, tay run rẩy đập nhanh trên bàn phím.

Mẹ, là mẹ sao?

Thời gian chờ đợi khiến cho người ta khổ sở, vào lúc Tiểu Nặc cho rằng không biết đã trôi qua bao nhiêu thế kỷ, trên máy định vị truyền đến chấn động lần nữa, mấy chữ rõ ràng xuất hiện trước mắt cu cậu: Tiểu Nặc, mẹ đây.

"Mẹ!" Tiểu Nặc điên cuồng nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi, lần này thiếu chút nữa khiến cu cậu ngã xuống, nhưng mà mặt hưng phấn hét lớn: "Là mẹ, mẹ không có việc gì!"

Tina thở dài, thương tiếc ôm Tiểu Nặc vào trong ngực, loại tình huống này dù là nhân vật lớn cũng không chịu đựng nổi, huống chi là một đứa bé, cầm viên thuốc trên bàn lên, xem ra lại phải để cho thằng bé ngủ một lát thôi.

"Chị Tina, thật, mẹ thật sự không có việc gì." Nhìn cử động của Tina, làm sao Tiểu Nặc không biết Tina cho rằng cu cậu phát bệnh, vội cầm máy định vị đến trước mắt cô như hiến vật quý nói: "Mẹ, là mẹ."

Cũng không quản Tina thấy rõ hay không, thoáng một cái, Tiểu Nặc đã xông ra ngoài cửa, cu cậu muốn sớm báo tin tức này cho lão đại Viêm.

"Lão đại, chuyện tốt, chuyện tốt." Tiểu Nặc hào hứng chạy đến bên cạnh Viêm Dạ Tước, lắc cánh tay hét lớn, chỉ là phản ứng của Viêm Dạ Tước hình như không có kinh ngạc vui mừng, gương mặt lạnh lùng nhìn cu cậu.

Lão đại thật sự không phải người thích nghe, trong lòng suy nghĩ, trên mặt cũng không để ý, tiếp tục hưng phấn kêu lên: "Lão đại, mẹ cháu gửi cho cháu hồi âm, mẹ còn sống."

Nghe tin tức đó, Viêm Dạ Tước chỉ thản nhiên nói: "Tôi biết rồi." Đúng, mấy phút đồng hồ trước, anh nhận được tin tức gia tộc La Nhĩ Đức truyền đến, nói Trình Du Nhiên đang sống chung một chỗ với Tần Tử Duệ - từng là người đối đầu với anh, vừa bắt đầu anh còn tưởng rằng tình báo sai, hiện giờ tiểu Nặc tới đây, hiển nhiên xác nhận tin tức này.

"Cháu sẽ gọi điện thoại cho mẹ." Tiểu Nặc vẫn đang hưng phấn, không có chú ý tới sắc mặt lão đại, nắm điện thoại bên cạnh liền gọi tới, điện thoại tiếp thông, cu cậu không kịp chờ đợi vội hô: "Mẹ, là mẹ sao?"

Tiếng cười vui thích của Trình Du Nhiên truyền đến từ trong điện thoại: "Mẹ phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể xảy ra chuyện."

"Trình Du Nhiên." Tiểu Nặc còn muốn nói điều gì, lại bị Viêm Dạ Tước thô bạo đoạt lấy điện thoại, hướng về phía ống nói quát: "Em chạy đi đâu?"

Trình Du Nhiên vốn đang say tàu, bây giờ bị anh rống thì càng thêm váng đầu, không vui nói: "Anh đừng nói lớn tiếng như vậy, em nghe thấy."

"Ít nói nhảm." Giọng Viêm Dạ Tước đề cao hơn 8 độ, khiến Tiểu Nặc bên cạnh cũng không nhịn được lui về phía sau hai bước, "Nếu không có chết, sao không gửi tin tức về sớm?" Vì tìm cô, anh muốn lật cả một khu vực, nhưng cô gái này vẫn còn muốn thảo luận vấn đề giọng nói lớn nhỏ.

"Muốn trở về cũng phải có phương tiện chứ." Trình Du Nhiên hướng về phía điện thoại di động liếc một cái, đáng tiếc đối phương không thấy được, chỉ có thể tiếp tục nói: "Em bị cơn lốc quét đến ngoài ngàn dặm, điện thoại di động bị nước vào không thể dùng, thiết bị truy tìm cũng không có tín hiệu, bây giờ em đang mượn điện thoại di động người ta đấy."

"Tần Tử Duệ?" Viêm Dạ Tước cười lạnh, trong giọng nói lạnh lẽo gần như đông cả con đường.

Trình Du Nhiên cũng có chút khó hiểu, sao anh biết mình ở cùng chỗ với Tần Tử Duệ, chẳng lẽ nơi này cũng có vệ tinh của nhà họ Viêm, vỗ đầu một cái để cho mình tỉnh táo hơn, nói: "Anh nói không sai, là anh ấy đã cứu em."

"Vậy thì lập tức trở lại cho tôi." Lấy được khẳng định của Trình Du Nhiên, Viêm Dạ Tước tựa như một con sư tử nổi giận, không thể tìm được Trình Du Nhiên, đã khiến anh rất tức giận, hiện tại người cứu cô lại là kẻ đối đầu với mình, điều này khiến cho thói kiêu ngạo của anh làm sao có thể chịu được.

"Sẽ không phải là ghen chứ?" Trình Du Nhiên cười hì hì: "Anh ấy chỉ là ân nhân cứu mạng em, lại nói em còn có chuyện phải trở về Newyork một chuyến trước đã."

Cái cô gái ghê tởm này, lúc này rồi mà vẫn còn cười ra tiếng. Sắc mặt Viêm Dạ Tước tối sầm lại, dùng giọng điệu ra lệnh không cho cự tuyệt: "Lập tức trở về, muốn đi Newyork, tôi dẫn em đi."

"Em thật sự có chuyện phải làm." Trình Du Nhiên cười khổ, kể từ lúc đi theo Viêm Dạ Tước, cô phát hiện đã quen giải thích với anh, nhưng chuyện này cô cũng không dám nói cho Viêm Dạ Tước, tác phong lão đại Hắc bang cô đã thấy được biết qua nhiều lần rồi, thật sự dẫn anh tới đây, ba đi cũng không sống yên ổn, hiện tại cô chỉ muốn đi tế bái một mình mà thôi.

"Được, tôi chờ em giải thích với tôi." Thời gian rất lâu sau, giọng Viêm Dạ Tước mới truyền đến từ trong ống nghe, hình như vì nói ra những lời này mà nhẫn nại thật lâu, thậm chí Trình Du Nhiên mơ hồ cảm thấy hơi lạnh cả người, nếu như lần này giải thích không rõ ràng, sợ rằng kết quả còn bi thảm hơn so với lặng lẽ chạy trốn.

Mẹ, đây là đang đùa với lửa, nhìn lão đại nói chuyện điện thoại xong thì sắc mặt khó coi, tiểu Nặc thở dài trong lòng, trước kia cu cậu bảo Ngải Sâm xuất hiện, chỉ vì che lấp điều kiện nói lúc trước với anh, thuận tiện kích lão đại, hiện tại tốt hơn, lúc ở Nga, mẹ chủ động nói chuyện thay Tần Tử Duệ, hôm nay chơi trò mập mờ, lão đại không tức giận mới là lạ đấy, xem ra vẫn nên là Tiểu Nặc cậu tự mình ra tay.

Nghĩ tới đây, tiểu Nặc nhướng mày, ưỡn bộ ngực nhỏ nói: "Lão đại, nếu như không phải là Tần Tử Duệ cứu mẹ, sợ rằng mẹ đã sớm chết ở trên biển rộng rồi, chú cũng biết, mẹ say tàu, còn sợ nước." Giọng nói mặc dù non nớt, lại có vẻ có lực.

Viêm Dạ Tước ngẩng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh lùng theo dõi cu cậu, không nói gì.

Xem ra chỉ có dùng đòn sát thủ, xoay lưng lại, Tiểu Nặc đi về hướng cửa, vừa đi vừa nói chuyện: "Mẹ đã chờ bảy năm rồi, chú còn chưa tin mẹ sao?" Nói xong, bóng dáng biến mất ở tại cửa ra vào.

Nhìn bóng lưng Tiểu Nặc biến mất, sắc mặt Viêm Dạ Tước tốt hơn nhiều, những đạo lý này anh đều hiểu, chẳng qua là anh đang quan tâm cô, chỉ muốn tất cả của Trình Du Nhiên, lúc này mới vững vàng trói cô ở bên người.

Newyork, nhà họ Mộ, cả tòa nhà trên dưới đều bị không khí tang thương bao phủ, màn vải màu trắng, vòng hoa, cây nến, từng luồng khói tỏa ra từ lư hương, dưới ánh mặt trời phản xạ ra màu xanh lam.

Nhà họ Mộ là người Mỹ gốc Hoa, lễ tang vẫn theo truyền thống Trung Hoa cổ xưa, theo tiếng vang đồng thời của các tăng lữ, từng người khách từ cửa đi vào, tuyệt đại đa số đều là bạn bè cùng với bạn làm ăn của Mộ Viễn Chi lúc còn sống, từng người ăn mặc trang nghiêm, có chưa đi vào đại sảnh khóe mắt đã treo đầy nước mắt, nhân duyên của ông cụ cũng không tệ lắm.

Trong đại sảnh, Mộ Viễn Chi lẳng lặng nằm ở trong quan tài bằng lim thượng hạng, mặt mũi bình thản, nhìn vẻ mặt lúc chết đi cũng không chịu quá nhiều khổ sở, chung quanh bày đầy hoa màu trắng, đều là chú Trung tỉ mỉ cho trải lên.

Vạn Tuyết Cầm và Mộ Quân Nhiên quỳ gối bên quan tài, làm vợ hiền con thảo của Mộ Viễn Chi, họ muốn hướng khách đáp lễ, nhưng đúng lúc này, dì Trương vội vã chạy tới, ghé bên tai bà ta nói: "Phu nhân, nhị tiểu thư có việc gấp muốn tìm bà." Nhị tiểu thư, dĩ nhiên là em gái ba ta - Vạn Nhã Cầm.

"Nhã Cầm, không phải chị đã từng nói với em, không có chuyện gì lớn thì đừn tìm chị rồi sao, hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng đối với chúng ta mà nói, tuyệt không thể có một chút không may." Rời khỏi đại sảnh, Vạn Tuyết Cầm liền trầm mặt nói với em gái.

"Chị, xảy ra chuyện lớn rồi." Vẻ mặt Vạn Nhã Cầm hốt hoảng, nói: "Trình Du Nhiên, cô ta thế nhưng không có chết, hơn nữa không biết cô từ nơi nào biết được tin tức anh rể qua đời, bây giờ đã ở ngoài cửa rồi!"