Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 26: BA NGƯỜI THÂN GẶP MẶT




Tuần cuối cùng của tháng năm, bầu trời trong xanh, gió nhẹ lay động, nắng gắt như lửa... đây chính là thời điểm xuất hành tốt nhất. Chịu đựng đau đớn gần một tháng, Dịch Diệp Khanh cuối cùng cũng đã khỏi bệnh, lại phải sắp xếp hành lý chuẩn bị đi tour du lịch tới xứ sở kim chi. Mọi người đọc đến đây đừng có mà hiểu nhầm nhá, Dịch đại tiểu thư nhà chúng ta không phải đi "hưởng tuần trăng mật" gì đâu. Cái gì mà trước hoa dưới trăng, rồi thì người đẹp cùng hồ nước nóng, cưỡng hôn đến ngất... đừng có mà mơ, không có tình cảm, không có kích động. Bởi vì đi cùng với Dịch Diệp Khanh không phải là "đương gia" của Dịch Hằng - Giang Nhược Trần mà chính là tiểu thư Triệu Tháo Vát. Cho nên, lần "chu du" này của đại tiểu thư thuần túy là đi làm việc. Dĩ nhiên, ngoài công việc ra thì cũng có chút chuyện riêng, tỷ như tìm người đóng lại "cái lỗ" trên lưng mình.

Phải nói là ngay chính bản thân cô cũng chả để ý gì đến "ấn ký huy hoàng" trên lưng mình nhưng Tổng giám đốc Giang lại rất có ý kiến. Nói cái gì mà trợ lý riêng tương lai của tổng giám đốc thỉnh thoảng phải ra ngoài tham gia một số những buổi lễ thương mại, không thể không mặc một số bộ lễ phục hở lưng. Đến lúc đó, Dịch Diệp Khanh lại có "cái lỗ to tướng" kia nhất định sẽ khiến cho người ta sợ hãi. Bởi vậy, Dịch Diệp Khanh mới có cơ hội đi du lịch nước ngoài một phen. Mặc dù xứ sở kim chi không có nhiều người đẹp cho lắm nhưng may mắn là ngành phẫu thuật thẩm mĩ ở đất nước họ rất phát triển, cho nên ra đường cũng không đến nỗi thấy người là chạy. Tổng giám đốc Giang cũng vì lý do này mà đưa con gái tiện nghi của mình tới đây.Bên này Dịch Diệp Khanh được tiêu pha thoải mái, ung dung tự tại nhường nào thì bên kia, Quản lý Lê của chúng ta lại chẳng thể vui vẻ nổi. Trước đó vài ngày, Lê Nặc lấy lý do phải chăm sóc cho Dịch Diệp Khanh đang bị thương nặng, nên đã tạm thời thoát được việc phải đi gặp mặt. Tình thế dương cung bạt kiếm giữa mẹ con hai người cũng tạm thời giảm bớt. Nhưng vết thương của Dịch Diệp Khanh đã tốt lên, hôm nay lại ra nước ngoài, hành động bức hôn của mẹ Lê lại lại trỗi dậy một lần nữa. Lê Nặc từ chối hai lần không được, lại không muốn nhà cửa ầm ĩ nên chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lời. Nương theo yêu cầu mãnh liệt của mẹ Lê, Lê Nặc thay bộ quần áo công sở thường ngày bằng một bộ váy ngắn màu trắng thuần. Sau khi trút bỏ xuống hình tượng giỏi giang, thoạt nhìn cô càng có vẻ ôn nhu động lòng người.

Đối tượng gặp mặt đầu tiên chính là vị bác sĩ đã từng du học Mỹ kia. Lê Nặc thầm nghĩ, đã hàm ý cho đợi những một tháng rồi vậy mà người nọ vẫn kiên nhẫn đợi cô, hẳn là anh ta không có đầu óc, hoặc là lớn lên quá khó coi, có khi anh ta ra đường sẽ dọa cho con gái cả nước chạy tán loạn. Nhưng lần này Lê Nặc đoán sai rồi, mặc dù đối phương không được xưng tụng là bạch mã vương tử nhưng tuyệt đối không rớt xuống dưới mặt bằng chung về thẩm mỹ của người Trung Quốc, thậm chí cũng có thể coi là đẹp trai trong số các bác sĩ nam bây giờ.

Địa điểm gặp mặt là trong một nhà hàng Pháp. Theo thói quen cũ, Lê Nặc xuất hiện trước cửa nhà hàng sớm năm phút, nhưng theo nguyên tắc phụ nữ là không được đến sớm quá một phút, cô phải đứng đợi một lúc rồi mới nhấc chân tiến vào nhà hàng.

Đã có kinh nghiệm hai năm làm quản lý HR (1), Lê Nặc đã sớm luyện mắt của mình không thua kém gì Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn đại thánh. Cô chỉ cần đảo mắt một vòng, bất kể là người hay yêu quái đều không thể chạy thoát khỏi mắt xanh của cô. Vì thế, không tốn nhiều công sức, Lê Nặc đã tìm được chỗ ngồi của vị bác sĩ kia.

Hai người nói chuyện một hồi, Lê Nặc bước vào chỗ ngồi, người đàn ông kia rất là ga lăng chạy tới kéo ghế rồi nhường thực đơn cho Lê Nặc gọi món trước. Có điều, Quản lý Lê của chúng ta không vội vào bữa, mặc dù cô luôn phản đối hình thức bức hôn kiểu này nhưng từ bệnh nghề nghiệp, Lê Nặc vẫn đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt mình. Nói thật, theo kinh nghiệm hành nghề của mình, cô vẫn không tìm được chút lỗi lớn nào. Nhưng ngay khi nhìn người này, Lê Nặc liền xác định anh ta không phải người đàn ông của đời mình, đây là do trực giác phụ nữ nói cho cô biết vậy. Nếu nhất định phải hỏi nguyên do thì Lê Nặc chỉ có thể quy cho việc "không có duyên phận" thôi. Thật ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là người này chọn nhà hàng Pháp làm nơi gặp mặt. Lê Nặc nhà chúng ta đời này không thích dùng cơm Tây và trong số cơm Tây, cô không thích dùng nhất là cơm Pháp. Nó không chỉ có lễ nghi rườm rà mất thời gian mà món ăn cũng không ngon miệng.

Chính vì thế, bây giờ Lê Nặc chỉ có thể cầm thực đơn than ngắn thở dài. Nhìn đi nhìn lại mấy món ăn ghi trên thực đơn, Lê Nặc vẫn không biết phải chọn thế nào, đành đảo mắt nhìn sang những bàn khác xem họ chọn món gì mà tham khảo. Khi con ngươi đang mặc sức tung hoành, Lê Nặc liền nhìn thấy một người quen. Mới đầu, cô còn cho mình hoa mắt, đợi đến khi nhìn cẩn thận mới ngỡ ra, người kia không phải là Xà đại yêu tinh thì còn ai vào đây?

Thấy vậy, Lê Nặc vội vàng nâng tờ menu trong tay lên cao một chút, che khuất mặt mình. Trong lòng thầm nghĩ, yêu nữ này mà biết mình tới đây xem mắt thì còn không cười đến sái quai hàm đi ấy chứ. Vì suy nghĩ cho quai hàm của người đẹp Xà, Lê Nặc quyết định không để cho cô ấy nhìn thấy mặt mình thì hơn. Có điều, cô nghĩ vậy nhưng ông trời lại không nghĩ vậy, hiển nhiên, Xà Nhan Lệ đã nhìn thấy cô.

Ngay lúc Lê Nặc nhìn thấy Xà Nhan Lệ thì người đẹp Xà cũng đã nhìn thấy cô. Đừng tưởng Quản lý Lê che mặt mà cô không nhận ra được. Cảm nhận của Xà Nhan Lệ với Lê Nặc là như chó với xương, như Dịch Diệp Khanh với chân giò.

Lê Nặc nhìn chằm chằm vào thực đơn nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên nghe ngóng. Từ phía xa vọng lại tiếng giày cao gót, sau đó là một mùi hương thơm ngát thổi tới. Lê Nặc nghĩ bụng có lẽ yêu tinh kia đã cưỡi "cà kheo" đuổi giết tới nới rồi, đúng là trốn không thoát mà. Lê Nặc bỏ menu xuống, cười nói với người đàn ông ngồi đối diện mình: "Tôi có bạn tới..."

"Nặc Nặc..." Không đợi Lê Nặc nói hết, yêu tinh đã bay đến trước bàn của hai người, học theo bộ dáng thân thân thiết thiết của Dịch Diệp Khanh, gọi nhũ danh của Lê Nặc. Người ngoài không biết chuyện nhìn vào còn tưởng hai người là chị em tình thâm sống chết có nhau, chỉ có Lê Nặc nghe vào thì suýt chút nữa lột cả mảng da gà trên người xuống.

"Lê tiểu thư, cô này là..."

Ừ, gọi là Lê tiểu thư, vậy là quan hệ hai người cũng không thân thiết lắm! Xà Nhan Lệ được công nhận là yêu tinh, sở dĩ yêu tinh được gọi là yêu tinh không chỉ bởi vì có bề ngoài xinh đẹp mà còn bởi vì cô quá mức khôn khéo. Xà Nhan Lệ nhìn cách hai người nói chuyện thì đã đoán được bảy tám phần.

"Tôi tên Xà Nhan Lệ, là chị em thân thiết của Lê Nặc". Đôi mắt mị hoặc của Xà yêu tinh chớp chớp vài cái sau đó, cô ngồi xuống bên cạnh Lê Nặc, dán sát người vào bên tai Lê Nặc rủ rỉ rù rì: "Nếu không muốn ngày mai lên trang nhất của báo lá cải 'Chuyện Tám Dịch Hằng' thì phải mời tôi ăn bữa này cho no!"

"Xà Nhan Lệ, cô là đồ lường gạt!" Lê Nặc tức giận giẫy tay ra. Cơ mà Lê Nặc đã cố gắng hết sức nhưng không sao thoát khỏi yêu tinh dính như keo này.

"To mồm thế để làm gì? Đừng để gã kia nhìn vào rồi cười cho thối mũi! Cười phát xem nào, ngoan..." Xà Nhan Lệ chọn đúng lúc buông tay Lê Nặc ra rồi híp mắt cười nói với người đàn ông ngồi đối diện: "Nặc Nặc nhà chúng tôi hay xấu hổ, cứ gặp người khác là lại kéo tôi theo. Anh gì không ngại chứ?"

"Đương nhiên rồi! Cô gọi tôi Jason (2) là được. Rất hân hạnh được biết cô, Xà tiểu thư..."

"Tiết kiệm?" Cất tiếng cười khẽ, Xà Nhan Lệ nắm lấy bàn tay người đàn ông đưa qua, sau đó nháy mắt mấy cái: "Jason, anh cũng đừng gọi tôi là Xà tiểu thư này Xà tiểu thư nọ nữa. Đầu năm nay, 'tiểu thư' không phải là một danh từ tốt!"

"Ha ha, vậy tôi gọi cô là Nhan Lệ nhé?"

"Vậy mới hay đấy!"

Thấy cái tên "Tiết Kiệm" này nắm chặt bàn tay của Xà Nhan Lệ không buông, Lê Nặc ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi đói bụng..."

"Tôi cũng hơi đói bụng rồi." Ho khan một tiếng, Xà Nhan Lệ vội vàng rút tay lại, cầm menu trong tay Lê Nặc, quơ quơ nó trước mặt Tiết Kiệm tiên sinh. "Jason, tôi không khách khí đâu đấy..."

"Cô cứ tự nhiên, hôm nay tôi mời khách!"

"Được rồi!" Người đẹp Xà nở nụ cười tà, ném cho Lê Nặc một cái mị nhãn, sau đó búng ngón tay gọi người phục vụ. "Waiter, cho tôi một phần Canh vi cá, cá phải vừa mới giết; Cá cuộn kiểu Pháp, thịt cá không được quá già; Salad rau bina, tương salad nhất định phải được hầm qua; bánh su kem, loại chính thống của Pháp; Cà ri tôm, tôm nhất định phải tươi."

(1) HR (human resources): quản lý nguồn nhân lực

(2) Jason: "Tiết kiệm" hán việt là "tiết tỉnh" (节省) đồng âm với Jason hán việt là "Kiệt Sâm" (杰森)