Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 10: Cô ta muốn tuyên chiến với tụi mình sao?




“Nhìn được là ok rồi” Tô Tiểu Mạt mỉm cười, sau đó tiếp tục tu bổ chậu kiểng kế tiếp.

Trữ Hằng cũng không rời đi, vẫn đứng bên cạnh Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng chuyên tâm làm việc của cô, ánh mắt hắn giống như không còn là của hắn nữa, không ngừng liếc về phía Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt cuối cùng cũng tu bổ lại toàn bộ chậu cảnh trong cổ bảo, thở ra một hơi, nhìn kiệt tác của chính mình, vừa lòng gật đầu, xoay người lại nhìn thấy Trữ Hằng đứng đó từ nãy tới giờ.

“Anh không đi sao?” thời điểm Tô Tiểu Mạt chuyên chú làm một việc gì đó luông luôn không để ý tới mọi thứ khác xung quanh, ví dụ như vừa rồi tu bổ chậu kiểng, trong mắt cô chỉ có chậu kiểng, cô vốn nghĩ Trữ Hằng đã rời đi rồi, không ngờ hắn còn đứng đó, cô có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

“Tôi muốn ở lại kiểm tra, đương nhiên không đi được rồi” Trữ Hằng bị Tô Tiểu Mạt nhìn với ánh mắt như vậy trong lòng cũng có chút chột dạ, chính hắn cũng thắc mắc sao bản thân không rời đi mà lại đi theo Tô Tiểu Mạt làm gì chứ?

“A, vậy anh kiểm tra đi”, Tô Tiểu Mạt buông kéo xuống, tựa người vào lan can, nhíu mày nhìn hắn.

Trữ Hằng bị Tô Tiểu Mạt nhìn như vậy hiển nhiên có chút không tự nhiên, “cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Không có gì, Trữ Hằng này, tôi muốn hỏi anh một chuyện” Tô Tiểu Mạt tỉnh táo lại nhìn Trữ Hằng, tuy rằng cô mới bước vào cổ bảo này có nửa ngày, nhưng cô có thể cảm nhận được cổ bảo này gây cho cô cảm giác áp bách, là tính cách quái dị của năm người ở đây khiến cô không thoải mái hay chính cô chưa chuẩn bị tốt mà đã bắt đầu nhiệm vụ nằm vùng? Cô không thề dự đoán được tương lai sẽ sinh hoạt ở đây ra sao, cô sẽ phát sinh những chuyện gì cùng với bọn họ, nhưng ít nhất cô cũng muốn biết bọn họ hiểu biết bao nhiêu về người mà cô đang sắm vai.

“Cô muốn hỏi gì?” Trữ Hằng xoay người, nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tô Tiểu Mạt không hiểu sao lòng hắn lại lúng túng.

“Trước kia anh có biết tôi sao?” giọng điệu của Tô Tiểu Mạt rõ ràng mang theo ý thử.

“Tôi chỉ biết cô là người rất có năng lực phá của thôi” Trữ Hằng cực kì thành thực trả lời.

“Còn gì nữa không?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng, có năng lực phá của? Hình như đúng vậy thật.

“Lão nhân giấu cô kĩ như vậy, tụi tôi cũng tới lúc ông ta hấp hối mới biết tới sự tồn tại của cô, hiểu biết của tụi tôi đối với cô cũng chỉ giới hạn trên tư liệu thôi, còn những cái khác tụi tôi cũng không rõ lắm” Trữ Hằng nghĩ đến đây lại nhịn không được mà đau lòng, vừa rồi tuy rằng cô ta tu bổ mấy chậu kiểng cũng không tệ, nhưng bản tính tiêu xài hoang phí kia cũng không thể sửa được, tiền a, tiền a!

“Nếu nói vậy các anh cũng không hiểu rõ tính cách thật của tôi ư?” tròng mắt của Tô Tiểu Mạt chuyển động, nhìn Trữ Hằng nói.

“Tính cách thật? Không lẽ cô có ngụy trang sao?” Trữ Hằng rõ ràng không tin.

“Tôi sẽ cho các anh thấy bộ mặt thật của tôi, nhưng tôi cảnh cáo các anh đừng có mà giở trò với tôi, tôi biết rõ tâm tư cẩn thận của mấy người, những chuyện tôi đáp ứng với anh tôi nhất định sẽ làm, nhưng những gì anh đáp ứng tôi thì anh cũng phải nhớ rõ” Tô Tiểu Mạt tiến lên một bước, giơ tay lên kéo áo của Trữ Hằng, cô ngần đầu lên đối diện với khuôn mặt ngơ ngác của Trữ Hằng, nói xong, xoay người rời đi.

Trữ Hằng nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của Tô Tiểu Mạt nghĩ, nữ nhân này sao lại có nhiều bộ mặt tới vậy chứ? Lúc thì ôn nhu khả nhân, lúc thì cực kì hung hăn, lúc thì ranh ma như hồ ly, lúc lại dịu ngoan như một con mèo nhỏ, rốt cuộc đâu mới là cô đây?

Tô Tiểu Mạt bây giờ mới có thể khẳng định năm người ở cổ bảo này thật ra cũng không hiểu biết gì nhiều về Tô Tiểu Mạt kia, những gì trên tư liệu chẳng qua chỉ là bề nổi của sự việc, mà Tô Tiểu Mạt cô cũng không ngồi chờ chết, bọn họ dám làm khó dễ cô vậy cô sẽ cho họ thấy sự lợi hại của Tô Tiểu Mạt.

Trữ Hằng nhìn bóng dáng đi xa của Tô Tiểu Mạt vội vàng đuổi theo, hắn vươn tay túm tay cô lại, “Cô đừng quên cơm chiều đấy nhé”.

“không thành vấn đề” Tô Tiểu Mạt xoay người, tránh đi nụ cười sáng lạng vô cùng, nhẹ nhàng rút cánh tay bị Trữ Hằng nắm chặt, hướng về phía cổ bảo mà đi.

“Hai người đúng là nùng tình mật ý nha” Trữ Huyễn kì quái trào phúng một câu, lười biếng nằm trên sô pha.

“Vừa rồi cô ta nói gì với anh?” Trữ Tích cảm nhận được sự kì quái của Trữ Hằng, hỏi.

“Cô ta nói chúng ta đừng có mà giở trò” Trữ Hằng nhìn Trữ Tích thành thật trả lời.

“Tốt, tốt lắm, cô ta dám tuyên chiến với tụi mình sao?” Trữ Huyễn vội vàng bật dậy từ trên ghế sô pha, hắn đột nhiên cảm thấy nữ nhân này rất thú vị, nếu không chơi đùa cùng cô ta thì chẳng phải quá phí của trời rồi hay sao?

Tô Tiểu Mạt đi thẳng vào nhà bếp, cái bếp này cũng thật đầy đủ tiện nghi, nhưng sao nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy người đang chịu thiệt là cô chứ, thế nên cô vội vàng la lớn, “Trữ Hằng!”

“A, tới đây” Trữ Hằng nghe được âm thanh bén nhọn của Tô Tiểu Mạt, lúc đầu thì ngẩn ra, sau đó hắn lập tức chạy ngay vào bếp.

Trữ Huyễn nhìn bộ dạng như ô shin cao cấp kia của Trữ Hằng thì đen mặt nhìn Trữ Tích, “Tên này là anh em của chúng ta hay là đầy tớ của Tô Tiểu Mạt vậy?”

“Tôi nhất định phải đuổi nữ nhân này đi cho bằng được, thật không thể chịu nổi nữa!” Trữ Tích nhìn cuộc sống lộc xộn hiện tại cảm thấy thật khó chịu, hung hăng nói một câu sau đó đứng dậy lên lầu hai.

Trữ Huyễn nhìn bộ mặt kiên định chưa từng có của Trữ Tích tựa hồ nhận thấy từ khi Tô Tiểu Mạt tới thì đã đảo lộn hoàn toàn cuộc sống ở cổ bảo này.

Tô Tiểu Mạt nhìn thấy bóng dáng đangvội vàng chạy tới của Trữ Hằng giận tái mặt, “Anh không kiểm tra tôi nữa sao?”

“Có chứ!” vừa rồi vẻ mặt của Trữ Hằng có chút bất mãn, đang muốn chất vấn cô tại sao lại gọi hắn vào đây, nhưng khi Tô Tiểu Mạt hỏi như thế hắn vẫn rất thành thực mà trả lời.

“Vậy thì đúng rồi, anh ở đó kiểm tra tôi, tôi làm” Tô Tiểu Mạt cực kì khí thế mang tạp dề vào, sau đó rất thành thục mang các loại nguyên liệu nấu ăn xử lí sơ qua một lần, tiếp đó bắt đầu nấu nướng.

Trữ Hằng đứng một bên nhìn nhất thời cảm thấy cứng họng, dù hắn đã từng làm qua rất nhiều bữa ăn cho mấy tên kén chọn kia nhưng cũng không thể thành thạo nhanh nhẹn việc bếp núc như một nữ nhân đáng lí ra chưa từng đụng vào việc nhà_ Tô Tiểu Mạt.

“Ở đây có cá tươi không?” Tô Tiểu Mạt xoay người, nghiêm trang hỏi.

“Có” Trữ Hằng chất phát gật đầu.

“Ở đâu?” Tô Tiểu Mạt tiếp tục hỏi.

“Ở kia” Trữ Hằng chỉ vào cái tủ phía sau Tô Tiểu Mạt, sau đó vội vàng đẩy cửa tủ ra, bên trong toàn là thức ăn đông lạnh, còn có một ngăn rất lớn dùng để đựng cá, bên trong có đủ các loại cá.

Tô Tiểu Mạt nhanh chóng tiến lên, từ bên trong lấy ra một con cá đặt lên mặt thớt, động tác rất chuyên nghiệp đánh vảy, mổ bụng, xử lí con cá.

Trữ Huyễn vốn có chút nhàm chán cho nên cũng muốn vào bếp kiếm trò vui tiện thể nghĩ biện pháp làm Tô Tiểu Mạt xấu mặt, hắn rất muốn xem thử Tô Tiểu Mạt có thể nấu cơm hay không, nhưng vừa vào tới cửa bếp hắn đã bắt gặp hình ảnh cô lưu loát xử lí sạch sẽ con cá, sau đó lại thành thạo cắt con ca thành từng miếng nhỏ, một loạt hành động như vậy không vượt qua mười phút, với tốc độ đó thì ngay cả một người được coi là giỏi nấu nướng như Trữ Huyễn cũng cảm thấy sửng sốt.

Giờ phút này Tô Tiểu Mạt hoàn toàn không để ý tới hai tên đàn ông đang đứng ngoài cửa, thử hỏi nhìn một cô gái vô cùng gầy yếu tiểu thư lại thành thục vung dao thái đồ ăn, thỉnh thoảng lại vung dao phây chặt thịt chặt cá thì sẽ khiến người ta kinh ngạc như thế nào.

Trữ Hằng đột nhiên nhớ tới câu nói “Tôi sẽ cho các anh nhìn thấy bộ mặt thật của tôi” mà khi nãy cô nói, bây giờ có lẽ hắn đã hiểu được rồi, thật không ngờ cô ta thân tàng bất lộ, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.