Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 44: Tôi không phải là dạng người mà anh có thể tùy tiện làm bậy




“Ý của em là em muốn lên giường với hắn à?” Trữ Huyễn nãy giờ tưởng đang nhắm mắt ngủ lại từ từ mở mắt ra, nắm chặt tay của Tô Tiểu Mạt, thấp giọng hỏi.

“Anh ít nói nhảm đi, bộ anh nhìn bằng mắt không thấy tôi đang trên giường với ai sao? Bộ không thấy tôi, anh ta và anh cùng nằm chung trên một cái giường à?” Tô Tiểu Mạt quay đầu liếc mắt xem thường nhìn Trữ Huyễn, tên này bị ngốc à?

Trữ Huyễn nghe Tô Tiểu Mạt nói thế thì hiểu ý của cô, sắc mặt lập tức dịu đi, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị, “Vậy giường thì cũng đã nằm rồi, hay là chúng ta làm thêm một chút chuyện khác đi?”

“Này Trữ Dã, anh có thể thỉnh người anh em này của anh ra khỏi phòng tôi được không, tôi thấy đầu óc hắn có vấn đề” Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ trừng Trữ Huyễn một cái, tên này mà bình thường nỗi gì chứ, nhìn là biết thích gây sự rồi, không lẽ vì thiếu phụ nữ quá nên bị điên luôn sao? Cô cực kì hảo tâm nhìn về phía Trữ Dã nói, “Trữ Dã này, tôi thấy anh nên ra ngoài kiếm một người phụ nữ về cho tên này giải quyết vấn đề sinh lý đi”.

Trữ Huyễn nghe cô nói thế thì đen mặt, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mạt lóe lên tia giảo hoạt, sau đó đứng dậy đè lên cô, “Không cần phiền anh cả ra ngoài một chuyến như thế đâu, không phải ở đây cũng có một người phụ nữ sao?”

“Anh nên suy nghĩ kĩ một chút, tôi không phải là người mà anh có thể tùy ý làm bậy” Tô Tiểu Mạt có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Trữ Huyễn khi hắn dán lên người cô, ổn định tâm thần, cô nhìn thẳng vào cặp mắt tà mị của Trữ Huyễn mà nói.

“Phải không?” khóe miệng của Trữ Huyễn giương lên, một cái tay không an phận đặt lên chân của cô, chậm rãi di động.

Tô Tiểu Mạt có chút hối hận, sau này cô tuyệt đối sẽ không mặc váy ngủ, còn nếu có mặc cũng phải tròng thêm cái quần ngủ bên trong, tôi xem anh sờ chỗ nào được, nghĩ tới đây, cảm nhận được cái tay của Lưu Tà nắm chặt cô dần buông lỏng, Tô Tiểu Mạt vội vàng xoay người một cái đẩy Trữ Huyễn ra, dùng sức đá hắn bay xuống giường.

“Rầm!” một tiếng, Trữ Huyễn hoa hoa lệ lệ bị đạp xuống giường, may mà dưới đất còn có thảm, nếu không hắn sẽ đau chết.

Trữ Dã làm bộ dạng xem kịch vui nhìn Tô Tiểu Mạt linh hoạt đá người nào đó xuống giường, sau khi xong việc cô ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn chằm chằm Trữ Huyễn, “Tôi đếm tới ba, nếu anh không cút xéo khỏi đây thì từ nay về sau đừng mong tôi bôi thuốc cho anh”.

Trữ Huyễn nghe thế thì lập tức đình chỉ hành động muốn đứng lên và trèo lại lên giường, vẻ mặt ai oán nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sao em nhẫn tâm thế?”

“Trữ Dã, anh mau mang anh ta ra ngoài đi” Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn Trữ Dã đang đứng bên giường, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, trong mắt cũng ánh lên ánh sáng nhu hòa, cả người hắn thoạt nhìn vô cùng ấm áp, sóng tóc dài kia bay bay trong gió, cả người hắn giống như tiên nhân không nhiễm nhân gian khói lửa.

“Sao tôi phải mang nó ra ngoài?” Trữ Dã mở miệng, nhẹ giọng hỏi.

“Anh không mang anh ta ra ngoài thì sao tôi ngủ được, tôi bây giờ rất mệt” Tô Tiểu Mạt thản nhiên nói, vừa nói vừa ngáp một cái.

Trữ Hằng ôm tiền tiến tới, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Tiểu Mạt thì trong lòng có chút đau, liền nhìn về phía Trữ Dã, “Anh cả, hay là chúng ta ra ngoài trước đi!”

“Cậu bị ngốc à, chúng ta ra ngoài hết thì chẳng khác nào để không gian lại cho cô ta cùng cái tên đang nằm trên giường kia. Cậu cũng đừng quên cô ta là người phụ nữ của lão nhân, tuy ông ta có ‘không được’ nhưng chúng ta cũng không thể để chuyện xác của ổng còn chưa lạnh mà vợ ổng lại gian díu với người khác được” Trữ Huyễn tiến lên lớn tiếng nói với Trữ Hằng.

Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn nói xong thì sặc nước bọt, tên này đúng là không đáng yêu chút nào, cả ngày chỉ biết suy nghĩ đen tối.

“Nói cũng đúng!” phản ứng của Trữ Hằng có chút chậm chạp, sau một hồi mới nói, “Nhưng tên này còn đang hôn mê bất tỉnh, mà đây là phòng của Tô Tiểu Mạt, vậy chúng ta phải làm sao?”

“Rất đơn giản, mang cô ta ra ngoài” Trữ Huyễn chỉ vào Tô Tiểu Mạt nói.

“Tôi không muốn đi, người ra ngoài phải là các anh mới đúng” Tô Tiểu Mạt kiên quyết phản đối, buồn cười, bọn họ coi cô là cái gì? Đây là phòng của cô, cô muốn ngủ thì ngủ, muốn cho ai nằm chung giường thì đó cũng là chuyện của cô, có liên quan tới mấy tên này sao?

“Trữ Hằng, còn ngây người ra đó làm gì, không mau giúp anh kéo cô ta ra ngoài!” Trữ Huyễn thật không thể nào chịu được chuyện Tô Tiểu Mạt ở chung phòng với một người đàn ông khác, nhất là cái người đàn ông đang nằm trên giường kia, bây giờ hắn hận không thể đem hắn ta quăng ra ngoài hoặc lấy dao rạch vài đường lên mặt tên kia, đừng quên đàn ông cũng biết ganh tị.

Trữ Hằng cũng có chút khó xử nhìn về phía Trữ Dã, dò hỏi, “Anh cả, tôi nên làm gì bây giờ?”

“Làm cái gì chứ?” Trữ Dã sâu kín hỏi.

“Có nên kéo Tô Tiểu Mạt ra khỏi phòng không?” Trữ Hằng hỏi tiếp lần nữa.

“Trữ Hằng, tôi cho anh hai quyền lựa chọn, thứ nhất, tôi đưa anh hai mươi vạn, anh lập tức ra khỏi phòng tôi, thứ hai, nếu anh kéo tôi ra ngoài thì trong vòng ba ngày cái két sắt của anh sẽ không còn một đồng, anh chọn đi” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng, tên này là dể đối phó nhất, chỉ cần tiền thì nói gì hắn cũng nghe.

Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt nói thế thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đống tiền của cô, rút ra hai mươi vạn, trong lòng vui cười hớn hở, bốn mươi vạn của Trữ Huyễn rốt cục cũng lấy lại được rồi, nghĩ tới đây Trữ Hằng cực kì hạnh phúc ôm bốn mươi vạn liếc mắt nhìn Trữ Huyễn một cái, ý là tôi không thèm chơi với anh, sau đó liền vội vội vàng vàng về phòng.

“Trữ Hằng, cậu đúng là cái đồ thấy tiền là sáng mắt” Trữ Huyễn thấy bộ dạng kia của Trữ Hằng thì tức giận mắng to.

Trữ Hằng mắt điếc tai ngơ ôm tiền về phòng mình.

Tô Tiểu Mạt đắc ý nhíu mày nhìn Trữ Dã, “Anh còn đứng đây làm gì? Sao chưa đi?”

“Sao tôi phải đi?” Trữ Dã thản nhiên hỏi.

“Chỗ này là phòng tôi, bây giờ tôi đang rất buồn ngủ, sao anh còn chưa đi?” Tô Tiểu Mạt ngồi dậy ngẩn đầu nhìn Trữ Dã, tên này không dễ chọc.

“Chỗ này cũng là nhà của tôi, tôi muốn đi đâu thì là quyền của tôi” Trữ Dã tiếp lời, sau đó tao nhã bước thẳng tới ghế sô pha, không thèm nhắc lại.

Trữ Huyễn thấy thần thái của Trữ Dã tự nhiên như vậy thì nhìn về phía Tô Tiểu Mạt tức giận đến trợn to hai mắt, trong lòng thoải mái, xem ra vẫn là anh cả có biện pháp, sau đó cũng thong thả mà ngồi cạnh Trữ Dã.

“Trữ Huyễn, chuyện tôi nói vừa rồi không đùa đâu” Tô Tiểu Mạt nhìn cái mặt chân chó của Trữ Huyễn thì hừ lạnh trong lòng, bộ cùng phe với Trữ Dã là ngon lắm sao? Nghĩ tới đây cô liền lạnh giọng đếm, “Một…”

Trữ Huyễn vội vàng dừng bước, chuyển mắt, làm bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, “Sao em nhân tâm với tôi thế?”

“Hồi nãy là ai muốn kéo tôi ra ngoài vậy?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn tiếp tục lạnh lùng đếm, “Hai…”

Trữ Huyễn đã bắt đầu chậm rãi đi về phía cửa phòng, “Ai bảo em ngủ chung giường với tên kia làm hi”

“Ba…” Tô Tiểu Mạt không thèm để ý tới lời lên án của Trữ Huyễn, tiếp tục đếm.

Tiếng thứ ba của cô cất lên thì Trữ Huyễn đã bước tới cửa phòng, chỉ là hắn vẫn chưa chịu rời đi, hai tay nắm chặt khung cửa, thò đầu vào, thê thê thảm thảm nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt.