Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 25: 25: Người Bạn Mới Sira






Ánh mắt Arika quét qua tôi và cô gái kia sau đó dừng lại ở cô gái kia: "Nếu ngươi muốn bản thân thoát khỏi cảnh bị hành hạ này thì ngươi hãy hành hạ cô ta đi, ta thấy vừa mắt sẽ xem xét tha cho ngươi" nói xong cô ta vẻ tự đắc ngồi nhìn.Tôi quay mặt sang nhìn cô ấy, không thấy cô ấy phản ứng gì, cứ ngồi im như vậy, cả cơ thể bất động cùng ánh mắt trống rỗng.

Arika thấy phản ứng của cô ta như vậy dường như bị chọc tức, đứng phắt dậy bộ dạng dữ tợn tiến lại phía cô ấy tát một cái thật mạnh, giật mình trước hành động ấy thật quá tàn ác rồi, máu ở khóe môi cô ấy chảy xuống, vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới đã chồng lên, mặc dù luôn dặn lòng mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất, không tò mò, không xen vào chuyện của người khác nhưng chắc có lẽ lương tâm không cho phép, không thể tiếp tục đứng nhìn, thấy cô ta chuẩn bị dơ chân lên đạp xuống, còn cô gái kia cứ như người mất hồn mà ngồi chịu đựng tôi vội choàng người qua ôm lấy cơ thể cô ấy, theo đà Arika đạp mạnh xuống lưng tôi, không nghĩ lực đánh của cô ta lại lớn như vậy.Sira dường như ngạc nhiên trước hành động của cô gái này, tại sao cô gái này phải đỡ cho cô cơ chứ, lần trước cô đã dùng ma pháp nhắc nhở cô ấy rồi vậy mà..

thật là ngốc hết chỗ nói.

Những vết thương này đối với cô chẳng là gì cả, bản thân cô có ma pháp nên sẽ không cảm thấy đau nhưng nhìn người con gái mảnh mai này cô không cảm nhận được chút mana nào hẳn là không có sức mạnh nào cả, bản thân dù đau nhưng vẫn không buông cô ra.Nhìn cái cảnh tượng trước mắt Arika lại càng tức giận hơn quát lớn: "Các ngươi có vẻ thân thiết đấy nhỉ, ngươi dám không nghe lệnh ta, vậy thì hôm nay để ta tiễn hai người đi"Cơn đau từ bụng chưa hết lại nhận thêm cái đạp vào lưng, tôi bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn cùng lắm chơi tới bến với cô ta, tôi dù có mất mạng thì cũng phải khiến cô ta đau đớn không kém.

Thấy cô ta quay lưng đi, tôi nghĩ chắc cô ta đi chuẩn bị thứ gì đó để hành hạ chúng tôi, buông cô gái ấy ra tôi nói nhỏ: "Đừng sợ, tôi nhất định không để cô ta hành hạ cô nữa, cô mau trốn đi"Cuối cùng thì cô ấy cũng đưa ánh mắt vô hồn nhìn vào tôi không nói gì, bất lực với cô gái này chắc là cô ấy bị bạo hành một thời gian dài nên như vậy.

Đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cô ấy an ủi, rất nhanh ả Arika đã quay lại trên tay còn cầm theo một thanh kiếm, tôi thật sự không biết liệu bản thân ngày hôm nay có bỏ mạng ở đây hay không, thôi thì đã vậy liều một phen thôi, nhìn thẳng cô ta tôi thách thức "Một kẻ thảm hại lấy người yếu ra chà đạp, cô nghĩ mình là gì chứ, còn tưởng bản thân là chủ nơi đây à"Không tức giận còn có phần thỏa mãn "Haha trước khi chết còn nói nhảm được, vậy để tôi cắt lưỡi cô trước nhỉ, còn nghĩ sẽ xử con nhỏ kia trước, ngươi chán sống như vậy thì để ta giúp ngươi toại nguyện"Cố gắng kiềm cơn đau "Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu chứ nhỉ, chỉ là cô không thấy bản thân yếu kém quá nên mới cần đến vũ khí sao? Hay cô không tự tin có thể hạ được tôi" nhìn bản thân đã yếu thế hơn cô ta, lại còn không có vũ khí chỉ sợ liều mạng cũng chẳng lại được cố gắng khiêu khích chỉ mong cô ta dính bẫy."Được thôi xử một kẻ như cô, ta cũng chẳng cần phải dùng đến chúng"Thành công hơn tôi mong đợi, cô ta đưa thanh kiếm ấy lại cho một người hầu rồi tiến lại phía tôi, tránh xô xát đụng phải cô gái kia vết thương nhiều như vậy còn bị thêm nữa chỉ sợ mạng cũng không còn, tôi tiến lên phía trước, Arika lao vào túm tóc dơ tay muốn đánh xuống mặt tôi, dùng sức quay mặt đi, thấy đánh hụt cô ta càng hăng say hơn nắm chặt tóc tôi hơn, tôi đau đớn nhưng cố cắn chặt răng không phát ra tiếng, vòng tay tôi túm ngược tóc cô ta giật mạnh, đừng tưởng chỉ mình cô là biết nắm đầu người khác.


Giờ mới thấy chủ tớ ở cái gia tộc này có thói quen thích nắm tóc người khác thì phải, cô em gái trước đó tôi từng xô xát cũng dùng cách này chỉ khác Arika khỏe hơn, lực đánh hay kéo cũng thật lớn, còn tưởng số tóc trên đầu chắc sắp bị giựt rụng hết rồi chứ.

Ngày còn ở thế giới hiện đại, học qua những điểm yếu của cơ thể, tôi dùng cánh tay còn lại đánh mạnh vào sườn eo cô ta.

Bất ngờ và đau cô ta buông tay đang nắm tóc tôi ra hét lớn: "Còn đứng làm gì, giữ cô ta lại đánh chết cô ta cho ta"Cả đám người hầu lao vào, tôi nghĩ lúc này chết chắc rồi, họ lao vào giữ chặt tay chân tôi, ả Arika sau khi đỡ đau tiến lại chỗ tôi giơ tay tát mạnh vào mặt tôi ba cái liên tục, lúc này đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác một bên má như nóng ran lên, hai tai tôi như ù đi, khóe miệng có thể cảm nhận được vị máu tanh nồng.

"Mẹ kiếp" tôi như mất lý trí mà thốt lên, cô ta giơ tay chuẩn bị đánh tiếp, cố dùng hết sức còn lại vùng vẫy nhưng không được, chuẩn bị cái tát tiếp theo rơi xuống tôi bỗng thấy lực giữ tôi được nới lỏng, không còn thời gian suy nghĩ tôi nhanh chóng vùng ra bắt lấy cánh tay ấy bẻ ngược lại, các thế võ được tôi vận dụng triệt để, cuối cùng tôi đè lên cô ta dùng hết sức còn lại đánh vào những điểm mềm trên người cô ta.Hầu nữ trưởng đang làm việc thì thấy một hầu gái gấp gáp chạy đến nói khu vực nhà ăn đang có đánh nhau.

Khỏi nói bà cũng biết là ai, còn nghĩ cô ta mới hỏi ý bà mà đã gây chuyện luôn rồi, thật phiền phức, nếu là bình thường nhất định bà sẽ không ra mặt giải quyết nhưng chủ nhân đã căn dặn bà không thể ngó lơ được.

Vừa bước vào khu nhà ăn, một quang cảnh hỗn loạn, chính giữa là cô cháu gái bà cùng với cô gái kia đang vật lộn."Các người dừng lại ngay cho ta"Nghe giọng quát lớn, hướng phía cửa tôi thấy hầu nữ trưởng đang đứng ở đấy, khuôn mặt xám xịt nhìn chúng tôi, bản thân vừa đau vừa mệt tôi từ trên người Arika đi xuống.Sau khi phân phó đám hầu gái tiếp tục công việc, xung quanh cũng vơi đi bớt chỉ còn tôi cùng với Arika: "Các người là muốn làm loạn?"Thấy hầu nữ trưởng cô ta càng tự tin hơn: "Người thấy đó cô ta mới đến đã gây chuyện như vậy, con chỉ dạy dỗ cô ta một chút mà cô ta đã làm loạn lên như vậy"Nhìn cô cháu gái vô dụng này bà day day trán tỏ vẻ mệt mỏi, chị gái bà mất sớm nhờ bà chăm sóc con bé, việc cô ta cậy hơi bà hành hạ chà đạp những hầu gái khác bà biết hết chỉ là đối với bà những kẻ yếu thế thì đáng bị vậy, bà còn nhiều việc cần xử lý đâu rảnh để đi giải quyết những xích mích của những hầu gái thấp kém, chỉ là lần này cháu bà đã đụng sai người rồi.

Chủ nhân đang hết sức để ý cô ta như vậy mà nhìn xem cháu gái bà đang làm cái gì đây: "Ngươi im đi cho ta"Lần đầu tiên Arika bị dì nói như vậy, trước giờ cô còn làm quá đáng hơn vậy nữa, từng không may làm một người hầu gái chết nhưng dì cũng chưa lớn tiếng như vậy, không dám nói nữa im lặng nhìn, cô tin chắc nhất định dì sẽ thay mình bao che mà thôi.Nhìn những vết thương trên người cô gái này bà thầm thở dài một hơi, hôm nay cô ta còn phải đi hầu hạ chủ nhân, để ngài ấy nhìn thấy nhất định sẽ lớn chuyện, không biết phải giải quyết thế nào để cháu gái bà thoát tội.


Chỉ sợ chần chừ lâu hơn lại càng phiền hơn "Cô mau trở về, tôi sẽ cho người đến băng bó, xử lý vết thương"Quá mệt mỏi nên tôi cũng chẳng buồn ở lại đôi co, quay lưng trở về phòng.

Arika thấy dì đặc biệt quan tâm cô ta không kìm được hét lớn: "Dì à..

người rốt cục làm gì vậy, tại sao lại phải để người đến chăm sóc cô ta chứ, chỉ cần giết chết cô ta là được mà""Ngươi đúng là ngu ngốc, đã ở đây bao năm sao vẫn không thông minh lên được vậy hả, cô ta được chọn làm hầu gái riêng của công tước thì ngươi nghĩ cô ta là người như thế nào? -hầu nữ trưởng thật hết kiên nhẫn với đứa cháu gái này.Nghe những lời nói ấy xong, dường như cô ta đã hiểu ra mà bắt đầu lo sợ:" Dì à, con sẽ không sao chứ, liệu cô ta có tố cáo con? "" Ha..

giờ ngươi mới hiểu ra thì đã muộn rồi, đến tối cô ta còn hầu hạ ngài công tước, ngươi tốt nhất cầu nguyện ngài ấy là không coi trọng cô ta đi, nếu không đến ta cũng không còn mạng đâu "Nói xong bà đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại cô ta đang run sợ mà ngồi phịch xuống đất.

Bà ta tìm một bác sĩ rồi nhanh chóng tiến đến căn phòng tôi.Bên đây, vừa ra khỏi nhà ăn tôi trở về phòng toan tính thay đồ và xử lý qua vết thương một chút thì thấy một bóng người đang nhìn về phía tôi, do trời cũng tối rồi nên tôi không thể nhìn rõ mặt được, mặc kệ tôi tiếp tục bước qua, ngày hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Một đôi bàn tay lạnh lẽo nắm tay tôi kéo lại, quay lại nhìn..


dưới ánh sáng của ánh trăng tôi lờ mờ nhìn ra được là cô gái tôi bảo vệ ở nhà ăn.Cất giọng có phần khàn đặc" Cô..

đi theo tôi "Chẳng biết vì lý do gì tôi không hất tay cô ấy ra, mà cứ vậy tin tưởng đi theo.

Cầm tay tôi kéo đi, tôi như bị thôi miên mà ngoan ngoãn đi theo sau, đôi tay cô ấy thật lạnh dáng người có phần cao hơn tôi rất nhiều chỉ là chắc do bị đám người kia hành hạ mà trở nên gầy gò như vậy, dưới ánh trăng mờ ảo tôi chỉ thấy một dáng người yếu ớt ấy, mái tóc hơi xoăn chắc không phải người ở đây.

Bỗng cô ấy buông tay ra, tôi giật mình nhìn quang cảnh xung quanh, nơi đây hoàn toàn xa lạ nhìn như một bãi đất trống, xung quanh bao phủ rất nhiều cây, còn đang ngơ ngác tôi chỉ thấy cô ấy đưa tay lên chạm nhẹ vào các vết thương của tôi, một cảm giác mát lạnh chạy vào người tôi, mỗi nơi cô ấy chạm qua tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn đều được giảm bớt, đây có lẽ là ma pháp sao? Thật thần kỳ quá mà, nhắm mắt cảm nhận cơn mát lạnh dễ chịu ấy." Đã xong rồi, cô thấy đỡ hơn chưa "Tôi từ từ mở mắt, hai chúng tôi đang ngồi trên một bãi cỏ cô ấy nhìn tôi dáng vẻ lo lắng hỏi han, bình thường chỉ thấy dáng vẻ bất cẩn vô hồn chịu những trận đòn, không nghĩ cô ấy còn biết quan tâm như vậy, tôi cười đáp:" Uhm..

cảm ơn cô, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi "Sau đó là một khoảng lặng im giữa chúng tôi, bản thân cũng không dễ tin tưởng bất kì ai và cũng không muốn kết thân với ai cả, nếu cô ấy không muốn nói thì tôi cũng kệ mà thôi.

Một lúc sau cô ấy cất tiếng" Tại sao cô phải làm vậy? "Tôi từ từ mở mắt nhìn lên bầu trời đêm" Không biết nữa, chỉ là không thể nhìn được cảnh cô tiếp tục hủy hoại bản thân như vậy, cô không cần phải để tâm đâu, tôi rất ít khi làm việc tốt cứ coi như có duyên đi, cô cũng đã giúp tôi chữa lành coi như huề đi "Vì trời tối nên tôi chẳng thể nhìn rõ được gì, tôi không biết rằng vì có tôi mà cuối cùng cô ấy có thể nở một nụ cười đầu tiên từ khi đến nơi đây" Cô tên gì vậy, chúng ta có thể gặp nhau được nữa không "Ngạc nhiên trước câu hỏi của cô ấy, còn nghĩ cô ấy là kiểu người khép kín khó gần vậy mà giờ đang chủ động làm quen và còn muốn gặp lại tôi nữa.

Chẳng có lý do gì để ghét cô ấy cả, lại còn là một người giỏi ma pháp trị thương như vậy, tôi vui vẻ nói" Cứ gọi tôi là Iris, chúng ta ăn chung ở khu nhà ăn vậy nên gặp nhau ở đó sẽ thường xuyên mà "Dường như ngại ngùng cô ấy chỉ" ừ "rồi im lặng, tôi vui vẻ bắt chuyện" Giờ thì tôi biết sao cô chịu được những trận đòn ấy rồi, chắc có ma pháp nên cô không thấy đau nhỉ, nhưng sao cô không giúp các vết thương lành lại luôn? "" Tôi..


không..

thể "-cô ấy ngập ngừng nói, lúc nãy còn thoải mái như vậy sao bây giờ lại vậy nhỉ." Chắc cô sợ người khác nghi ngờ khả năng hả? "Ngạc nhiên nhìn tôi, trước giờ cô đều cảm thấy năng lực của bản thân như là một lời nguyền vậy, bất kỳ ai thấy chúng đều sẽ kinh sợ mà nghĩ cô kỳ dị.

Thật ra năng lực của cô là phá hủy, đây là lần duy nhất cô thử dùng nó chữa trị cho người khác." Cô..

cô không sợ tôi sao "" Tại sao tôi phải sợ, tôi còn rất ngưỡng mộ sức mạnh của cô ấy chứ "Lại thấy cô ấy cúi mặt không nói gì, tôi có thể hiểu để bản thân chịu đựng những trận đòn ấy mà không phản kháng gì, rồi phải giấu năng lực đi như vậy nữa, cùng câu hỏi đó nhất định cô ấy từng bị người khác làm tổn thương vì nguồn sức mạnh đó, thường mô típ trong truyện sẽ như vậy không biết bản thân có nghĩ đúng hay không, cái bệnh anh hùng trỗi dậy, tôi vòng tay ôm cô ấy khẽ an ủi:" Sau này không cần phải vậy, cô không biết mình tuyệt vời thế nào với nguồn sức mạnh như vậy sao, dù không biết cô từng tổn thương như thế nào nhưng bây giờ không cần phải mãi đắm chìm trong cái quá khứ ấy nữa, ai dám bắt nạt cô tôi cùng cô xử người đó được chứ"Câu nói vừa an ủi vừa mang chút trêu chọc bất giác Sira mỉm cười cũng ôm cô gái nhỏ này vào lòng, thật lâu rồi cô mới cảm nhận được hơi ấm thật sự này, bỗng một ý nghĩ lướt qua muốn mãi mãi giữ lấy hơi ấm này.

Đây sẽ là khoảnh khắc mà cô không bao giờ quên được, một người bước đến xoa dịu trái tim như sắp chết của cô, đem hơi ấm và niềm vui đến cho cô.Tôi hỏi tên và tuổi thì biết được cô ấy là Sira, cô ấy lớn tôi tới 2 tuổi vậy mà tôi cư xử như một người chị với cô ấy vậy.

Bất giác nhớ đến công việc phải làm tối nay, Sira dẫn tôi quay trở về.

Dặn dò cô ấy nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt và phải chữa lành các vết thương, lần sau gặp tôi muốn thấy một Sira hoàn chỉnh, cô ấy cười nhẹ mà đồng ý..