Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 53




"Cha. . . . . ." Trình Quân Hạo mặc dù an tâm không ít, nhưng lo lắng vẫn không nguôi: "Tôi lập tức rời khỏi CBD, trả Khả Khả lại cho tôi. . . . . ."

Khóe miệng Trình lão nâng lên ý châm biếm, nào có chuyện đơn giản như vậy?! Hắn không lên tiếng, khóe mắt hiện ra ánh sáng, Trình Quân Hạo giận không kềm được, thật muốn một tay xé tan cái mặt nạ của ông ta, dẫm trên đất.

Nắm chặt quả đấm, nhưng nghĩ đến Khả Khả vẫn còn ở trông tay ông ta, anh liền nhịn xuống tất cả, trên trán gân xanh nổi lên, đại biểu giận dữ cùng ẩn nhẫn. Điểm yếu của anh, anh biết rõ, chỉ trách anh quá không cẩn thận, không ngờ tới lão già này kiên nhẫn đã mất hết, lựa chọn đúng lúc này xuống tay, hơn nữa còn là với Khả Khả.

Đã như vậy thì, quan hệ ngoài mặt cũng không bao giờ nữa tồn tại. Ông già vốn hẳn đã biết Lâm Khả Nhân là của phụ nữ của anh, Khả Khả là con trai của anh, cõi đời này lại có ông nội bắt cóc cháu trai sao?! A, cũng chỉ có Trình gia bọn họ có thể làm ra .

Trình lão khẽ mỉm cười, CBD ông muốn, chỉ là. . . . . . Hừ.

Trình Quân Hạo cũng khống chế không nổi nữa, tìm mấy tên thủ hạ giám sát nơi này, còn bản thân thì tức giận đằng đằng lên xe chạy đi, chuẩn bị đi tìm người.

Lâm Khả Nhân nơm nớp lo sợ, ở gần Trình lão, không dám ngẩng đầu, Trình lão cười lạnh ra tiếng, "Khả Nhân, cô nói. . . . . . Lần này, cô có phải muốn rời khỏi ngôi nhà này rồi hay không!?"

Lâm Khả Nhân không dám trả lời ông ta, chỉ dám khóc thút thít.

"Chỉ là. . . . . ." Trình lão nguy hiểm cười lên: "Đáng tiếc, cô phải mất đi tất cả, bị quét ra khỏi nhà lớn Trình gia rồi. . . . . ."

Lâm Khả Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lão gia, ông nói cái gì?!"

"Tôi nói cái gì. . . . . ." Trình lão cười mỉa mai, híp mắt nói: "Tôi nói, tôi muốn phá hủy tình nhân vụng trộm của cô còn có các đứa con nghiệt chủng của cô nữa. . . . . ."

"Không. . . . . ." Lâm Khả Nhân mặt tái đi, nhào tới, ôm lấy cánh tay Trình lão: "Không, đừng . . . . . ."

Trình lão một tay chống gậy, một tay kéo lấy tóc của cô: "Đàn bà đê tiện, bây giờ mới biết cầu xin tha thứ? Lúc nằm ở phía dưới hắn tận hưởng vui sướng, tại sao lại không nghĩ tới hậu quả ngày hôm nay?!"

"Lão gia, cầu xin ông không nên. . . . . . Không cần. . . . . . Khả Khả. . . . . ." Lâm Khả Nhân đau lòng vô cùng: "Quân Hạo. . . . . ."

*

An Tâm Á kiệt sức về đến nhà, trời đã tối rồi, nhưng hai tiểu bảo bối vẫn chưa về, cô sợ hãi, chẳng lẽ bọn nó lạc đường?! Nghĩ tới đó rét lạnh cả người, trong nhà lạnh lẽo, không có náo nhiệt như bình thường.

An Tâm Á trong lòng lo lắng, cô quả thật là một người mẹ quá bất cẩn.

Vội vội vàng vàng chạy vội tới vườn trẻ, nhưng ở vườn trẻ cũng trống trải, cô một hồi mê man, hai tiểu bảo bối của cô. . . . . . Gọi điện thoại cũng không được.

An Tâm Á lòng như lửa đốt, hận không được lập tức đi báo cảnh sát.

"Trữ Trũ, Lẳng Lặng. . . . . ." An Tâm Á lo lắng muốn khóc, dọc theo đường về nhà bắt đầu tìm kiếm tung tích của bọn chúng, có thể bọn chúng đang chơi trò trốn tìm hay không: "Không cần hù dọa mẹ a. . . . . ."

An Tâm Á trong lòng có 1000 loại suy tưởng không tốt, càng nghĩ càng khó chịu.