Mê Muội Vì Em

Chương 12




Rốt cuộc thì nam thần vẫn húp hết hộp cháo thịt nạc trứng muối đó.

Tuy rằng trong khoảng thời gian đó Quan An Tĩnh có nói rõ: “Ăn không nổi thì đừng miễn cưỡng”, “Cháo không mắc lắm, không lãng phí đâu.” thế nhưng Nghiêm Dịch lại mắt điếc tai ngơ.

Nghiêm Dịch: “Không miễn cưỡng.”

Quan An Tĩnh: “Không phải đã ăn sáng rồi sao?”

Nghiêm Dịch: “Rồi nhưng giờ thấy đói lại.”

Quan An Tĩnh: “…”

Khả năng hấp thu của nam thần quả nhiên cũng như thần!

Quan An Tĩnh còn có tiết vào buổi trưa, vốn định đưa vở ghi chép xong rồi đi thế nhưng vừa nghe nam thần nhắc sẽ có người tới đón anh xuất viện thì cô lập tức chủ động đề nghị ở lại chờ cùng anh.

Thân thể của nam vương đại nhân gần như khôi phục bình thường, hôm qua bác sĩ kiểm tra có nói mũi khâu đã lành lặn. Quan An Tĩnh thấy khí sắc của anh đã khá hơn rất nhiều, hoạt động chân tay cũng linh hoạt hơn thì lén thở phào nhẹ nhõm. Tuy lúc nam thần mặc áo bệnh nhân tỏa ra một loại khí chất tuấn mĩ khác nhưng Quan An Tĩnh cảm thấy hình tượng tươi tắn khỏe khoắn như mặt trời của anh mới hợp. Mà, có lẽ đó cũng chính là một trong những nguyên nhân mà con gái thích anh nhỉ, luôn luôn tươi khỏe thuận mắt, năng lượng tràn trề!

Chờ đến hơn 10 giờ mà vẫn chưa ai đến, trong lúc tán gẫu Quan An Tĩnh thuận miệng hỏi một câu: “Sư huynh, hôm nay nhóm Hoắc sư huynh đến đon anh xuất viện à?”

Nghiêm Dịch: “Hôm nay trường học tới đợt tuyển dụng nên chắc họ sẽ không đến. Là Mập tới đón anh.”

% >_

Quan An Tĩnh 囧 rồi! Đại thần đây thực sự muốn làm ông mai, trong ba câu thì có hết hai câu là nhắc tới Mập, rốt cuộc anh đang tính toán gì nhỉ?! Quan An Tĩnh dự định giả ngây để qua chuyện, dù sao cũng là bạn cùng lớp, nếu nói toạc sẽ khiến ai đó phải đau khổ nhưng dáng vẻ nhiệt tình của đại thần lúc này khiến cô rất khó giữ im lặng!

“Sư huynh nè…”

“Sao?”

Quan An Tĩnh quyết liệt: “Thực ra em với Mập chỉ là bạn tốt với nhau thôi.” Chỉ số thông minh của đại thần cao như vậy, biểu đạt uyển chuyển một chút chắc anh sẽ hiểu ra.

Nghiêm Dịch khó hiểu nhìn cô.

Ọc, hình như quá uyển chuyển rồi — “Em thấy lớp trưởng làm người rất tốt, ngày thường cũng giúp em không ít việc. Nhưng em chỉ coi cậu ấy là bạn bè bình thường…” Bọn họ không có khả năng phát triển đâu, vì vậy anh có thể đừng ghép bọn họ lại với nhau nữa được không?

Gương mặt tuấn tú của Nghiêm Dịch vẫn y cũ, chỉ yên lặng nhìn cô. Sau đó, bất ngờ nhíu mày.

Tuy chỉ là một cử chỉ rất nhỏ trên gương mặt nhưng Quan An Tĩnh đang khẩn trương nên trái tim đập bình bịch — đại thần chắc không giận chứ…? Có cho rằng cô đang chê anh xen vào chuyện của người khác?

Tranh thủ thời gian giải thích: “Sư huynh, em không có ý gì khác, chỉ là…”

Nghiêm Dịch: “Chú ấy theo đuổi em?”

“…A?”

“Mập, thằng đó đang theo đuổi em à?” Nam thần lặp lại.

Quan An Tĩnh tức thì không gió mà đầu tóc đã rối loạn. Không phải đại thần đang liều mạng tạo cơ hội cho bọn họ hay sao? Sao lại hỏi ngược lại cô?!

Đang lúc chần chừ không biết nên trả lời lại như thế nào thì ai đó đến đón nam thần kịp lúc xuất hiện. Quan An Tĩnh lập tức phát hiện, người tới đón không phải một người như nam thần đã nói mà là một đám người!

Vì đợt tuyển dụng lần này mà họ đã phí rất nhiều công sức, trước khi tới đại học F Kỳ Thuật tổ chức tuyên truyền rộng rãi nên hiện trường tuyển dụng hôm nay rất đông đúc. Chất lượng của các ứng viên cũng cao hơn những năm qua, cộng thêm những thực tập sinh ưu tú mà trường học đề cử lúc trước, năm nay có thể nói là “mùa đại thu” của Kỳ Thuật. Hoắc Chính vốn định rằng sẽ không đến nhưng không ngờ lần tuyển dụng lần này lại thuận lợi như thế nên dọn bàn sớm đi đến đây với Mập.

Bên này Quan An Tĩnh còn đang chào hỏi cùng mấy vị sư huynh thì bên kia Cung Húc đã mày hớn mặt hở lên tiếng: “Nghiêm Dịch, hôm nay chú không đi tuyển dụng là một tổn thất to lớn!”

Nam thần: “Hả?” Hàng năm anh đều không tới tuyển dụng, có tổn thất gì chứ?

“Chất lượng nữ sinh năm nay của trường chúng ta ngày càng cao đó! So với lúc anh đi học thì mấy cô đàn em này dữ dội hơn nhiều.” Cung Húc vừa nói thì chợt lộ ra vẻ đau đớn: “Khiến anh mày muốn nhận cũng khó mà muốn đuổi cũng chẳng xong!”

Bên kia Mã Chấn Vũ đấm gã một quyền, khinh bỉ nói: “Mấy người đừng để ý tới nó, thằng này vẫn đang nằm mộng, mơ thấy nó là hoàng thượng đang tuyển phi mà chả chịu nhìn xem mấy cô đàn em đó đến vì ai!”

Mọi người sững sờ rồi thình lình cười lớn.

Hoắc Chính: “Cũng không sai, tuy mấy năm nay Nghiêm Dịch chú đều không ra mặt nhưng thực sự có rất nhiều người tới vì chú đó! Chú gần như là người phát ngôn của Kỳ Thuật rồi!”

Nghiêm Dịch cười cười, nói đùa: “Vất vả lắm mới mời tới được, Cung Húc, anh đừng dọa người ta chạy nữa đó.”

Cung Húc giơ chân: “‘Nữa’ gì chứ !? Anh mày nào có dọa chạy mấy ẻm ?! Anh mày đây thuần túy chỉ là thưởng thức.” Rồi lại muốn Quan An Tĩnh đứng ở một bên làm chứng: “Ai mà chẳng thích thưởng thức cái đẹp, sư muội, em nói đúng chứ.”

Quan An Tĩnh rất nể tình gật nhẹ đầu. Nhìn thấy nam thần điềm nhiên ứng đối thì không khỏi thấy bội phục. Chắc hẳn anh đã tập thành thói quen với mấy chuyện này rồi nhỉ. Được yêu thích, được sùng bái, được theo đuổi. Những đãi ngộ mà người bình thường không được hưởng đối với Nghiêm Dịch mà nói lại là cơm bữa.

Hào quang của anh chói mắt thế đấy, bởi vậy khi đứng gần anh cô mới thấy mình bình thường cùng nhỏ bé như vậy.

Hoắc Chính: “À phải rồi. Vừa nãy ở hội trường tuyển dụng có gặp thực tập sinh do thầy Tống đề cử, tháng sau sẽ đến bộ phận nhân sự thực tập. Tiểu cô nương đó rất xinh đẹp, phản ứng cũng rất nhanh, còn nói là bạn học với chú. Biết chú nhập viện thì nằng nặc đòi theo tới đây thăm chú.”

Mọi người đều biết khoa Vật lý của Nghiêm Dịch hoàn toàn là chùa hòa thượng, không có cô gái nào. ‘Bạn học’ đó đâu ra chứ?

Mã Chấn Vũ: “Thực ra khi anh đây nghe cô ta nói vậy đã thấy không đúng rồi. Thế nhưng tên Mập đó nằng nặc che chở cho người ta, cuối cùng đành phải cho nàng theo tới đây. Dù sao năm người cũng vừa đủ một chiếc xe.”

Mập đang rầu rĩ không nói thì bỗng hấp tấp ra sân: “Hả? Chẳng lẽ các anh không biết người ta là ai à?”

Nghiêm Dịch mới mặc kệ cô ta là ai, nhìn thấy Mập là muốn đập rồi nên lời ra ít mà ý nhiều: “Nhiều chuyện.”

Mã Chấn Vũ cùng Cung Húc ở bên cạnh thì không cho là phải, nghe xong lời của Mập thì cao hứng: “Nghiêm Dịch, chú đừng như thế, đã tới thì là khách. Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy?”

Nghiêm Dịch nhún vai: “Tôi chưa thấy qua thì sao biết chứ?”

Mập chẳng hề nhận ra sự lãnh đạm của Nghiêm Dịch, còn có vẻ thừa nước đục thả câu nói: “Người ta đang mua trái cây ở dưới lầu, lát nữa lên chào hỏi thì bọn anh sẽ biết ngay.”

Bọn họ cứ ngươi một câu ta một câu như thế, Quan An Tĩnh ở bên cạnh nhất thời im lặng.

Có nữ sinh mượn cớ để gần gũi với nam vương đại nhân cũng chẳng phải là chuyện gì hiếm thấy nên cô cũng như Nghiêm Dịch không để chuyện đó trong lòng. Thế nhưng, đối với Kỳ Thuật, ban đầu cô chẳng có cảm giác gì nhưng hiện tại thì không khỏi hướng tới. Có thể làm việc trong môi trường công tác trẻ trung, năng động như vậy chắc hẳn rất vui vẻ, rất có động lực nhỉ. Chẳng trách lại có nhiều sư huynh sư tỷ muốn đoạt được danh sách đến Kỳ Thuật thực tập.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Quan An Tĩnh nhìn đồng hồ một cái, phát hiện cô nên trở về trường.

Hoắc Chính cảm thấy lạ: “A, sư muội muốn đi à? Không vào thành phố với bọn anh à?”

Mã Chấn Vũ: “Hôm nay Nghiêm Dịch xuất viện, bọn anh định đi ăn một chầu ngon, đi chung đi mà!”

Quan An Tĩnh bày tỏ sự biết ơn đối với ý tốt của mấy vị sư huynh nhưng vẫn nhã nhặn từ chối: “Chiều nay em còn tiết chuyên ngành, không đi không được, các anh chơi vui vẻ.”

Mọi người có chút mất hứng.

Hoắc Chính đẩy đẩy Nghiêm Dịch ngồi im lặng nãy giờ: “Chú không định giữ người ta ở lại hả?”

Thế nhưng Nghiêm Dịch chỉ nhìn thoáng qua Quan An Tĩnh rồi nói: “Đi học quan trọng hơn, em mau về đi. Còn nữa, cám ơn tập của em.”

Quan An Tĩnh thở dài một hơi. Tuy mấy vị sư huynh rất nhiệt tình nhưng dù sao họ chỉ mới gặp nhau hai lần, không quá thân nhau, hơn nữa cô thực sự không muốn cúp tiết, nhất là mấy tiết học quan trọng. Cô vẫn đang suy nghĩ nên từ chối như thế nào thì không ngờ nam thần đã giải vây dùm, hơn nữa cũng không đề nghị Mập chở cô về thì lén mừng thầm. Nói tạm biệt rồi vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh.

**

Lúc này còn trong giờ làm nên người tới lui trong bệnh viện không nhiều. Có điều Quan An Tĩnh vừa đi thang máy xuống lầu thì bất ngờ bị một cô gái đang đi tới hấp dẫn tầm nhìn —

Trên hành lang rộng rãi, chỉ thấy một cô gái mặc váy liền màu xanh ngọc bích, một tay xách túi, một tay cầm vỏ trái cây lả lướt bước tới. Cô có gương mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc mượt dài tới tận eo, là người đẹp vừa gặp đã không sao quên được. Sự xuất hiện của cô lập tức khiến bệnh viện đơn điệu này thêm màu thêm sắc.

Nhân vật cấp bậc nữ thần như thế này, Quan An Tĩnh tự nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra — hoa hậu giảng đường trường F, Du Hiểu Hạm.

Thế nhưng, sao cô ấy lại ở chỗ này nhỉ…?

Chẳng lẽ… cô gái đòi đến thăm Nghiêm Dịch là cô ta sao?

Một giây sau, trong đầu Quan An Tĩnh lập tức xuất hiện một bức tranh vẽ lại phòng bệnh trắng xóa mà nhân vật chính trong bức tranh lại chính là Nghiêm Dịch cùng Du Hiểu Hạm. Hai người một người ngồi một người đứng đắm mình trong ánh nắng ấm áp của mùa thu, bốn mắt nhìn nhau… (*Emily: trào máu họng)… tình sâu như biển… mọi người ở bên cạnh đều trở thành vật bài trí. Nam tuấn tú nữ xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui, làm liên tưởng tới phim thần tượng.

Ọc, sao nàng bỗng dưng suy nghĩ tới chuyện này nhỉ?! Quan An Tĩnh pó tay với chính bản thân rồi.

Đang suy nghĩ thì Du Hiểu Hạm đã tới gần. Quan An Tĩnh từng tham gia thi đấu lễ nghi với cô ta nên coi như quen nhau chút chút. Mỉm cười muốn phất tay chào cô ta thì ánh mắt của Du Hiểu Hạm hơi động đầy rồi lát sau lại nhìn thẳng ra trước. Sau đó mang theo chiếc túi xách hàng hiệu cùng vỏ trái cây thoạt trông rất đắc tiền ngước cao đầu lướt qua người Quan An Tĩnh.

Quan An Tĩnh lúng túng đứng tại chỗ, thu lại tay phải còn đang giơ chửng.

Việc này… hình như Du Hiểu Hạm không nhận ra cô thì phải…