Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 118-1: Tay bắn tỉa 1




Tiêu Tiêu vỗ đầu của mình, nhờ nước lạnh mới có thể miễn cưỡng tỉnh táo lại, cô ở cửa phòng tắm, bước chân nhẹ nhàng chạy vào trong phòng ngủ, ôm hành lý của mình lên chạy về phòng tắm.

Hiên Viên Liệt cũng dùng nước lạnh xoa xoa mặt.

"anh vẫn chịu được sao?" Khóa ngược cửa phòng tắm lại, cô lo lắng hỏi, nguy hiểm thật, nếu không phải Hiên Viên Liệt tỉnh lại, bây giờ nhất định bọn họ đã bị băm thành vụn thịt rồi.

"Đoán chừng nhiều nhất qua năm phút đồng hồ, người bên ngoài sẽ xông vào rồi." Giọng nói Hiên Viên Liệt cũng trở nên đặc biệt trầm trọng.

Tiêu Tiêu gật đầu, lại ngã đầu vào bên trong nước lạnh mấy giây mới ngẩng đầu lên, thở ra một hơi: "Theo bọn họ liều mạng rồi!" Nói xong, cô ngồi xổm người xuống, kéo ra khóa kéo hành lý, mở ra! Bên trong trưng bày đủ loại vũ khí. Đây là một rương hành lí đặc biệt, lúc qua hải quan kiểm tra an ninh ở phi trường đều sẽ không điều tra ra bất luận đồ vật gì ở bên trong.

Ngoài cửa.

"Đội trưởng, đã qua vài phút, mê dược cũng tản, không phải chúng ta nên đi vào giết họ rồi."

Người dáng cao lắc đầu: "Không, đợi thêm năm phút đồng hồ!" Vì lý do an toàn, Bang chủ đã luôn nhấn mạnh cẩn thận là hơn.

Một phút đồng hồ đi qua...

Hai phút đồng hồ đi qua...

Ba phút đồng hồ đi qua...

Người ngoài cửa đều hồi hộp đến nổi tim nhảy tới cổ rồi, chỉ đợi đội trưởng ra lệnh một tiếng xông đi vào.

Đột nhiên, sau khi trôi qua bốn phút.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá văng từ bên trong, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, theo cửa ngã xuống, tro bụi bay lên bốn phía! Hiên Viên Liệt, Mộ Tiêu Tiêu đứng ở trên cửa. Hai người bọn họ đều mặc một thân áo ngủ, bên trên bả vai hai người khiêng một khẩu súng máy, bên trên eo buộc một vòng dây đạn.

Thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Hiên Viên Liệt, Mộ Tiêu Tiêu dựa lưng vào nhau, một người cầm súng nhắm ngay một bên.

"Phanh phanh phanh phanh phanh..."

"Phanh phanh phanh phanh..." bắt đầu một trận cuồng quét. Cũng bất kể có phải đánh trúng hay không, cũng là điên cuồng quét đạn. Đánh đối phương trở tay không kịp!

"Mau ra tay! Người nào giết được hai người kia Bang chủ có thưởng!" bên trong kinh hoảng, đội trưởng phát ra âm thanh.

Nhưng mà lúc này tất cả mọi người chỉ có ngồi xổm tránh đạn, sao còn có thể tiến lên công kích, Tiêu Tiêu, Hiên Viên Liệt dựa lưng vào nhau di động ra phía ngoài, từ đầu đến cuối không có ngừng bắn.

Ngắn ngủi một phần ở giữa, toàn bộ mặt tường hành lang đều đã thủng trăm ngàn lỗ. Súng máy siêu tần suất bắn phá, mấy trăm viên đạn bắn ra trong nháy mắt.

Lúc này, đội tinh anh điều chỉnh xong kinh hoảng cũng rất nhanh từ bên trong mưa bom bão đạn, tuy nhiên người đã chết một nửa. Nhưng mà bọn họ cũng không lui lại. Quơ lấy vũ khí liền ngắm tới hai người giết.

Đối mặt đánh trả mãnh liệt, hai người đã sử dụng hết đạn, tiếp lấy cũng là đạn của địch nhân bay tới hai người bọn họ. Hiên Viên Liệt, Mộ Tiêu Tiêu nhìn nhau một chút. Hai người vội vã lấy ra một thanh trường kiếm từ phía sau lưng, là một hồng một lam. Bên trên dao điêu khắc một con rồng bay, không sai, cái này cũng là một trong những vũ khí của Mộ Tiêu Tiêu, song kiếm hồng lam.

Hai người cầm kiếm, thân hình lóe lên, đồng thời né tránh viên đạn, sau khi chân phải lui một bước, làm ra một tư thế chạy lấy đà. Một giây sau!