Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 119: Cô muốn giết tôi sao? 1




Bên hông cô sơ sài, cả người bị người kéo qua. Cô đột nhiên giơ kiếm, muốn đâm kiếm vào trên thân người kéo cô, khi có thể nhìn đến người kia, lập tức thu tay lại, Hiên Viên Liệt?! Không phải anh chạy tới bên kia sao? Thế nào chạy đến đầu này rồi!

"cô muốn giết tôi sao?" Anh lạnh lùng nói qua.

Tiêu Tiêu trợn tròn mắt: "anh... Tại sao anh tới đây rồi."

Hiên Viên Liệt không nói gì, chỉ là đột nhiên bàn tay dùng sức, ôm chặt cô. Lam kiếm quét ngang. Một tay anh kéo cô, một tay khác đã quét cực nhanh vào trên thân địch nhân.

Lúc này, một người áo đen tránh ở một bên nắm đúng thời cơ, cầm một thanh đao hình thoi đâm qua Mộ Tiêu Tiêu bị nắm không hề phòng bị.

Bị ôm chặt, thân thể bị mất tự do, đầu cũng chìm vào hôn mê, căn bản cô cũng không có phản ứng tới có người từ bên cạnh của mình công kích.

Mắt đen lóe lên, bỗng nhiên Hiên Viên Liệt xoay người một cái, ôm cô vào trong ngực đem phần lưng của mình để cho địch nhân.

"Hiên Viên Liệt!" lúc này cô mới bừng tỉnh, thế nhưng mà, toàn bộ đều đã quá muộn!

Chỉ thấy Hiên Viên Liệt cũng không hề dừng lại một chút nào, anh đồng thời xoay chuyển con ngươi, tay nhanh hơn so với mắt, một kiếm đâm vào bên trong cổ của người nọ. Quá nhanh, cái này toàn bộ đều đã tới quá nhanh.

Cô đã triệt để ngây người rồi. Thân thể cũng không có phản ứng.

Lúc này, Hiên Viên Liệt ôm cô nhảy một cái bay lên không trung, một chân rơi vào trên cửa hành lang: "Ôm cho chặt." Anh nói nhỏ, thả người nhảy một cái, từ tầng 7 trực tiếp nhảy xuống.

Căn bản Tiêu Tiêu cũng không có lựa chọn, ôm chặt thân thể anh, hai người rơi thẳng xuống từ trên không trung.

Tê... Một dây nhỏ màu đen từ bên hông Hiên Viên Liệt bắn ra. Thân thể hai người rơi thẳng đến khi thăng bằng, chậm rãi xuống phía dưới.

"Phanh phanh phanh phanh phanh..." trên bệ cửa sổ lầu 7, người sống đều đẩy cửa sổ ra một trận điên cuồng nổ súng vào bọn họ đang nhảy xuống.

Hai người hướng thẳng phía dưới, mắt thấy viên đạn bay tới bọn họ. Lúc này, bỗng nhiên thân thể Hiên Viên Liệt dùng sức, ở không trung lật nghiêng một cái, dùng thân thể che cô lại. Sau đó ném lam kiếm, bên trong lấy ra một khẩu súng lục, trở tay nổ súng đối với người ở phía trên.

Được anh bảo vệ toàn bộ, mặt của cô dán thật chặt ở trên ngực của anh, tim đập rộn lên.

Thời điểm hai người đến lầu hai, Hiên Viên Liệt giật ra dây nhỏ màu đen, ôm cô, trực tiếp nhảy tới mặt đất...

"Hiên Viên Liệt!" Tiêu Tiêu lập tức đỡ lấy anh, kéo cánh tay anh lên tựa ở trên vai của mình: "anh thế nào rồi hả?!"

"Đi mau." Anh khàn giọng nói.

Cô cũng không kịp nhìn thương thế trên người anh, không biết vừa rồi viên đạn có có đánh trúng anh không, nhưng mà có thể xác định chính là lúc trước anh thay cô ngăn cản một đao.

Vịn anh, cô nhanh chóng chui vào bên trong dải cây xanh bên cạnh, may mắn trước đó, khi tới nơi này cô đều có tìm hiểu đối với tất cả kiến trúc chung quanh đây, cho nên đường chạy trốn có vô số trong đầu cô.

Rất nhanh, cô từ một đường nhỏ vắng vẻ cùng Hiên Viên Liệt chạy trốn tới một tòa nhà dưới gầm cầu.

"Hiên Viên Liệt... Anh vẫn ổn sao?" Cô cố nén để mình thanh tỉnh, mắt nhìn Hiên Viên Liệt bên cạnh một chút: "Hiên Viên Liệt nhìn! Hiên Viên Liệt!"