Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 11: C11: Hội các phu nhân




Bởi vì trời tối rồi, căn biệt thự này lại ở giữa sườn núi, nên ngoài ban công mang theo vài phần se lạnh của mùa xuân.

Hứa Thư Yểu nắm chặt ly nước trái cây trong tay, muốn thấy rõ người đàn ông đứng hút thuốc ở trong góc kia.

Nơi cửa ban công chợt có một vị phu nhân đi tới, vị kia mặc váy dạ hội màu đen bó eo, cả người trông có vẻ đoan trang hào phóng. Phu nhân kia nhìn về phía người đàn ông trong góc, trong giọng nói nhiều thêm chút oán trách: "Sao lại trốn ra đây rồi? Chú nhà họ Đàm nói muốn gặp mặt con kìa."

"Biết rồi." Giọng người đàn ông khàn khàn, lại phá lệ có từ tính.

Anh ta dập tắt điếu thuốc lá mới rít một hơi trong tay đi, sau đó vứt vào thùng rác ở bên cạnh, chậm rãi bước ra từ chỗ tối.

Ánh sáng chậm rãi di động trên người anh ta, mắt thấy sắp sửa phải lộ ra lư sơn chân diện mục ấy, vị phu nhân kia lại chú ý tới Hứa Thư Yểu: "Cô bé, trên ban công khí lạnh nặng lắm, con có muốn đi vào trong ngồi chút không?"

Hứa Thư Yểu hoàn hồn, nhìn về phía bà ấy, ngượng ngùng cười cười: "Cảm ơn bác đã nhắc nhở."

Người đàn ông đã đi tới, lúc đi ngang qua bên người cô thì tạm dừng một chút.

Cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ta.

Hứa Thư Yểu theo bản năng ngẩng đầu lên, khi nhìn qua thì cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đ ĩnh bạt của người đàn ông. Anh ta đi cùng với vị phu nhân kia, dần dần dung nhập vào đám người trong đại sảnh.

Tiệc tùng trong đại sảnh vẫn cứ rất náo nhiệt, Hứa Thư Yểu đưa mắt nhìn lại, không có một ai là cô quen cả, ba cô cũng không biết đã đi đâu rồi.

Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, Hứa Thư Yểu xoay người, nhìn thấy Hứa Mộng Dao đang đứng sau lưng mình.

Vẻ mặt Hứa Mộng Dao không tình nguyện nói: "Mẹ tôi bảo cô qua đó kìa, cô ngu người đứng đây một mình chi vậy? Thiệt là không hiểu chút quy củ nào."

Hứa Thư Yểu nhìn về phía cô ta, dừng một chút, cười nói: "Vậy thì mời cô, người hiểu quy củ, dẫn đường đi."

Hứa Mộng Dao nhẹ nhàng hừ một tiếng, trợn trắng mắt liếc xéo cô một cái, sau đó quay đầu vào đại sảnh nhằm về phía một khu sảnh nhỏ bên trái mà đi.

Chỗ sảnh sườn này tuy chỉ bằng một nửa đại sảnh, nhưng mà các quý phụ đến tham gia yến hội này cơ bản đều tụ họp ở đây. Ánh đèn chỗ này nhu hòa hơn ngoài đại sảnh một chút, hình như còn bật máy sưởi nữa. Những bức màn màu đỏ sậm dài chấm đất, trang trí cho căn biệt thự này trông phá lệ dày nặng.


Về cách bày biện trong phòng cũng phá lệ xa xưa nặng nề nghiêm túc như những bức màn kia, một loạt kệ thủy tinh cuối cùng kia còn triển lãm các loại cúp. Trong một góc bên trái sảnh còn có một cây đàn piano tam giác nữa.

Các quý phu nhân trong sảnh sườn đều đang tụ hội bên nhau, dùng trà tán gẫu, nói nói cười cười. Ngồi ở C vị* chính giữa là một vị phu nhân mặc váy áo dạ hội màu xanh biển, biểu cảm tinh tế lão luyện.

*: chắc khá nhiều bạn đã biết, (dù sao mấy show tuyển tú cũng khá đình đám), nó là viết tắt của vị trí center, hết =]]

Hứa Mộng Dao lặng lẽ dẫn Hứa Thư Yểu đến bên người Tôn Văn Lệ: "Mẹ, tới rồi này."

Tôn Văn Lệ nhìn Hứa Thư Yểu, thấp giọng nói: "Thư Yểu, con cứ ở bên người dì đi, đừng có đi loạn."

Hứa Thư Yểu rất phối hợp gật đầu: "Vâng."

Đề tài tán gẫu của các quý phu nhân vẫn cứ không rời đi được chồng con, có người oán giận con trai nhà mình quá nghịch, có người bảo con gái mình học tập không nghiêm túc.

"Mẹ." Bị mẹ mình chọc sở đoản của mình trước mặt mọi người, cô gái kia không vui kêu một tiếng, trong giọng nói mang theo ý làm nũng cực nồng.

Vị phu nhân kia cười ôm lấy con gái: "Lần sau con học tập cho nghiêm túc chút, mẹ liền không làm ràm con nữa."

Các phu nhân chung quanh đều cười khẽ bảo tình cảm mẹ con bọn họ thật tốt.

Hứa Thư Yểu nhìn về phía cô gái làm nũng bên người mẹ mình kia, hơi hơi rũ mi mắt.

"Nói đến giáo dục con cái, tôi bội phục nhất chính là Hứa phu nhân nha." Một vị phu nhân quay đầu nhìn về phía Tôn Văn Lệ: "Nghe nói con gái của Hứa phu nhân ở trường thi cử, thường xuyên là được hạng mười khối, lợi hại nha."

"Hứa phu nhân, ngày thường chị dạy dỗ con nhà chị thế nào vậy? Con gái nhà tôi nói, Mộng Dao nhà các chị ấy à, không chỉ học tập tốt, mà đàn dương cầm cũng hay. Có phải hồi học kỳ 1 trong tiết âm nhạc còn từng đệm nhạc cho thầy cô không? Hình như còn được thầy cô khen đó."

Tôn Văn Lệ khiêm tốn nói: "Vương phu nhân, không có khoa trương như chị nói đâu. Ngày thường tôi cũng chả thế nào đốc thúc Mộng Dao nhà tôi, đều là tự con bé học tập thôi."

Được một đám người khen, trong lòng Hứa Mộng Dao cũng mừng đến nở hoa, trên mặt mang theo biểu cảm kiêu ngạo cùng rụt rè.


"Con gái Hứa phu nhân biết đánh dương cầm à?" Diệp phu nhân ngồi trên C vị khá là hứng thú mà vọng lại: "Hứa tiểu thư, cháu có muốn biểu diễn cho bọn bác một chút không?"

Hứa Mộng Dao nhìn nhìn mẹ mình, Tôn Văn Lệ nhẹ nhàng gật đầu, cười cổ vũ nói: "Không sao hết, con cứ coi như mình luyện tập ở nhà như ngày thường là được."

Cô ta hít một hơi thật sâu, đứng dậy từ bên người Tôn Văn Lệ, hơi hơi khom lưng, trông còn khá có lễ phép: "Vậy con liền bêu xấu vậy."

Nói rồi, cô ta tiến lên hai bước, sau đó lại xoay người, nhìn về phía Hứa Thư Yểu vẫn luôn không có động tĩnh mà ngồi phía sau vị trí của cô ta: "Em có thể mời chị cùng nhau giúp em chứ?"

Yêu cầu này làm ánh mắt các vị phu nhân ở đây đều dừng ở trên người Hứa Thư Yểu.

Có vị phu nhân tò mò: "Hứa phu nhân, cô bé này là?"

Tôn Văn Lệ mỉm cười nhìn về phía Hứa Thư Yểu, giới thiệu nói: "Đây là con gái của lão Hứa nhà tôi với vợ trước ông ấy, trước kia vẫn luôn không ở trong nhà, giờ về nhà ở."

Giới thiệu như vậy đổ lại cũng không có vấn đề gì, vì rốt cuộc thì vừa nãy khi Hứa Lập Thành giới thiệu Hứa Thư Yểu cho các bạn bè làm ăn của mình cũng có không ít vị phu nhân ở đây đâu.

Có mấy vị phu nhân có giao tình riêng nói nhỏ với nhau, vậy là đều đã biết thân phận của Hứa Thư Yểu.

"Bởi tôi nói sao vừa nãy lão Hứa lại dẫn theo một cô bé tới, lôi kéo lão Trình nhà tôi nói chuyện." Trình phu nhân tấm tắc một tiếng bảo: "Lão Hứa thật có phúc khí nhé, hai cô con gái đều xinh đẹp như vậy." Khi nói câu đó, Trình phu nhân thật ra là nhìn chằm chằm Hứa Thư Yểu.

Ở chỗ các vị phu nhân không nhìn thấy, trong mắt Hứa Mộng Dao mang theo vài phần khinh miệt cùng xem thường: "Chị ơi, đi thôi." Cô ta thịnh tình mời Hứa Thư Yểu cùng nhau diễn tấu với mình.

Hứa Mộng Dao là cố ý, cô ta chính là muốn chờ tí nữa diễn tấu sẽ làm Hứa Thư Yểu mất mặt xấu hổ trước mặt tất cả các phu nhân.

Ba không phải là muốn giới thiệu Hứa Thư Yểu cho người khác sao? Vậy thì để mọi người xem thử xem, cái gọi là con gái ruột thịt, thiệt sự là ra là không đưa lên mặt bàn được tí nào.

Dù cho Hứa Thư Yểu có xinh đẹp đi nữa, ấy cũng là đồ vô dụng có hoa không quả, xa xa không ưu tú bằng mình.


Hứa Thư Yểu nhìn thấu tâm tư cô ả, chậm rãi đứng dậy, hơi hơi cong môi: "Được thôi." Hy vọng cô đừng có hối hận.

Hai người cùng nhau đi đến trước cây piano ba chân kia, Hứa Mộng Dao kinh hô một tiếng: "Cây đàn này thật đẹp."

Thân đàn màu đen đậm phiếm ánh sáng sâu kín, làm người ta không dám dễ dàng chạm vào, sợ mình sẽ lưu lại vết bẩn gì trên người nó.

Người hầu ở kế bên dùng khay đưa hai bộ bao tay tới cho các cô.

Hai người đeo bao tay xong xuôi thì ngồi xuống ghế. Biểu cảm của Hứa Mộng Dao có chút kích động: "Chúng ta đàn tấu bản Beethoven số 2 đi chị. Chị, chính là chương 3 cung D trưởng đó, được chứ?"

Hứa Thư Yểu nhướng mày, gật gật đầu: "Được chứ."

Tiết tấu của đoạn nhạc này cực kỳ nhanh, nếu ai kiến thức cơ bản không chắc chắn thì căn bản là không đánh ra được. Nhạc của đoạn này cũng tràn ngập vui vẻ, nên thật đúng là rất thích hợp với bầu không khí lúc này.

Hứa Mộng Dao căn bản là không tính toán dẫn dắt Hứa Thư Yểu cùng đàn, vì cô ả đoán chắc cô cái gì cũng không biết, chính là cố ý phơi cô ở một bên, làm cô xấu hổ đấy.

Nhưng mà, rất mau, Hứa Mộng Dao lại phát hiện ra rằng, người không theo kịp tiết tấu lại là chính cô ta.

Hứa Thư Yểu thật sự là nắm giữ tiết tấu tốt quá, mỗi một nốt nhạc đều tinh chuẩn đàn ra, thậm chí còn có thể bù nhạc thêm cho Hứa Mộng Dao khi cô ta không đuổi theo kịp.

Tiết tấu vui vẻ, thu hút mỗi một người nghe vào khúc đàn, làm tâm tình người ta không tự kìm hãm được mà đắm chìm trong tiếng đàn của cô, hơi hơi gật đầu.

Cuối cùng, Hứa Mộng Dao hoàn toàn là bị động đi theo tiết tấu của Hứa Thư Yểu, thế mới miễn cưỡng mà đàn tấu hết đoạn nhạc này.

Một khúc đàn xong, Hứa Thư Yểu đứng dậy hơi hơi khom lưng. Hứa Mộng Dao sửng sốt một hồi lâu mới vội vàng đứng dậy, trán đổ mồ hôi lạnh.

Diệp phu nhân đi đầu vỗ tay, mấy vị phu nhân khác sôi nổi vỗ tay khen: "Con đàn cũng thật tốt quá."

"Hứa tiểu thư, mẹ con có khỏe không?" Diệp phu nhân mặt mang mỉm cười mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu, trên nét mặt mang theo vài phần thân thiết.

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu: "Bác có quen mẹ con ạ?"

Mấy vị phu nhân khác cũng tò mò nhìn về phía Diệp phu nhân: "Mẹ của Hứa tiểu thư là?"

Diệp phu nhân nhớ tới bạn tốt ngày xưa, trong biểu cảm mang theo vài phần thổn thức, cười giải thích: "Có lẽ các chị còn không biết, mẹ của Hứa tiểu thư là con cháu nhà họ Cố, con gái duy nhất của Cố lão tiên sinh, Cố Sơ Mạn."


"Trời ạ, thế mà là chị ta?" Vị phu nhân ngồi bên người Diệp phu nhân kia phát ra một tiếng kinh hô: "Khó trách à, trông con bé xinh đẹp đến vậy, còn đàn cũng tốt đến thế."

Nhà họ Cố là thế gia giới nghệ thuật, Cố lão gia tử càng là người nối nghiệp của hát tuồng Lê Viên, vợ của ông cụ chính là ca sĩ trứ danh thế giới khi ấy. Dưới sự bồi dưỡng hun đúc của cha mẹ, Cố Sơ Mạn càng là tài nghệ song hinh, người theo đuổi vô số.

"Nghe nói Cố Sơ Mạn khi trước vì gả cho Hứa Lập Thành mà chặt đứt quan hệ với gia đình, kết quả không được mấy năm hai người đã ly hôn. Sau đó đó, chúng ta không còn nghe được tin tức của chị ấy nữa. Nhưng mà Hứa Lập Thành thì mấy năm đó lại phát đạt, về sau mới gặp vị Hứa phu nhân hiện tại đây."

"Ai bảo không phải chứ? Tôi nghe nói ấy à, Hứa phu nhân hiện tại này trước kia chỉ là một cô y tá, khi chăm sóc lão Hứa hai người mới quen, còn là gái một đời chồng nữa."

"Đứa con gái kia của chị ta cũng không phải của lão Hứa, là chị ta gả cho ổng rồi mới sửa họ Hứa. Mấy năm đó ấy, lão Hứa thật là xem con gái chị ta như con gái ruột mà đối đãi thật."

"Đứa con gái kia của chị ta ấy à, còn không phải là ỷ vào tiêu xài tiền của lão Hứa mà được học trường tốt, thế mới có thành tích tốt sao."

Những lời tám chuyện của các phu nhân tuy không lớn, nhưng Tôn Văn Lệ rõ ràng cảm nhận được trào phúng của những người chung quanh với mình, còn có cả những biểu cảm chế giễu kia nữa.

Những biểu cảm kia quá quen thuộc, cực giống năm đó, khi bà ta ý đồ dung nhập hội các phu nhân kia ấy, bọn họ mặt ngoài cười chào nhưng trong lòng thì căn bản là khinh thường bà ta.

Mình cùng với những người đó, không hợp nhau.

Hứa Thư Yểu dẫn Hứa Mộng Dao đi ra khỏi sảnh sườn, hai người đứng trước vườn hoa vắng tanh không có một ai, Hứa Mộng Dao giận trừng cô: "Cô cố ý đúng không?!"

"Tôi cố ý cái gì?" Hứa Thư Yểu nhìn cô ta mà cảm thấy buồn cười.

"Cô biết đàn dương cầm, cô......" Hứa Mộng Dao tức giận đến nói không nên lời. Cô ta vốn dĩ muốn làm Hứa Thư Yểu xấu mặt trước mặt mọi người, nhưng kết quả kẻ xấu mặt lại là chính mình.

"Trước đến giờ, tôi chừng nói rằng mình không biết." Hứa Thư Yểu cong môi, độ cong cánh môi đẹp còn mang theo vài phần trào phúng: "Vẫn luôn là cô đơn phương tình nguyện cho rằng, tôi nên là thế nào thôi."

"Trước đó tôi nhường cô là vì nhìn mặt mũi của ba mình. Nhưng mà về sau, nếu cô còn dám chơi mấy trò lòng dạ hẹp hòi đó với tôi nữa, vậy thì chớ có trách tôi không khách khí với cô."Hứa Thư Yểu nói, khóe môi vẫn cong cong như cũ, nhưng đáy mắt lại không thấy bất kỳ ý cười nào.

Cô giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hứa Mộng Dao, chậm rãi tiến sát đến bên tai cô ta nói: "Nếu không tin, cô có thể đi hỏi cậu của mình một chút."

"Chân của cậu tôi, là cô đả thương?" Hứa Mộng Dao hít hà một hơi.

Hứa Thư Yểu gật gật đầu, đuôi mày nhướng lên, nhún vai, có chút tiếc nuối nói: "Hắn ta không chịu nổi đòn, đánh không đã."