Mê Tông Chi Quốc

Chương 145: Hồi 7: hồ nghi






Tư Mã Khôi thấy sương đen tỏa ra từ phía dưới tượng thần thú “tải” đã che lấp hết chiếc hộp đồng, cả Lão Xà và cỗ thi hài bảo vật đều bị sương khí nuốt chửng, một nửa số nến trên đèn chiếu u cắm giữa vách tường và hộp đồng đã bị gió thổi tắt.



Anh không biết thứ xuất hiện trong luồng âm phong rốt cuộc là vật gì, liền hét lớn, ra lệnh cho mọi người đang chạy đến gần lập tức lui về sau. Cao Tư Dương thấy Lão Xà xuất hiện, cô vốn chỉ một lòng muốn báo thù, nên giờ không muốn lùi lại chút nào. Thấy đèn nến trước mắt đen thui, bóng tối bủa vây tứ phía, lại nghe văng vẳng đâu đây như tiếng cổ họng ai đó kêu khục khục, nên cô liền kề khẩu M-1887 lên vai, ngắm thẳng về hướng phát ra âm thanh và bóp cò.



Nhưng đúng lúc tiếng súng vang lên, thì một trận âm phong bỗng nhiên ào tới, toàn thân Cao Tư Dương ớn lạnh, cảm giác như thể có ác ma đứng ngay trước mặt há mồm phả luồng khí lạnh vào người mình. Cao Tư Dương phát hiện tình hình không ổn, bèn cuống quýt quay người rút lui. Nào ngờ, Nhị Học Sinh cũng nóng lòng muốn chạy lên giúp sức, hai người đứng gần nhau quá nên khi Cao Tư Dương lùi lại, cả hai đâm sầm vào nhau, ngã sóng xoài xuống đất.



Lúc này, khu vực xung quanh chiếc đầu linh thú “tải” càng lúc càng tối. Tư Mã Khôi và Thắng Hương Lân không nhìn thấy các thành viên khác ở đâu, chỉ có Hải ngọng phát hiện thấy có người ngã ngay bên cạnh mình, anh nhất thời nổi máu anh hùng, vội vàng khoác súng săn ra sau lưng, đưa tay ra tóm mỗi bên một người.



Trên mình hai người bạn đồng hành đều có ba lô và súng ống, nặng trĩu cả tay. Hải ngọng phát hiện ngọn đèn cácbua gắn trên mũ nhấp nha nhấp nháy như bị chập điện rồi vụt tắt. Mọi thứ trước mắt trở nên tối thui, không một tia sáng, dù chỉ le lói. Hải ngọng chửi thầm: “Chết tiệt!”.




Dựa vào kinh nghiệm từng băng rừng vượt núi khắp vùng Miến Điện, thì giờ anh chỉ cần chạy thẳng một mạch về phía trước là có thể thoát thân; nhưng trong khoảnh khắc sinh tử ấy, trong đầu anh lại bồng bềnh hiện lên khuôn mặt của những đồng đội đã chết thảm trong núi Dã Nhân và dưới kính viễn vọng Lopnor, bởi vậy anh không muốn vứt hai người bạn này lại để chạy trốn một mình.



Anh gồng mình lên, hét to một tiếng, gắng gượng vung hai tay lần lượt ném mạnh hai người về phía trước, sau đó định co cẳng chạy trốn ra ngoài. Bỗng nhiên, trên lưng Hải ngọng cỏ luồng khí lạnh buốt, anh khiếp sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, rồi vô thức quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng phía sau chỉ là khoảng không mênh mang và bóng đêm đen ngòm, ngoài ra không còn thứ gì khác….



Lúc này, Tư Mã Khôi phát hiện có người bị rớt lại phía sau, đang định nghĩ cách ứng cứu thì nhìn thấy Cao Tư Dương và Nhị Học Sinh rơi phịch xuống ngay gần chân mình, đầu gối và khuỷu tay của họ sây sát, lem nhem, chứng tỏ cú ngã có vẻ khá nặng. Tư Mã Khôi nghe động tĩnh thì biết Hải ngọng chưa kịp thoát thân, còn già nửa cây cầu đá trên đầu con linh thú “tải” đã chìm vào bóng đêm.



Lòng nóng như lửa đốt, anh lập tức nhào qua đó định tìm Hải ngọng. Nào ngờ, giữa lúc nước sôi lửa bỏng đột nhiên lại có một người lao ra, đó chính là Lão Xà, tay vẫn ôm cỗ di hài. Tư Mã Khôi thấy lúc trước Lão Xà rõ ràng đứng phía sau Hải ngọng, sao giờ tên giặc đất này lại thoát ra khỏi chiếc hộp bóng đêm đó trước được, mà không bị âm hồn ác ma cuốn đi.



Vậy gã ta rốt cuộc là người hay ma? Hai bên ngẩn người nhìn nhau, dường như trong đầu cùng lóe lên suy nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp, tao không chết thì mày phải chết, tuyệt đối không thể nương tay, cả hai đỏ mắt gườm gườm nhìn nhau. Tư Mã Khôi định giương súng nghênh chiến, nào ngờ tuy thân thủ anh đã rất mau lẹ, nhưng động tác của đối phương còn nhanh hơn nhiều, anh thấy cánh tay phải bỗng nhiên tê rần, rồi đau thấu tận tim phổi, thì ra đối phương đã bóp mạnh vào huyệt thốn quan xích ở khuỷu tay anh.



Sức mạnh của Lão Xà thật khiếp người. Thợ săn ở vùng núi Thần Nông Giá từ xưa đến nay đều là những tay võ nghệ cao cường. Lão Xà cũng luyện thành thục “ngũ cầm chiêu” mô phỏng động tác tấn công của năm loài: hổ, rắn, gấu, vượn và chim. Cánh tay rắn chắc như hổ báo của gã lúc này đang xiết chặt mạch môn của đối phương, tay kia vẫn ôm chặt cỗ di hài.



Gã chỉ mong thêm chút công lực nữa để bóp nát cổ tay Tư Mã Khôi, sau đó giẫm chân đạp vỡ lồng ngực anh. Tư Mã Khôi là người dạn dày kinh nghiệm chiến đấu, nên lúc lâm nguy anh vẫn không hề hoảng loạn .Thấy mạch môn của mình đã bị đối phương bóp chặt, anh thuận thế lộn người lại để giảm bớt lực xiết, đồng thời kéo khuỷu tay đối phương lại, giơ chân tung liên hoàn cước.



Lão Xà không ngờ Tư Mã Khôi lại ứng biến thần tốc như vậy, gã bị đá liên tiếp hai cú vào lồng ngực, nên buộc phải buông tay và lùi về sau tránh né. Tư Mã Khôi đau đến mức phải hít một hơi lạnh vào, vì ngoài cổ tay ra, hai xương ngón chân của anh cũng suýt chút gãy lìa, và lúc này anh mới biết tên giặc đất Lão Xà còn mặc giáp da và đeo gương đồng bảo vệ tim.



Không biết mấy món đồ cổ đó gã moi ra từ ngôi mộ nào, chẳng trách sau khi bị súng bắn, gã vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hai người đều không thể đẩy đối phương vào được chỗ chết, nhưng xương cốt Tư Mã Khôi đều bị Lão Xà bóp sắp gãy vụn, nên rõ ràng anh đang ở thế hạ phong; nhưng cuối cùng anh cũng xác định được, Lão Xà tuy đã luyện công phu cương thi, biết bí thuật ngưng thở, nhưng rốt cuộc gã vẫn chỉ là người bình thường.



Thế nhưng nếu lời nguyền là sự thật, nghĩa là chỉ cần lại gần cỗ di hài trong chiếc hộp sẽ bị âm hồn đòi mạng, thì sao gã giặc đất này lại bình an vô sự? Trong khi đó, chính bản thân anh cũng suýt bị thứ gì đó kéo mất hồn vía ra khỏi thể xác? Từ lúc Tư Mã Khôi mở chiếc hộp đồng, nhìn thấy cỗ di hài thần bí bên trong, rồi phát hiện phía sau lưng mình có ma, anh vội vã tháo chạy khỏi chiếc hộp; sau đó luồng âm phong thổi tắt đèn chiếu u, khoảng không gian xung quanh chiếc hộp đồng càng trở nên ma quái, mãi đến khi đụng độ Lão Xà, cả hai lao vào trận quyết chiến sống mái, thì những biến cố này liên tiếp xảy ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi chừng mười phút.



Tư Mã Khôi không hề có thời gian ngẫm nghĩ, thấy mình và tên giặc đất đã nới rộng khoảng cách, súng vẫn trong tay, anh định bắn chết gã để thanh toán nhanh gọn mối hiểm họa lớn trong lòng, nhưng cánh tay phải của anh đang đau như muốn gãy lìa, không nhấc lên nổi nên anh không thể bóp được cò súng.




Lão Xà thấy họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình, lòng cũng thấy hơi chờn, gã lập tức kẹp cỗ di hài, rút lui vào cạnh cầu đá, rồi tụt xuống, nấp trong huyệt động phía trên linh thú “tải”. Tư Mã Khôi thấy đối phương chuồn mất ngay trước mắt, nhưng vẫn không làm gì được.



Anh liếc mắt sang, thấy ba người còn lại đang hợp lực kéo sợi dây thừng lôi Hải ngọng đang mềm oặt như dải khoai héo lại gần. Xem tình hình, có vẻ như trong lúc Hải ngọng lâm nguy, hội Thắng Hương Lân đã quăng móc câu vội vàng chạy lại tiếp ứng, không còn tâm trí nào truy bắt Lão Xà.



Tư Mã Khôi cũng lập tức đến trợ giúp, rồi mọi người gắng hết sức mới kéo được Hải ngọng đến bên cạnh, nhưng thấy sắc mặt Hải ngọng trắng bệnh như giấy, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể cứng đờ, từ đầu đến chân đều bất động, thì không rõ sống chết thế nào. Đúng lúc này, hai ngọn nến cuối cùng trên đèn chiêu u cũng bị âm phong thổi tắt, tứ bề tối đen như mực.



Mọi người hoảng hốt, đành khiêng Hải ngọng lui vào huyệt động giữa vách hộp, rồi tiện tay đẩy ngã một tượng đá chặn một cửa động lại, có điều huyệt động trên con quái vật “tải” thông với khắp mọi hướng, bịt một cửa cũng chẳng ăn thua gì, nếu quả thực có âm hồn đuổi sau lưng, thì cho dù tường đá có kiên cố hơn nữa, e cũng không có tác dụng.



Việc đã đến nước này, cũng đành bó tay tuân theo mệnh trời. Mọi người thấy Hải ngọng vẫn không có động tĩnh gì, thì một dự cảm không lành trào lên, lạnh buốt cả tim. Cả hội đoán chừng hơi thở của Hải ngọng đã ngừng từ lâu, vì giống như anh đã chết được mấy tiếng rồi, giờ chỉ còn lại cái xác không còn sự sống.



Chẳng ai ngờ cái chết lại đến với Hải ngọng đột ngột như vậy, cả hội đứng chôn chân lặng người không nói gì, bầu không khí tang tóc im lìm, có lẽ khi ta càng hiểu rõ sự đáng sợ của cái chết thì càng không biết khi nào nó thình lình ập đến. Có điều, Tư Mã Khôi lại có linh cảm rất lạ, không biết vì nguyên nhân gì mà anh vẫn cảm thấy thi thể trước mắt không phải là Hải ngọng, hoặc có thể nói, nó không phải là một tử thi thực sự của người chết, mà chỉ là thứ gì đó xuất hiện sau khi mở chiếc hộp của Sở U Vương mà thôi.



Tư Mã Khôi lắng tai nghe ngóng, thấy bốn bề xung quanh yên ắng không một tiếng động, anh mới kể cho mọi người nghe tình cảnh mình gặp phải sau khi mở nắp hộp đồng: đầu tiên, anh bỗng nhiên phát hiện có một bàn tay đặt trên vai mình, rồi anh mau lẹ nhảy phắt qua chiếc hộp trốn thoát, lúc quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy luồng âm phong lạnh lẽo, ngoài ra còn có một cột khí đen, hai ngọn nến trên đèn chiếu u đột ngột tắt ngóm, đồng thời anh còn thấy phía sau chiếc hộp thấp thoáng bóng người đối phương cũng đeo mặt nạ chống động kiểu mang cá, nên không rõ mặt mũi cụ thể trông thế nào, có điều vóc dáng và trang phục thì giống hệt anh.



Tư Mã Khôi tin chắc chắn “một người tuyệt đối không thể gặp một bản sao của chính mình trong thế giới thực”, nhưng hiện tượng quái dị này quả thực đã xảy ra, chính vì vậy, thi thể trước mắt mọi người chưa chắc đã phải Hải ngọng thật. Cao Tư Dương và Nhị Học Sinh đều lắc đầu không tin, họ khuyên Tư Mã Khôi nên chấp nhận sự thật, người chết giống như ngọn đèn đã tắt, nghĩ ngợi xa xôi cũng đâu cứu vãn được gì.



Thắng Hương Lân nghe Tư Mã Khôi miêu tả những gì anh vừa gặp lúc trước thì nhận định, bóng người xuất hiện canh hộp đồng chắc không phải thực thể, mà là một hình thức di ảnh nào đó, giống như sương khói, vì vậy nó mới nhanh chóng biến mất. Nếu lúc trước Tư Mã Khôi không nhanh chân chạy trốn, thì bây giờ cũng đã trở thành một thi thể lạnh ngắt rồi.



Tư Mã Khôi đương nhiên cũng hiểu những lý lẽ này, chỉ có điều, trong lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi. Anh nhớ lại những người bạn của mình: Karaweik, Ngọc Phi Yến, giáo sư Nông địa cầu, Tuyệt, tiểu đoàn trưởng Mục, đội trưởng Lưu Giang Hà… họ đều dần dần bỏ mạng trong quá trình đi tìm ẩn số về Nấm mồ xanh.




Tất cả những ai từng có liên quan, dính líu đến bí mật này, dường như đều phải chịu lời nguyền của số mệnh. Các bạn anh, kẻ chết trước, người chết sau, mọi ngưòi đều chết cả, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi, mà cái chết lại không hề được báo trước, mọi người vừa không có sự lựa chọn chạy trốn định mệnh, vừa không kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết.



Thế nhưng Hải ngọng lại chết quá đột ngột, trên người cũng không có vết thương nào rõ rệt, trong khoảnh khắc trước khi chết, cậu ấy đã gặp phải chuyện gì? Nghĩ đến đây, những thời khắc oanh liệt quá khứ cứ hiển hiện trước mắt, anh thầm oán: “Hải ngọng ơi là Hải ngọng, mưa bom bão đạn, trời sập đất lún, bao nhiêu kiếp nạn mà cậu còn chả chết, thế mà bây giờ lại chết khuất tất ngay ở Thần Nông Giá.



Cậu đúng là đồ thiếu nghĩa khí, bỏ đi vội vàng, chẳng từ biệt thằng bạn thần lấy một tiếng. Mà thôi, nếu cậu hiển linh, thì cứ xuống cửu tuyền đợi tớ trước, mấy hôm nữa tớ sẽ xuống đó bù khú với cậu sau…” Lúc này, ở nơi sâu gần cái đầu thú chợt phát ra tiếng động nhỏ, rồi Tư Mã Khôi ngửi thấy mùi dung dịch phoóc môn dùng để chống xác chết thối rữa.



Anh biết, Lão Xà lúc trước chui vào huyệt động vẫn chưa chạy đi xa được liền xách đèn chui tuột vào trong, quả nhiên thấy gã vẫn ôm cỗ di hài lò dò tiến lại gần. Khi còn cách anh chừng mười bước thì gã dừng lại bất động, nấp sau cái đầu thú, chỉ lộ cặp mắt vằn sọc tia máu chăm chú nhìn mọi người.



Lão Xà “e hèm” cất giọng khàn đục hỏi: “Không biểt tôi nên… xưng hô như thế nào với thủ lĩnh đây nhỉ?”. Gã vốn vẫn cho rằng hội Tư Mã Khôi cùng một giuộc thổ tặc với mình, cũng vào rừng trộm báu vật, nhưng theo quy tắc giang hồ, cho dù hai bên đều là phường giặc đất, cũng không được hỏi quý tính đại danh của đối phương, vì hễ hỏi, đối phương sẽ sinh lòng nghi kỵ: “Mày muốn làm gì tao?” bởi vậy phải hỏi “xưng hô thế nào”, và thông thường người được hỏi chỉ cần nói tên hiệu là xong mục khai báo họ tên.



Mắt Tư Mã Khôi lộ tia sát cơ, tuy anh còn rất nhiều nghi hoặc về lai lịch tên này, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trí nào mà truy hỏi, bởi vậy anh không thèm trả lời đối phương. Lão Xà lại hỏi: “Bọn mày đừng ép người quá đáng, lúc đầu nếu không phải thằng oắt con Hổ Tử nổ súng bắn tao trước, thì tao cũng không giết nó.



Bây giờ tao lâm vào đường cùng, chỉ muốn hỏi mày một câu thôi, vì sao mày lại lừa tao đến chỗ này tìm di hài?” Chẳng phải gã định xuống Biển Âm Dụ hy vọng kiếm món hàng khủng rồi chạy trốn ra nước ngoài sao? Lúc trước, Tư Mã Khôi đã lờ mờ nhận ra gã còn có âm mưu gì khác, vì thời gian Lão Xà đào địa động ở trạm thông tin rất kì quái, và sự trùng hợp này khiến người ta cảm thấy bất an.



Từ khi gặp nạn đến nay, đội thám hiểm Taninth đã vùi xương trong rừng sâu suốt mấy chục năm, sao gã không đến sớm hơn hay muộn hơn, mà mãi mấy ngày gần đây mới ra tay hành động, để kết quả là gã không những không thành công, mà tất cả bản đồ và vũ khí của đội thám hiểm để lại đều rơi vào tay hội Tư Mã Khôi.



Tuy Tư Mã Khôi không nhìn thấu được chân tướng đằng sau những vụ việc này, nhưng anh có thể khẳng định rằng: trước lúc đến đây, gã tuyệt đối không có lý do gì phải tự mình mò đến huyệt động tế lễ để tìm di hài; thậm chí trước đây gã còn không biết dưới Biển Âm Dụ có chiếc hộp của Sở U Vương, có điều tên giặc đất này cũng không phải vô duyên vô cớ vọt ra câu nói đó.