Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1707




Nói xong cậu ta chạy tới, thế nhưng cậu ta chạy nhanh cách mấy cũng không nhanh bằng xe.

 

“Chị dâu.” Giang Hữu Khiêm đuổi theo xe gọi.

 

Tông Ngôn Hi thấy được cũng không bảo người lái xe dừng lại.

 

Giang Hữu Khiêm xuất hiện ở nơi này thì Tông Ngôn Hi cảm thấy tám chín phần mười là bởi vì Giang Mạt Hàn.

 

Không phải, anh ta sẽ không tìm tới đây được đâu.

 

Vừa nghĩ tới người đàn ông kia, bàn tay cô chợt lạnh ngắt.

 

Song Eun nhìn thấy sắc mặt cô không bình tĩnh như trước thì trong lòng lo lắng: “Anh ấy —— là chồng trước của cô sao?””

 

Tông Ngôn Hi hơi mất hồn, nghe được giọng nói của anh ta thì a một tiếng.

 

Cô không quan tâm như thế càng khiến Song Eun cảm thấy người đàn ông mà anh ta vừa mới nhìn thấy chính là chồng trước của cô.

 

Khiến cô rối rắm như thế, chẳng lẽ bọn họ còn chưa chấm dứt hẳn ư?

 

Tông Ngôn Hi che giấu suy nghĩ, trên mặt nặn ra một nụ cười nhạt: “Anh vừa mới nói gì sao?”

 

Song Eun nói: “Không có gì.”

 

“À.” Tông Ngôn Hi cũng không chú ý mấy, tâm tư vẫn đang bị sự xuất hiện của Giang Hữu Khiêm làm cho xáo trộn.

 

Không phải cô đang mơ mộng hão huyền với Giang Mạt Hàn, mà là cô không muốn lại bị quấy rầy sinh hoạt, Giang Hữu Khiêm đã tìm tới nơi này thì cô càng sợ anh ta sẽ quấy nhiễu đến bố mẹ của mình hơn.

 

Cô nhấn nhẹ ấn đường, hít vào một hơi thật dài.

 

Bầu không khí vốn dĩ rất tốt đã bị sự xuất hiện bất chợt của Giang Hữu Khiêm khiến cho xáo trộn, trên đường đi hai người đều không nói chuyện.

 

Ngoài cửa sổ xẹt qua cảnh sắc đặc trưng của Thái Lan nhưng không ai thưởng thức.

 

Một lát sau xe dừng lại trước một cung điện cực kỳ xa hoa.

 

Tòa cung điện huy hoàng mang hơi hướng kiến trúc Phật giáo lâu đời, so với tòa lâu đài nơi Song Eun ở thì hơi khác biệt trong cách xây dựng, nhưng nhìn chung đều có cảm giác xa xưa cổ kính.

 

Xe dừng hẳn, người lái xe bước xuống giúp Song Eun mở cửa xe.

 

Song Eun khom người bước xuống, đi đến bên kia mở cửa cho Tông Ngôn Hi.

 

Cô ngẩng đầu nhìn Song Eun: “Đây là đâu vậy?”

 

“Biệt viện hoàng thất.”

 

Biệt viện hoàng thất Thái Lan, là nơi ở của người trong hoàng thất.

 

Hôm nay trên danh nghĩa là ngày mà quốc vương Thái Lan tổ chức sinh nhật cho ái nữ, kì thực là đang tìm kiếm vị hôn phu phù hợp cho công chúa.

 

Một phần ba trong những nam sĩ được mời đến đây ngày hôm nay là được quốc vương coi trọng, cố ý chọn làm vị hôn phu.

 

Trong đám người mà quốc vương coi trọng nhất có Song Eun Mutisha và Odd Que Pasan, đây đều là những quý tộc tương đối có danh vọng, trọng yếu nhất chính là bọn họ đều nắm giữ binh quyền trong tay.

 

“Song.” Phayam mặc một bộ lễ phục màu đỏ, sau khi chăm chút bề ngoài tỉ mỉ đã trở nên xinh đẹp động lòng người, cô ta bước nhanh tới, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn thấy người kế tiếp xuống xe là Tông Ngôn Hi thì nụ cười trên môi trở nên gượng gạo: “Tại sao anh dẫn cô ta tới đây?”

 

Giọng đầy chất vấn.

 

Song Eun không để ý tới cô ta mà đưa tay về hướng Tông Ngôn Hi.

 

Tông Ngôn Hi đặt tay vào lòng bàn tay của Song Eun.

 

Hai người liếc nhau, Song Eun nắm chặt tay của cô, đỡ cô xuống xe.

 

Giờ phút này con mắt của Phayam đã trừng đến tròng mắt sắp sửa rớt ra ngoài, bốc đồng nói: “Song Eun, anh có tin em tự sát cho anh xem không?”

 

Song Eun lãnh đạm nói: “Muốn chết muốn sống tùy cô.”

 

“Anh ——” Phayam tức giận dậm chân.

 

“Phayam!” Một tiếng quát lớn vang lên sau lưng cô.

 

Odd đi tới giữ chặt tay cô em gái: “Em lại xốc nổi gì đó?”

 

Đang lúc nói chuyện thì ánh mắt dừng trên người Tông Ngôn Hi, đánh giá trên dưới cô một chút thì quả thật anh ta đã ngầm hiểu rõ ràng tại sao cô em gái của mình lại buồn bực như thế. Việc Phayam thích Song Eun từ lâu đã không còn là bí mật gì, người trong nhà đều biết và cũng hi vọng bọn họ có thể thật sự kết hôn, thế nhưng Song Eun lại không hề phản ứng gì với cô em gái này của anh ta.