Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1714




Thật là… ngoài dự đoán.

 

Nếu chuyện thế này xảy ra trên người cậu ta thì quả thật cậu ta phải cặn kẽ suy nghĩ.

 

Thế nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã nhớ lại bản thân tới đây để làm gì.

 

“Chắc chắn hiện tại anh ấy đã hối hận.””

 

Tông Ngôn Hi cười lạnh một tiếng: “Hối hận? Nếu như lúc ấy tôi chết rồi, anh ấy hối hận thì có ích gì?”

 

Giang Hữu Khiêm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, một câu cũng nói không nên lời.

 

“Có thể… Nhưng mà, hai người đã từng có tình cảm…”

 

Tông Ngôn Hi chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, cô nói vậy mà vẫn chưa hiểu sao?

 

“Giang Hữu Khiêm cậu là ngốc thật hay đang giả ngốc với tôi vậy? Chúng tôi từng có tình cảm sao? Đúng, là tôi từng có tình cảm với anh ấy, nhưng anh ấy đối với tôi chỉ có tính toán, hiện tại tôi đã không còn tình cảm gì với anh ấy, cho nên, từ đầu đến cuối chúng tôi không hề yêu nhau cậu hiểu chưa?”

 

Cô dằn cơn tức mới kể xong những lời này.

 

Giang Hữu Khiêm trong lòng đã rõ, biết ý tứ của Tông Ngôn Hi khi nói những lời này, nhưng mà mục đích của cậu ta tới đây là khuyên cô hồi tâm chuyển ý, đương nhiên không thể đứng ở góc độ của cô mà nhìn nhận vấn đề.

 

Đương nhiên, đứng tại góc độ của cô thì không thể tha thứ.

 

Nhưng đứng tại góc độ của Giang Mạt Hàn, anh ấy phạm sai lầm nhưng hiện tại đã hối hận, tình nguyện hối cải.

 

Không phải có câu nói, đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại?

 

“Cho anh ấy thêm một cơ hội đi, anh ấy bị thương nặng, hiện rất nhớ chị, chị trở về thăm anh ấy được không?” Giang Hữu Khiêm nói.

 

Tông Ngôn Hi từ chối thẳng: “Không có khả năng! Cậu trở về đi!”

 

“Chị xem tôi từ xa chạy đến đây để tìm chị phân trần, chị trở về thăm anh ấy được không?”

 

Chịu gặp mặt là có được ba phần tình.

 

Chỉ cần cô chịu trở về gặp Giang Mạt Hàn thì chuyện này còn có thể vãn hồi.

 

“Cậu đi đi.”

 

Tông Ngôn Hi xoay người đi vào sân một lần nữa, Giang Hữu Khiêm gấp gáp: “Chịu muốn thế nào mới cho tôi một cơ hội chứ?”

 

“Hối hận của anh ta không bù đắp được những tổn thương của tôi, không khiến tính mạng của con tôi quay trở về được, dựa vào gì muốn tôi tha thứ cho anh ta?!! Còn cậu nữa, tốt nhất là rời khỏi đây ngay, không phải tôi gọi cậu đến đây!”

 

Tông Ngôn Hi đã dây dưa với cậu ta đủ rồi, không muốn giải thích thêm những lời dư thừa nữa.

 

Song Eun đứng cách đó không xa, vẫn luôn quan sát động tĩnh của bọn họ.

 

Không phải anh ta muốn dò xét bí mật của Tông Ngôn Hi mà chỉ sợ cô gặp phải phiền phức, nhìn thấy Giang Hữu Khiêm cứ lôi kéo cô nên nhanh chóng đi tới.

 

Đồng thời ngăn lại Giang Hữu Khiêm: “Mời cậu rời khỏi đây.”

 

Giang Hữu Khiêm nhìn Song Eun từ trên xuống dưới từ phải qua trái rồi đánh giá: “Anh là ai? Có quan hệ thế nào với chị dâu của tôi?”

 

Cậu ta dùng thái độ khinh khỉnh chỉ vào Tông Ngôn Hi: “Tôi nói cho anh biết cô ấy là người của anh hai tôi, tốt nhất anh nên tránh xa chị ấy ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!”

 

Song Eun hơi sửng sốt, anh ta vẫn cho rằng Giang Hữu Khiêm là chồng trước của Tông Ngôn Hi, nghe cậu ta gọi Tông Ngôn Hi là chị dâu mới hiểu được cậu ta không phải chồng trước của Tông Ngôn Hi, mà là em rể trước của cô.

 

Trong lòng bất giác thở dài một hơi, anh ta vốn sợ chồng trước của Tông Ngôn Hi đến dây dưa với Tông Ngôn Hi, càng sợ Tông Ngôn Hi sẽ mềm lòng.

 

May mắn người tới không phải thế.

 

Anh nói khẽ với Tông Ngôn Hi: “Cô vào nhà trước đi, chuyện này tôi giải quyết giúp cô.”

 

Tông Ngôn Hi nhìn Giang Hữu Khiêm một chút: “Tôi đã không còn quan hệ gì với Giang Mạt Hàn rồi, cho nên cậu đi đi.”

 

Nói xong liền nói với Song Eun một tiếng cảm ơn rồi đi vào trong nhà.

 

Giang Hữu Khiêm luống cuống: “Chị dâu…”

 

“Mời cậu lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi người đến.” Song Eun cản lại cậu ta đang muốn bước vào trong, đồng thời chặn đứng cậu ta lại.

 

“Hừ, anh đừng cho là tôi không biết anh cố ý muốn chặn đứng tôi, không muốn tôi nói chuyện với chị dâu của tôi, anh thích chị dâu của tôi ư?”