Mệnh Hoàng Hậu

Chương 28: Ngủ lại.




Từ trong tẩm điện của Hoàng thái hậu đi ra, rốt cuộc Cố Cẩm Nguyên cũng khẽ thở ra.

Nàng cũng không sợ Hoàng thái hậu coi nàng là sự thất bại, cũng không sợ những cái gì nhìn thương cảm hoặc ghen ghét kia của đám quý nữ phu nhân với nàng, nàng chỉ cảm thấy vị Thái tử gia kia, cả tẩm điện, đều lộ ra ý lạnh, làm cho nàng rất không thoải mái.

Từ trong tẩm điện đi ra, nàng cảm thấy mình giống như từ trong hầm băng trốn ra ngoài nhân gian.

Vừa mới buông lỏng, chỉ thấy Hàn Uyển Như đứng ở trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Cô nương, Thục phi nương nương an bài chỗ ở cho mọi người, cô nương muốn nghỉ ngơi ở đâu?”

Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, vị Hàn Uyển Như này tuổi tương tự với mình, vừa rồi lúc nhìn thấy Thái tử vẻ mặt là thẹn thùng, nhưng đến bây giờ, ngược lại giống như tự phụ, nói chuyện với mình cũng hơi có chút ý tứ như từ trên cao nhìn xuống.

Nàng cũng không để ý: “Ký lai chi, tắc an chi, dĩ nhiên là tất cả đều mặc cho nương nương làm chủ, nào có đạo lý tự mình lựa.”

Hàn Uyển Như liếc nhìn nàng: “Nếu đã như thế, cô nương cùng đi là được.”

Cố Cẩm Nguyên gật đầu, lập tức đi cùng, thì ra Hàn Thục phi phụ trách chỗ ở lại của chư vị cô nương, mỗi người đều mang theo một thẻ gỗ màu vàng, trên tấm thẻ gỗ viết một cái tên, như là “Thu sơn”, “Hải Nhai” vân vân, là tên của gian phòng, đến lúc đó mọi người mang theo bài tử đi tìm chỗ của mình là được.

Cố Cẩm Nguyên đi theo, Hàn Uyển Như liếc nhìn nàng.

Cũng là tiểu cô nương trẻ tuổi, cũng là con mắt trắng đen rõ ràng, thậm chí trên mặt còn mơ hồ mang theo ý cười, nhưng chẳng biết tại sao, Cố Cẩm Nguyên bị nàng ta nhìn như vậy, lại thầm cảm thấy không bình thường.

Hàn Uyển Như cười nói: “Cô nương lấy một cái đi, xem thích cái tên nào?”

Cố Cẩm Nguyên nhìn qua một cái, liền thấy bên cạnh Hàn Uyển Như đặt một tấm bài tử, vậy chắc là nàng ta giữ lại cho mình, nhưng lại là hai chữ “Tây Phượng”, nàng lập tức nhìn về phía có nhiều bài tử, liền phát hiện trong đó có một tấm tên là “Tây Phong”

Lập tức giơ tay lấy “Tây Phong” này.

Hàn Uyển Như nhìn nàng lấy Tây Phong, cười nói: “Nhiều cái tên lịch sự tao nhã như vậy, không nghĩ tới cô nương lại lấy cái này.”

Cố Cẩm Nguyên rất tùy ý nói: “Hai chữ Tây Phong này, cũng Tây Sơn ngược lại rất hợp với hoàn cảnh, ta cũng là tùy ý lấy một cái mà thôi.”

Hàn Uyển Như cười nói: “Đây đều là tên do tiên đế đặt ra.”

Lúc này, nha hoàn của mọi người đều đã tới, Nhiễm Ti vội vàng đi đến: “Tiểu thư, có thể gặp được người rồi.”

Nha hoàn được đón bằng một xe ngựa khác, một xe ngựa hơn mười thậm chí hai mươi mấy người, dĩ nhiên là không giống với những quý nữ.

Cố Cẩm Nguyên nhìn thoáng qua Hàn Uyển Như, đã thấy Cố Lan Phức cũng đồng thời đi đến, đang cùng nói chuyện với Hàn Uyển Như, hai người ngược lại rất thân thiết, không biết đang nói thầm thì cái gì.

Vừa đúng lúc Cố Lan Phức cũng liếc nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Lan Phức vội vàng thu hồi ánh mắt.

Vừa lúc này Đàm Ti Duyệt cũng tới, nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên dĩ nhiên là cực kỳ vui mừng, Cố Cẩm Nguyên cười nói với nàng, mang theo bài tử “Tây Phong”, đi tìm kiếm gian phòng của mình.

Đàm Ti Duyệt liền lưu luyến không rời từ biệt, nàng ấy muốn cùng ở một chỗ với đường tỷ của mình.

Cố Cẩm Nguyên treo tấm bài tử ở ngoài cửa phòng, đi vào trong phòng, đầu tiên Cố Cẩm Nguyên đánh giá một phen, trong phòng bài trí rất thanh nhã, bàn gỗ ghế gỗ được đánh bóng, tự nhiên giống như điền viên, cửa sổ mở ra, mơ hồ có thể nghe được tiếng chim hót từ trong khe núi.

Cố Cẩm Nguyên cố ý để cho Nhiễm Ti quét dọn một lần trong phòng: “Không thể bỏ qua bất kỳ một chỗ nào.”

Nhiễm Ti nghe lệnh, vâng lời thành thật quét dọn, thậm chí ngay cả giường cũng cố ý di chuyển, lau tấm ván gỗ bên dưới giường.

Cố Cẩm Nguyên ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không thấy gì khác thường, vì vậy nàng cũng có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ do mình nghĩ nhiều, trong gian phòng này cũng không có gì đặc biệt?

Chỉ là cái nhìn của Hàn Uyển Như kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, về phần lúc trước khi đi Cố Lan Phức nhìn nàng, càng mơ hồ giống như đắc ý chờ xem kịch vui.

Nàng đứng ở trước cửa sổ, nhìn cành lá xanh biếc bên ngoài, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, Tây sơn này giống như một tấm lưới, chính mình lại giống như một con mồi bé nhỏ tùy tiện xâm nhập vào mạng nhện, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nàng nhíu mày, đi qua đi lại trong phòng, trong phút chốc cũng không khỏi lúng túng.

Nghĩ lại chuyện hôm nay, sau khi mình vào kinh, đầu tiên là dùng chút thủ đoạn, làm cho mình đứng vững gót chân ở Ninh Quốc Công phủ, không đến mức để cho người ta xem thường, sau đó lại trêu đùa Cố Lan Phức một chút.

Những thủ đoạn này, chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn của tiểu nữ nhi trong nhà mà thôi, thật sự khó có thể trèo lên nơi thanh nhã.

Nàng có thể tiếp tục an ổn làm cô nương của Ninh Quốc Công phủ, những người khác sẽ mặc kệ nàng, hôm nay đến Tây Sơn, nàng liền giống như bước vào vòng vây của một đám thú, chỉ có một mình nàng, làm gì cũng đơn thân độc mã, không có người giúp đỡ, cũng không thể phát huy, chỉ có thể bó tay buồn bực.

Lúc này, có người gõ cửa, Nhiễm Ti vội vàng ra xem, thì ra là cung nhân đưa bữa tối đến, cũng dặn dò qua một chút, nói buổi tối không nên đi ra ngoài: “Hôm nay các nữ quyến đều ở hành cung phía đông, phía tây là ngoại nhân, chính là đông viện, cũng có thị vệ tuần tra bên ngoài, muốn đi ra ngoài cũng không đơn giản.”

Dĩ nhiên là Cố Cẩm Nguyên đồng ý, cung nhân này lập tức rời khỏi, nàng cũng không có tâm tư gì dùng bữa.

Nàng lần nữa nhớ tới vẻ mặt của Hàn Uyển Như khi cho mình lệnh bài này, nghĩ nếu như có mưu kế gì, tất diên cũng có liên quan đến gian phòng này, vì lý do an toàn, không bằng nàng dứt khoát đi ra ngoài, đổi chỗ ở.

Vô ý nghĩ tới đi tìm Đàm Ti Duyệt, nàng nhớ rõ lệnh bài trong tay Đàm Ti Duyệt tên là gì, Đàm Ti Duyệt cũng sẽ giữ nàng lại.

Nhưng lại nghĩ, sợ làm phiền hà đến Đàm Ti Duyệt.

Mình một thân đơn độc, không biết có bao nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, tất cả những thứ này đều không có liên quan gì đến Đàm Ti Duyệt, tại sao mình lại muốn liên lụy đến nàng ấy?

Lúc này Cố Cẩm Nguyên quyết định, đi quấy tầy muội muội Cố Lan Phức của nàng.

Ít nhất hôm nay Cố Lan Phức là vị hôn thê của Nhị hoàng tử, sắp là nhi tức của Hàn Thục phi, cho dù có tính toán gì, cũng tạm thời không đến trên đầu nàng ta.

Cố Lan Phức dĩ nhiên là bất mãn, nhưng cho dù nàng ta ở đâu, nàng liền chơi xấu nàng ta ở đó, nàng ta còn có thể đuổi nàng đi sao? Nếu không đỏ mặt tía tai, vậy mới có chuyện.

Ai biết nàng vừa mới đi ra, chợt nghe thấy Nhiễm Ti nói: “A, cô nương, người nhìn cái này, thật là đẹp.”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, quay đầu nhìn sang, lại thấy trước cửa phòng mình, ở chỗ không dễ dàng phát hiện, lại dám một đóa hoa đào, nhìn là làm bằng vải, lớn như vậy lại bị tấm bảng gỗ che đi, người bình thường sẽ không dễ dàng chú ý tới.

Cố Cẩm Nguyên nhìn chằm chằm vào hoa đào này, trong lòng khẽ động, liền nhìn cửa phòng khác, cũng không có cái này.

Nàng nhớ tời cung nhân vừa rồi nói, chợt hiểu ra.

Nàng một mực đặt sự chú ý ở trong phòng, cho rằng trong phòng có cơ quan hoặc mưu kế gì, bây giờ nghĩ đến, thật ra tất cả đều ở ngoài cửa, đóa hoa đào ngoài cửa, vậy kế tiếp sẽ là gì?

Cố Cẩm Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía hành lang bên ngoài, ngoài hành lang, đằng kia thấp thoáng bên ngoài tường thaaos, chính là thị vệ nội cung, tất cả đều là nam tử!

Cách một bức tường mà thôi.

Cố Cẩm Nguyên cắm môi một chút, nàng suy nghĩ, lúc này trở về phòng, để Nhiễm Ti giúp đỡ mình chuyển nhuyễn tháp đến bên cạnh, lại tìm màn đến để ở một bên.

Nhiễm Ti thấy vậy trợn mắt há mồm: “Cô nương, đây là muốn?”

Cố Cẩm Nguyên khẽ nói: “Nếu nửa dêm, cường đạo vào được phòng chúng ta, đến lúc đó ngươi muốn đánh cùng ta không.”

Nhiễm Ti sợ hãi che miệng: “A?”

Cố Cẩm Nguyên nhíu mày: “Đánh không lại, mạng nhỏ của hai người chúng ta đều sẽ chôn vùi trong này, ngươi có sợ không?”

Nhiễm Ti lúng túng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Nô tỳ, nô tỳ không sợ.”

Cố Cẩm Nguyên: “Cũng không cần sợ quá, chưa chắc đã đánh chúng ta, đêm nay chúng ta không ngủ, tất cả đều xem tình hình.”

Cứ vậy, sau khi đốt đèn, Cố Cẩm Nguyên cũng đốt đèn bình thường như người khác, đến sau khi tắt đèn, chỉ là chủ tớ hai người đều không ngủ, ngồi ở trên giường chờ.

Đợi đến đêm dài vắng người, xung quanh không có bất kỳ động tĩnh gì, Cố Cẩm Nguyên dặn dò Nhiễm Ti: “Ngươi ở chỗ này, không được lên tiếng, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Nhiễm Ti vội nắm ống tay áo Cố Cẩm Nguyên: “Tiểu thư, không được, nếu bị người phát hiện, chúng ta không nói rõ được.”

Cố Cẩm Nguyên lại nói: “Nếu bị người phát hiện, nhiều lắm thì náo loạn một hồi, sau lưng chúng ta là Ninh Quốc Công phủ, nếu cứ ngồi chờ  chết ở chỗ này, ta và ngươi đánh không lại cường đạo, chẳng phải mạng nhỏ sẽ bị chôn vùi sao?”

Nhiễm Ti đành phải im lặng, nhưng vẫn lo lắng.

Cố Cẩm Nguyên cũng không quản nàng ấy.

Mặc dù ngày thường nàng nhỏ bé yếu ớt, cũng không thể tập võ từ nhỏ giống như A Mông, nhưng cũng đi theo bọn A Mông lớn lên cùng một chỗ ở Lũng Tây, Sa Dụ Khẩu dốc cao tiêu điều, coi như là sau viện nhà mình, nên chút can đảm cũng vẫn phải có.

Nàng đi ra khỏi phòng, gỡ hoa đào xuống, sau đó dựa vào trí nhớ, đi tới một chỗ, quả nhiên thấy trên bên ngoài treo hai chữ “Tây Phượng”.

Tâm tư của Hàn Uyển Như rất tốt, nàng ta thích Thái tử, cho nên cố ý giữ lại chữ “Phượng” cho mình, là một dấu hiệu tốt, mà Cố Cẩm Nguyên hết lần này đến lần khác lại chọn lấy Tây Phong.

Hai chữ “Tây Phong” và “Tây Phượng”, thoáng nhìn qua, cũng không khác nhau.

Cố Cẩm Nguyên chìm chằm chằm vào hai chữ “Tây Phượng”, nhìn thoáng qua, xác nhận không thể sai, liền không để lại dấu vết dán hoa đào trong tay mình lên, sau đó trở lại trong phòng mình.

Nàng biết rõ việc này tuyệt đối quan trọng, không thể để cho người khác nhìn thấy, nhẹ châm đi chậm, đi về phía phòng mình, ai biết đi đến chỗ góc rẽ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng vang gì đó.

Nàng cả kinh, lúc này đứng yên không dám động đậy.

Trong lòng lại hiện ra vô số ý nghĩ, nghĩ nếu bị phát hiện, nàng sẽ nói dối như thế nào, hoặc là dứt khoát kéo Cố Du Chính tới nơi này.

Ngày kia đã nói như vậy, vậy thì nàng liền tìm phiền phức đến cho hắn trước!

Sau một lúc lâu, bên ngoại chỉ có tiếng “Meo meo”, sau khi nghiêng tai lắng nghe, lại thấy tiếng lá trúc xào xạc, gió núi thổi qua, nào có động tĩnh đặc biệt gì, trái tim bị treo lên lập tức được buông xuống, thừa dịp đêm dài, vội vàng trở lại phòng mình.

Nàng gỡ bài tử trước cửa phòng mình xuống nắm trong tay, sau đó không tiếng động đi vào phòng, đóng cửa lại, nàng hít một hơi thật sâu.

Loại chuyện này, cho dù là làm trộm, nếu bị người ta bắt được, cũng thật sự không tốt, may mắn tất cả đều thuận lợi.

Đến tận lúc này, nàng mới có thể buông lỏng, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, trên người cũng có chút lạnh.

Nhiễm Ti đã sợ đến mức choáng váng, tranh thủ thời gian mang áo ngủ gấm tới, giúp nàng thay: “Cô nương, trong núi nhiều gió, cẩn thận cảm lạnh.”

Cố Cẩm Nguyên cắn môi, qua loa nói: “Ngươi cũng ngủ đi.”

Nhiễm Ti: “A? Cô nương, không phải chúng ta muốn đánh cường đạo sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “Có lẽ cường đạo sẽ đến phòng khác.”

Nàng là đánh cuộc.

Bên trong biệt uyển này, hành lang quanh co, nhiều gian phòng như vậy, ai biết được phân ở đâu, cho nên nếu có người quấy phá, dĩ nhiên là sẽ có người chỉ dẫn, vật chỉ dẫn chắc hẳn chính là bài tử và hoa đào này.

E sợ bài tử đặt sau, mới dán hoa đào.

Bây giờ nàng giữ bài tử ở bên người, lại chuyển hoa đào qua nơi khác, chỉ mong tai họa sẽ đi nơi khác.

Một đêm nay, không thể ngủ được, chủ tớ hai người dựa vào bên cạnh nhuyễn tháp, một người nắm chặt gậy chống đỡ màn, một người ôm bình hoa sứ trắng, cứ như vậy giữ ở cửa.

Ban đêm không thể chợp mắt, Nhiễm Ti cũng không dám ngủ, cắn môi, mở to hai mắt, nơm nớp lo sợ ôm chặt bình hoa.

Cố Cẩm Nguyên hơi nhắm mắt, lắng nghe gió núi, gió núi hiu quạnh, bóng trúc thưa thớt đung đưa ngoài cửa sổ, âm thanh xào xạc, không dứt bên tai, xa xa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vượn, tất car có vẻ trống trải mà tịch mịch.

Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy, cành lá khẽ quét qua cửa sổ, giống như quét vào trong lòng của nàng.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đống lớn, có người hô: “Người đâu, người đầu, có người đột nhập vào trong phòng cô nương!”