Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 8 - Chương 13: Chỉ được sử dụng kiếm, trừ phi không ai thấy




Nghĩ đến lúc đó, lão sư để lại bài tập vung kiếm một ngàn lần, rồi sau đó nói muốn đi tìm vương tử (hoặc là công chúa), nhưng mình lại làm biếng, tới khi lão sư về phát hiện…

Khi đó, Grisia còn tưởng rằng mình sắp bị đánh rồi, nhưng lão sư chỉ cười lạnh một tiếng, xách lấy cổ áo nó, lên ngựa, sau đó một mạch vọt ra khỏi thành…

Không lâu sau nó liền phát hiện, nguyên nhân lão sư không đánh nó là… một cú đấm tùy tiện của ông liền sẽ phang mình đến gặp thần Ánh Sáng ngay lập tức.

◊◊◊◊

Neo mang nó đến một hắc ám chi địa khét tiếng, sau khi xuống ngựa, vừa lại xách cổ áo nó lên, rồi không chút e ngại tiến vào hắc ám chi địa, kể cả kiếm cũng không thèm rút ra khỏi vỏ, cứ như thế một mạch dùng nắm đấm oanh tạc một cả một đống sinh vật undead linh tinh.

Đi thẳng vào sâu bên trong, mới bỏ nó xuống.

“Biết ở đây là đâu không?” Neo lạnh lùng hỏi.

“Rừng rậm không trăng…” Grisia sợ hãi trả lời.

“…Không phải rừng Cơ Lan sao?”

“Lão sư, đó ở hướng ngược lại, ngài vừa ra Thánh Điện đã quẹo trái, không phải là quẹo phải.”

“Oh, hèn gì ta cảm thấy là lạ, rừng Cơ Lan hình như không nhiều quái vật undead như thế.” Neo nghiêng đầu, cuối cùng nhún vai nói: “Quên đi, ở đâu cũng vậy, ở đây có khi càng tốt.”

Tốt cái gì? Grisia có chút ù ù cạc cạc.

Neo lạnh lùng nói: “Dám vi phạm mệnh lệnh của ta thì phải có ý thức chịu phạt, chẳng qua ta cũng không định đánh ngươi. Ngươi còn nhỏ quá, ta phải khống chế sức lực, tránh cho bất cẩn đánh chết ngươi, rất là phiền toái!”

Nghĩa là đợi tôi lớn một chút, ông sẽ đánh tôi sao? Grisia nghe ra một ý nghĩa khác rất không hay ho cho lắm.

“Cho nên, cứ để cho thứ khác thay ta đánh ngươi, tiện thể huấn luyện cái kiếm thuật tệ hại đến cùng cực kia của ngươi… Hmm! Sinh vật undead ở đây rất nhiều, còn có thể thuận tiện rèn luyện năng lực đối phó sinh vật undead của ngươi, một công nhiều việc, không tệ không tệ!”

“Ngươi cứ hưởng thụ hành trình trừng phạt của ngươi cho tốt nhé!” Neo vừa nói xong, liền bỏ Grisia xuống, tự mình nhảy lên cây, liếc mắt đã không thấy bóng dáng.

“Lão sư!”

Grisia kinh ngạc, nhưng lại không có biện pháp ngăn cản Neo rời khỏi, cho dù có thể ngăn cản, nó cũng biết lấy tính cách của lão sư, ông đã nói một thì không cho phép người khác nói hai.

Bất đắc dĩ, nó đành nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút. Bốn phương tám hướng đều là đại thụ chọc trời, phía trên còn bò đầy đủ loại dây leo, không biết có phải là ảo giác không, nó luôn cảm thấy những dây leo có dáng vẻ và màu sắc đều rất quái dị kia hình như thỉnh thoảng động đậy. Cả rừng rậm âm u mà ẩm thấp, trong từng cơn gió lạnh thổi tới còn mang theo chút mùi hôi thối, trong đống cỏ dại luôn hình như có thứ gì đó xào xạc chuyển động.

Nếu là đứa trẻ mười ba tuổi bình thường ở trong loại hoàn cảnh này, có lẽ sớm đã sợ đến vỡ mật rồi.

May là, Grisia cái khác thì không nói nhưng chính là đứa lớn gan, cộng thêm tốt xấu gì cũng được lão sư rèn luyện (hành hạ) hơn một năm, kiếm thuật không tiến bộ một chút nào, lá gan trái lại càng lúc càng lớn.

Mặc dù, chuyến hành trình trừng phạt này được Neo nói cho hoa mỹ, là để trừng phạt cùng với rèn luyện năng lực đối phó sinh vật undead của nó, nhưng khi nó đang khốn đốn chịu khổ nạn, bị đủ loại thứ với mức độ mục nát khác nhau truy đuổi tới mức chạy loạn khắp nơi, thì chỗ không xa luôn truyền tới tiếng cười ha ha…

Lão sư căn bản là cảm thấy rất thú vị đi? Grisia sâu sắc mà cho rằng như thế, chẳng qua vừa lại có chút yên tâm, suy cho cùng lão sư vẫn còn đang ở gần đây, không có thực sự bỏ mặc mình.

Đã tới lúc ăn tối, Grisia vất vả lắm mới bắt được một con thỏ mà thoạt nhìn có thể ăn được, nướng cho đến bóng láng mỡ màng mùi thơm phát ra bốn phía, cũng không lo sẽ thu hút mãnh thú cỡ lớn, rừng rậm này phần lớn đều là sinh vật undead với cây cối, mà cái mũi của sinh vật undead không phải đã mục nát thì cũng là đang mục nát.

Cảm tạ thần Ánh Sáng… Cầu nguyện xong, Grisia nhấc con thỏ lên há mồm định cắn, một bóng đen lóe lên, trên tay đột nhiên nhẹ hẫng, con thỏ không cánh mà bay. Grisia ngẩng đầu lên, ánh mắt ai oán nhìn về hướng phía trước bên trái.

“Nhìn cái gì hả?”

Neo trên tay giơ con thỏ, hùng hồn nói: “Học sinh nấu cơm cho lão sư ăn, là chuyện đương nhiên! Đi đi, con thỏ này là của ta rồi, ngươi tự mình đi bắt lại con khác.”

Grisia không biết nói gì, nó sai rồi, rừng rậm này ít nhất còn một con mãnh thú cỡ lớn gọi là “lão sư”…

Nhìn lão sư không chút lưu tình cắn con thỏ, Grisia bĩu miệng, uất ức bất bình nói: “Lão sư, con đột nhiên rất muốn luyện kiếm rồi.”

“Oh?” Neo liếc một cái, cười nhạo nói: “Muốn dùng kiếm để trả thù ta hả? Bằng với thiên phú luyện kiếm của ngươi? Nếu ngươi có thể cầm kiếm chém ta mà không chém lệch, lão sư ta bị ngươi chém tới gặp thần Ánh Sáng cũng sẽ nhắm mắt!”

“Lão sư ngài nói thật là tàn nhẫn…”

◊◊◊◊

Sáng sớm hôm sau, khi Grisia tỉnh dậy, lão sư sớm đã không thấy bóng dáng, chẳng qua cái này cũng chẳng đáng sợ hãi, trên cơ bản, ở trong phần lớn thời gian, “lão sư không có ở đây” vĩnh viễn tốt hơn so với “lão sư ở đây”.

Chẳng qua, nó thừa nhận, khi mắt mở ra lại phát hiện chung quanh toàn là sinh vật undead, nó vẫn là rất tưởng niệm lão sư.

“Hu hu…”

Grisia vừa tháo chạy vừa khóc gọi: “Lão sư ngài ở đâu vậy? Hẳn sẽ không thật sự không ở gần đây chứ? Ngài đang ẩn núp nhìn con cười phải không? Hu hu, lão sư ngài mau cười to một chút đi! Lão sư!”

Bịch!

Kết quả của vừa tháo chạy vừa khóc là tầm nhìn bị mờ, khiến cho nó vấp vào rễ cây, cả người bẹp xuống mặt đất.

Đau…

Mặc dù đau, chẳng qua Grisia thế nhưng còn nhớ phía sau mình là một bầy sinh vật undead, cho nên nó cấp tốc bò lên, vừa quay đầu nhìn… một bộ mặt xấu xí đã thối rữa một nửa dù không há miệng cũng có thể thấy nửa hàm răng ở ngay trước mặt nó, lúc này, chủ nhân của bộ mặt xấu xí kia dùng đôi tay bắt lấy vai nó, mà đám sinh vật undead truy đuổi phía sau sớm đã bao vây chặt lấy nó.

Grisia ngây người sợ hãi.

Sẽ chết sao?

“Không muốn…”

Grisia ôm lấy đầu, hét lên: “Đừng tới đây!”

◊◊◊◊

“Grisia?”

Không biết đã bao lâu, xa xa truyền tới tiếng la hét, cậu bé có tư thế vẫn đang ôm đầu chuyển động một chút, ngẩng đầu lên, khẽ gọi một tiếng: “Lão sư?”

Xa xa lại truyền tới một tiếng kêu gọi, trong giọng nói mang theo lo lắng: “Grisia, ngươi ở đâu? Mau trả lời ta!”

“Lão sư, con ở đây! Ở đây!”

Grisia lập tức nhảy lên hét lớn, không lâu sau, bóng người quen thuộc liền xuất hiện.

Nhìn thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc kia, Grisia lần đầu tiên trong cuộc đời nhào vào lòng lão sư, bạt mạng khóc nức nở.

Thấy vậy, Neo cũng có chút trở nên hoảng loạn, Grisia mặc dù thoạt nhìn yếu đuối, nhưng thật ra lại hết sức quật cường, hơn một năm qua, bất luận gặp phải huấn luyện khó khăn thế nào, mặc dù thấy nó thường xuyên đều là nước mắt ứ trong hốc mắt, nhưng trước sau không có chảy xuống.

Lần này, Grisia lại thật sự khóc, Neo cũng biết mình đúng là quá đáng, lại thực sự không biết nên an ủi học sinh làm sao, đành phải vỗ nhẹ vào lưng nó, liên thanh nói: “Không sao, không sao, đừng sợ, có lão sư ở đây, thứ gì cũng đừng hòng làm hại ngươi!”

Nhưng Grisia vẫn khóc rất lâu, mới có thể miễn cưỡng ngừng tiếng khóc, nức nở oán trách: “Lão sư ngài đi đâu vậy, con còn tưởng rằng con sẽ chết đây, hu hu…”

“Xin lỗi, xin lỗi, ta đi luyện tập buổi sáng một lát, kết quả vừa chuyển mắt, ngươi đã biến mất tăm rồi, ta tìm rất lâu mới tìm được ngươi, thật là làm ta lo muốn chết…”

“Lão sư cũng biết lo cho mình sao?” Grisia có chút khó có thể tin lẩm bẩm, nó còn tưởng rằng lão sư không thích mình, hối hận đã tuyển mình rồi, dù sao lão sư mỗi lần lên lớp dạy kiếm thuật đều luôn trách móc “Cho dù không có kỵ sĩ dự bị, tìm đại người nào cũng mạnh hơn ngươi” gì gì đó.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Grisia, Neo lập tức trở giọng, vỗ ngực may mắn nói: “Ý ta là, còn may ngươi vẫn chưa chết, nếu không, Giáo Hoàng với Judge thế nhưng sẽ chửi chết ta rồi, hơn nữa ta hình như không tìm được đường ra khỏi rừng rậm, đúng là gay go à…”

Lúc này, Grisia hiểu triệt để rồi.

Chỗ đáng sợ nhất của Sun knight mạnh nhất trong lịch sử không phải là thực lực của hắn, mà là bạn vĩnh viễn không biết hắn sẽ dẫn bạn đến cái nơi đáng sợ nào. Càng chết người chính là, mức độ ghi nhớ và chịu trách nhiệm của cha này chẳng những tỉ lệ nghịch với thực lực của hắn, hơn nữa còn là một tên mù đường!

Sau khi trong lòng nhẹ nhõm, Neo mới rảnh nhìn tình huống xung quanh… Xung quanh ít nhất trong vòng hai mươi thước tất cả đều bị ma pháp thuộc tính băng đóng băng, hiện trường đơn giản giống như là cuộc triển lãm tượng băng sinh vật undead.

Dưới tình huống ở hiện trường chỉ có một mình Grisia không biến thành tượng băng, rõ ràng người tạo ra cảnh tượng này cũng chỉ có thể là nó thôi.

Neo nhíu mày, hỏi: “Ngươi làm sao biết ma pháp băng quy mô lớn? Lại là ở trên đường nhìn thấy lão già ma pháp sư nào làm phép?”

“Không phải, Ecilan dạy con.”

“Ecilan?”

“… Tiểu Ice knight.”

Ice knight, thì ra như thế, ma pháp thuộc tính băng đúng là sở trường của Ice knight. Hắn nhíu mày, hỏi: “Grisia, ngươi năm nay mấy tuổi?”

“Lão sư ngài lại quên rồi sao? Con mười ba tuổi.”

Neo do dự rồi lại hỏi: “Vậy lần đầu tiên ngươi đánh ma pháp cách đây bao lâu?”

Grisia nghiêng đầu, sau khi suy tư rồi nói: “Một năm sáu tháng thêm mười ba ngày.”

Nghe vậy, Neo nhíu mày. Mặc dù hắn không hiểu rõ ma pháp sư lắm, chẳng qua chỉ học một năm rưỡi, hơn nữa còn là học lén không chút bài bản ba chớp ba nhoáng, cộng thêm năm nay mới mười ba tuổi… cho dù là ma pháp sư tập sự chân chính, có đứa trẻ nào có thể phát ra công kích ma pháp mạnh mẽ như vậy không?

Không thể nào! Neo lập tức tự mình phủ nhận, nếu ma pháp sư nào cũng mạnh như thế, trên đời này sớm đã không còn nghề nghiệp khác rồi.

Chẳng qua nếu cứ như vậy, lúc Grisia hai mươi tuổi tiếp nhận chức vị Sun knight, ma pháp có khi sẽ tốt đến mức có thể ngang ngửa với mình rồi. Đến lúc đó nó là Sun knight, mình thì mất đi quyến sủng của thần Ánh Sáng… Grisia hẳn sẽ không thật sự tìm hắn báo thù chứ?

Ngẫm lại phương thức đối xử với Grisia của mình… Ặc! Dù mặt có dày cũng không dám nói mình là một lão sư tốt. Trên cơ bản hắn là nghĩ đến cái gì thì dạy cái đó, không ít vẫn là thí nghiệm cách dạy học để đùa giỡn, ví dụ như nói huấn luyện ưu nhã, không ngừng làm cho Grisia té nhào, mãi cho đến khi nó té cũng té được một cách vô cùng ưu nhã.

Cách dạy học này nếu nói cho Judge nghe, mười loại thì sẽ có tám loại cậu ta sẽ lườm mình, một loại cậu ta sẽ tức giận nói “cái này là ngược đãi không phải dạy học, dám làm cậu cứ thử xem, cho dù tôi đánh không thắng cậu cũng có thể khiến cậu trả giá”, chỉ có một loại cậu ta sẽ do dự nói “Có lẽ có thể thử xem”.

Chẳng qua mười loại phương pháp trên đây, vẫn là có ít nhất năm loại sẽ sử dụng trên Grisia, có lúc còn bao gồm loại “trả giá” đó… dù sao chỉ cần không để Judge biết là được!

Chẳng lẽ phải đối xử với Grisia tốt hơn một chút sao?

Thôi quên đi! Cho dù bây giờ mình hạ quyết tâm muốn đối xử với Grisia tốt hơn một chút, không chừng ngày mai cũng liền quên mất. Nếu không nữa thì, lúc lên lớp kiếm thuật cũng sẽ quên triệt để quyết tâm của mình, chỉ muốn giết cái thằng ngu kiếm thuật này!

Neo suy đi nghĩ lại, cuối cùng dưới ánh mắt ngơ ngác của học sinh, hắn trầm giọng nói: “Grisia, ngươi phải biết rằng, thân là một Thánh kỵ sĩ, nhất là thủ lĩnh Thánh kỵ sĩ, Sun knight, ngươi tuyệt đối không thể sử dụng ma pháp! Đó căn bản đi ngược lại với nguyên tắc của Thánh kỵ sĩ,Thánh kỵ sĩ phải sử dụng vũ khí, Sun knight tay cầm Thái Dương thần kiếm lại càng chỉ được dùng kiếm…”

Nói đến đây, Neo đột nhiên nghĩ đến sự yếu kém kiếm thuật của đồ đệ mình, bảo nó chỉ được dùng kiếm, nó có khi sống không tới hai mươi tuổi, Neo vội vàng vừa lại bổ sung: “Còn có Thánh quang! Cùng lắm là thừa dịp người ngoài không nhìn thấy, mới có thể sử dụng ma pháp, tóm lại, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy ngươi sử dụng ma pháp! Hiểu chưa?”

Grisia ấp a ấp úng nói: “Nhưng thưa lão sư, kiếm, kiếm thuật của con…”

“Chỉ được dùng kiếm, tuyệt đối không để cho người ta nhìn thấy ngươi sử dụng ma pháp!” Neo lạnh lùng nói: “Hay là ngươi muốn thử xem Sun knight mạnh nhất trong lịch sử rốt cuộc có thể mang ngươi đi tới đâu? Có muốn coi rồng trong truyền thuyết trông làm sao không? Hay muốn kiến thức tư thế oai hùng của Death knight một lát? Hoặc là nơi cư ngụ của vu yêu có bao nhiêu kỳ quái…”

“Chỉ được dùng kiếm!”

Grisia nghiêm túc mà gật đầu, rồi thầm bổ sung dưới đáy lòng: Chỉ được dùng kiếm… trừ phi không ai nhìn thấy!