Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 30: Vận may.




Chu Kiến Quốc muốn làm kinh doanh từ rất lâu rồi chẳng qua anh biết giấy chứng minh thân phận của anh là giả nên nếu muốn làm đăng ký giấy phép công ty thì sẽ rất khó khăn.
Anh không biết mình đã từng có kinh nghiệm buôn bán hay chưa nhưng từ khi mới bắt đầu có ý niệm anh cũng không quá muốn cùng người khác hợp tác,tiền vốn lại không đủ nên vẫn luôn gác lại đến tận khi quen thuộc và hiểu biết La Bối,anh mới có suy nghĩ kéo La Bối cùng kinh doanh.
"Sao anh lại muốn hợp tác với tôi?" La Bối sau một thời gian mới phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc hỏi.
Cô không cảm thấy bản thân mình có thiên phú và tiềm lực trên  phương diện này, cũng không phải người có nhiều tiền. Tuy cô không có sự khôn khéo của người làm ăn nhưng cũng không phải người ngốc nhiều tiền?Vì sao Chu Kiến Quốc lại lựa chọn cô chứ?
"Cô rất thiện lương, tuy nói làm buôn bán có đôi khi phải tàn nhẫn một chút nhưng lúc chọn lựa người hợp tác thì tất nhiên sẽ hy vọng đối phương có nguyên tắc có hạn cuối. Tôi định chuẩn bị trước tiên đặt công ty tại thôn Thành Trung, ngay từ đầu quy mô công ty khẳng định không lớn nên có lẽ công ty cũng chỉ có hai người,từ nhỏ cô đã ở chỗ này lớn lên, đối với mọi việc ở đây rất quen thuộc, hơn nữa mọi người nơi này đều là người quen của cô,cô chính là lựa chọn tốt nhất." Chu Kiến Quốc dừng một chút: "Đương nhiên, quan trọng nhất chính là,hiện tại trong những người tôi từng tiếp xúc thì tôi có cảm giác cô là người có khả năng cao nhất sẽ làm buôn bán với tôi."
"Bây giờ kinh doanh ăn uống rất nhiều,chúng ta cũng không thể đi làm công chứ." La Bối rất cẩn thận trả lời.
"Tôi biết kinh doanh ăn uống rất khó khăn,con người ấy à, không ngoài ăn uống thì chính là mặc, ở, đi lại,cửa hàng trang phục thì rất dễ lỗ vốn,tiệm ăn vặt hay cửa hàng nướng BBQ hay ăn sáng cũng không dễ làm, thức khuya dậy sớm hơn nữa thôn Thành Trung này cũng rất nhiều nhà làm rồi,việc chúng ta tìm được đầu bếp tốt là rất khó khăn,muốn mở khách sạn cũng cần tìm kiếm vị trí thuận lợi,một khách sạn nhỏ cũng cần vốn phải mấy chục vạn,chúng ta cũng không có đủ tiền cho nên cái này cũng không nên nghĩ đến,hiện tại hầu hết các ngành nghề trong thôn đã hình thành quy mô,dù chúng ta chen chân vào bất kỳ ngành nào cũng rất khó khăn để chia sẻ khối bánh lớn này." Chu Kiến Quốc chậm rãi giải thích với La Bối: "Mấy ngày hôm nay tôi đã quan sát một số cửa hàng ở thôn Thành Trung nên bây giờ muốn kiểm tra cô một chút ,cô ở chỗ này nhiều năm như vậy,cô thấy ở đây còn thiếu cái gì?"
La Bối nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy thôn Thành Trung nhỏ, nhưng cái gì nên có cũng đều có từ tiệm ăn vặt đến quán ăn,quán trà sữa,quán nước cũng vài cái,quán cà phê hay Internet tuy chỉ có một quán nhưng lại cần vốn lớn,cô cảm thấy Chu Kiến Quốc không phải nghĩ đến cái này cuối cùng cô chỉ có thể lắc đầu: "Tôi không nghĩ ra được."
Cô thật sự không có đầu óc làm buôn bán,cô thực sự không nghĩ ra được.
Chu Kiến Quốc cười thần bí rồi nói nhỏ vào tai cô:
"Cửa hàng chuyên bán đồ người lớn."
La Bối không phải người da mặt mỏng nhưng nghe đến câu đáp án này cũng phải sửng sốt.
"Ý anh nói là áo mưa?" La Bối lắc đầu: "Quầy bán quà vặt và cửa hàng tiện lợi đều có bán."
"Sai rồi,đồ người lớn không đơn thuần chỉ là áo mưa,hơn nữa tôi cũng từng đi quan sát ở cửa hàng tiện lợi thấy cũng không có nhiều người mua cái này ở cửa hàng tiện lợi,sản phẩm cũng không đa dạng.Ngoài ra khách hàng ở đó toàn mấy bác gái lại đông người cho nên vẫn có nhiều người ngại không dám mua,nói cách khác,cô có dám mua áo mưa ở thôn Thành Trung không?" Mặt La Bối đỏ lên: "Tôi không mua cái đấy."
"Cô biết vì sao mọi người không nguyện ý đi cửa hàng tiện lợi hoặc là siêu thị để mua không? Đây là vấn đề về xấu hồ, nếu chúng ta mở cửa hàng thì phải giải quyết vấn đề đó nên tôi nghĩ đến việc mở cửa hàng không người bán,chỉ cần mua vài cái máy bán tự động là được, như vậy cũng coi như quan tâm đến vấn đề riêng tư của  khách hàng."
La Bối tiếp tục đưa ra nghi hoặc của mình: "Bây giờ dịch vụ mua qua mạng cũng rất phát triển mà."
Chu Kiến Quốc nhìn cô nháy mắt:"Dù có phát triển như thế nào thì cô nghĩ xem nếu một đồ vật có thể mua ngay trong vòng vài phút so với phải đợi vài ngày,cô sẽ chọn cách nào?"
Sau khi nói xong anh vội vàng lấy một bản kế hoạch viết tay trong túi ra đưa cho La Bối.
Lúc kí hợp đồng cho thuê nhà,La Bối đã nhìn thấy chữ của Chu Kiến Quốc,chữ của anh mạnh mẽ có lực làm cô ấn tượng rất sâu.
Mỗi người đều có một loại đam mê đặc biệt, có người thích những đôi tay xinh đẹp,thậm chí có người thích mắt cá chân,còn La Bối từ nhỏ đến lớn lại không có sức chống cự với người có chữ viết đẹp.
Chu Kiến Quốc đúng là đã rất nghiêm túc khảo sát thị trường ngành này.
"Có thể làm trước một cửa hàng,tiền thuê nhà ở thôn Thành Trung cũng không cao, nếu kinh doanh tốt thì còn có thể suy xét mở thêm chi nhánh. Mặt khác,tôi thấy xung quanh thôn Thành Trung cũng có khách sạn, chúng ta cũng có thể hướng phương diện này phát triển có thể thương lượng với khách sạn để họ đặt máy bán hàng tự động ở đó."
La Bối cảm thấy mình sắp bị Chu Kiến Quốc thuyết phục.
"Tôi có một ít tiền vốn,cô thêm một chút nữa, trước mắt cứ mở một cửa hàng thì không thành vấn đề, phí tổn đầu tư cái này cũng không lớn, nếu cô đáp ứng thì từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu tìm nguồn cung cấp còn cô cứ đi dạo trong thôn xem có mặt tiền cửa hàng đang chuyển nhượng không, không cần quá lớn,chỉ cần để được mấy cái máy bán hàng tự động là được." Chu Kiến Quốc dừng một chút, lại nói:"Đây dù sao cũng là buôn bán nhỏ,không thể thu lại nhanh được cho nên cô cũng không cần từ chức công việc bây giờ,được không?"
Tuy rằng trong dự tính của Chu Kiến Quốc,tiền vốn bỏ ra giai đoạn đầu cũng không nhiều nhưng đối với La Bối, đây cũng là lần đầu tiên cô làm buôn bán,cô sẽ không chỉ nghe lời nói và bản kế hoạch này của Chu Kiến Quốc mà lập tức gật đầu đáp ứng được,cô phải trở về cẩn thận nghiên cứu mới được.
"Anh cho tôi hai ngày suy nghĩ rồi sẽ trả lời anh có được không?" La Bối vừa ăn cơm vừa nói.
Chu Kiến Quốc cũng không trông cậy vào một bữa cơm là có thể làm La Bối gật đầu,anh biết cô là một người rất cẩn thận nên nói: "Không cần vội, công việc của tôi cũng cần một thời gian để xin nghỉ, hôm nay tôi tìm cô để nói cho cô trước đã,nếu cô đồng ý hợp tác thì rất tốt còn không thì cũng không sao."
Có người kiếm tiền để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, có người chỉ đơn thuần để hưởng thụ cảm giác kiếm tiền, Chu Kiến Quốc hiển nhiên là người sau.
La Bối không khỏi tò mò, nói: "Tôi phát hiện anh rất thích kiếm tiền, tôi hoài nghi ngoại trừ ngủ thì suy nghĩ trong đầu anh đều là làm thế nào để kiếm tiền,đúng không?"
Chu Kiến Quốc không nhịn được mà bật cười: "Có thể do tôi rất nghèo nên phải vậy."
La Bối lắc đầu: "Không, không đúng, tôi cảm thấy  không phải bởi vì anh thiếu tiền mới muốn kiếm tiền, mà là......" Cô dừng một chút, muốn tìm từ ngữ thích hợp để hình dung: "Mà là anh trời sinh đã thích kiếm tiền,không quan hệ với việc anh có tiền hay không."
Không thể phủ nhận,cảm giác của La Bối rất đúng.
Chu Kiến Quốc giơ ngón tay cái với cô: "La đại sư,cô có thể hành nghề xem bói được đấy."
"Dù sao tôi tin tưởng anh nhất định sẽ giàu có." La Bối nói chắc chắn.
"Đừng nói tục khí như vậy." Chu Kiến Quốc khinh thường nhìn cô một cái: "Mục tiêu của tôi cũng không phải đơn thuần là giàu có."
Kiếm tiền không phải vì để giàu có......
La Bối lần đầu tiên gặp người như vậy.
Chu Kiến Quốc ăn uống không ít, dù sao anh cũng làm công việc thể lực, mệt mỏi một ngày, lúc nãy gọi rất nhiều đồ ăn, thời tiết rất nóng, vốn dĩ La Bối cũng không có tâm trạng ăn uống nhưng nhìn thấy Chu Kiến Quốc ăn ngon miệng cô cũng vùi đầu vào ăn.
Vẫn luôn ăn đến gần 8 giờ mới tính tiền.
"Chia đều đi." La Bối chuẩn bị lấy ví tiền,cô biết tuy Chu Kiến Quốc làm nhiều công việc nhưng tiền anh kiếm được cũng rất vất vả.
Chu Kiến Quốc ngăn lại: "Tôi đã nói mời cô thì tôi sẽ trả,lần sau cô mời tôi là được rồi."
Anh nhìn thấy tờ vé số trong ví tiền của cô nên vui vẻ hỏi:"Cô cũng thích chơi thứ này à? Rất nhiều đồng nghiệp của tôi cũng mua."
La Bối đành phải cất ví đi,nói: "Anh không mua sao?"
Chu Kiến Quốc kiên quyết lắc đầu: "Tôi không thích đem hy vọng ký thác trên loại đồ vật này."
"Tổng cộng 250 tệ." Nữ phục vụ vừa tính tiền thấy con số này thì tỏ ra khá hứng thú, không nhiều không ít, đúng 250 (đồ ngốc),rất ít khi có tình huống này xảy ra.
Không đợi Chu Kiến Quốc mở miệng, La Bối đã nói:"Chị có thể giảm đi một chút được không, con số này cũng không may mắn."
Người phục vụ ở một số tiệm lẩu như thế này có đôi khi cũng có đặc quyền,ví dụ như khách gọi thêm một đĩa đậu phộng hay một đĩa rau trộn gì đó thì cũng có thể không tính số lẻ: "Được chứ,bớt cho anh chị năm tệ, 245 tệ."
Chu Kiến Quốc đưa 300 tệ, người phục vụ lập tức thối lại tiền lẻ.
Một tờ 50 tệ, một tờ năm tệ.
Chu Kiến Quốc suy nghĩ rồi đưa tờ năm tệ cho La Bối: "Đây là tiền cô mặc cả,cho cô đấy."
La Bối dở khóc dở cười nhưng cũng nhận lấy,vừa ra tiệm lẩu,hai người thấy một đứa trẻ đang bán vé số,La Bối nói với Chu Kiến Quốc: "Anh chờ tôi một chút, tôi đi mua một tờ, nói không chừng lần này tôi lại may mắn."
Chu Kiến Quốc làm như có thật vỗ vỗ bả vai cô:"Được rồi, tôi đem một nửa vận may của tôi chuyển cho cô, cô đi mua đi."
"Nếu trúng thưởng tôi mời anh ăn kem." La Bối nói xong rồi đi đến gần đứa bé.
Năm tệ có thể mua một tờ.
Sau năm phút đồng hồ, La Bối cầm tờ vé số đi đến trước mặt Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc đang nhìn xung quanh xem phụ cận vùng này có cơ hội làm ăn gì không,không để ý quay đầu lại liền nhìn khuôn mặt thất thần của La Bối.
Ngây ngốc lại có chút đáng yêu.
"Cô làm tôi sợ muốn chết. Không trúng?Cũng bình thường mà, đi, tôi mời cô ăn kem." Chu Kiến Quốc đang chuẩn bị đi thì La Bối đột nhiên cầm cổ tay của anh.
La Bối ngỡ ngàng nói : "Chu Kiến Quốc,tôi muốn hợp tác làm kinh doanh với anh."
Chu Kiến Quốc sửng sốt: "Cái gì?"
Nhanh như vậy đã quyết định? Vừa rồi không phải nói còn phải suy xét hai ngày sao?
La Bối đưa cho anh xem tấm vé số,chậm rãi nói: "Trúng năm vạn,có vốn gây dựng sự nghiệp rồi."
Chu Kiến Quốc: "............"