Mệnh Ti

Chương 07: Chào Ngài!




Một tiết buổi sáng của Trạm Xu dưới bầu không khí quái dị trải qua không nhanh cũng không chậm. Đợi đến khi tiếng chuông vang lên, bước chân ra khỏi phòng học, Trạm Xu không tiếng động thở mạnh một hơi, âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Mặc dù trong kí ức tiếp nhận lấy tri thức của nguyên thân, còn có quang não Vian ở bên hỗ trợ, buổi đầu tiên lên lớp sơ lược lý thuyết xem như trót lọt, Trạm Xu vẫn cảm thấy căng thẳng, giống như năm đó lần đầu tiên cầm súng ra chiến trường, lần đầu tiên tự tay tước đi sinh mệnh của một người.
Hành lang rộng rãi, sau một tiếng chuông, cửa phòng học nối tiếp mở ra, học viên cũng lũ lượt tới lui như sóng triều, Trạm Xu thân hình dưới danh phận giống cái giả làm á thú xem ra có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn, cho dù chiều cao khả quan 1m8, vẫn chỉ đứng tới vai thú nhân.
Đây là khu vực toàn bộ thuộc về thú nhân, khí tức giống đực nồng nặc hơn bao giờ hết, Trạm Xu dưới khứu giác của giống cái, đặc biệt áp lực rất lớn, mỗi khi hít vào một hơi đều lặng lẽ kềm lại, không dám hít thở quá nhanh. Cảm giác đủ loại mùi vị nồng nặc kì quái như nhân lên gấp trăm lần hít vào phế phổi, mặt cậu đều nhăn nhúm.
Cho nên, dưới đường hành lang dài, bị bo trùm bởi bóng dáng cao lớn của thú nhân, á thú thỉnh thoảng đi lướt qua đều thu hút vô số cái ngoái đầu, thì Trạm Xu đặc biệt nổi bật.
Trang phục thanh nhã, tư thế nhẹ nhàng, dưới con mắt của đám thú nhân, cậu đi như bị chó đuổi, lại đặc biệt mềm mại khả ái, tư sắc kia, hương vị thơm ngát kia, thật sự rất thu hút sự chú ý.
Một mạch lao thẳng ra sảnh đường khu học cú thú nhân, Trạm Xu hít sâu mấy hơi mới xem như bình ổn tinh thần, mắt khẽ đảo qua xung quanh, bóng người thưa thớt, cậu dựa theo trí nhớ của nguyên thân, nhận ra đây là khuôn viên phía sau dãy học, cũng là nơi ngăn cách dãy học của thú nhâm với á thú và giống cái. Diện tích rất rộng.
Nâng chân đi sâu vào khuôn viên, nơi này có một mảnh rừng cây mát mẻ.
Đầu não Vian nhân lúc này lên tiếng: "Chủ nhân, khứu giác của ngài hôm nay đặc biệt nhạy cảm."
Trạm Xu vội đi, chú tâm nhìn xung quanh, bởi vì trên mặt ý thức cậu vẫn chưa tiếp thu việc mình là một giống cái tương đương với phụ nữ, nên cũng không để việc này trong lòng.
Vian bất đắc dĩ nhắc lại lần nữa: "Sau khi đo lường sức khỏe hôm nay, tôi xác định ngài đang rơi vào kì tiền phát tình rồi!"
Trạm Xu một bước vừa đặt chân qua hàng rào tiến vào mảnh rừng, bất thình lình khựng lại.
Cho là mình nghe nhầm, cậu hỏi lại đầu não nhà mình một tiếng: "Sao cơ?"
Vian rất tận trách mà lặp lại lần nữa: "Chủ nhân, ngài đến kì tiền phát tình của giống cái ở độ tuổi này rồi. Dự đoán không trên một tháng nữa, ngài sẽ chính thức đón nhận kì phát tình đầu tiền trong cuộc đời mình."
Trạm Xu như bị sét đánh, cả người cháy đen, phất phơ trước gió.
Cậu vừa nghe được cái gì?
Giống cái? Kì phát tình đầu tiên? Kì tiền phát tình?
Haha...
Trạm Xu cứng ngắt cười một tiếng, bước chân đang nâng giữa không trung chậm rãi hạ xuống, có thể rõ ràng nghe được tiếng cót két kẽo kẹt.
Cậu khó nhọc ngồi xuống một gốc cây to gần đó, không nói một câu nào.
Vian vẫn là chất giọng lạnh lùng đó, "Theo dự định trước, tuần tới ngài phải xin nghỉ phép quay về cố hương kết hôn, chỉ cần trên căn cước dân sự ngài đã là á thú thành gia, thì sẽ không bị chú ý tới nữa. Sau đó đám người chúng ta đã bày bố sẵn từ trước sẽ phụ trách hậu cần, giúp ngài thuận lợi vượt qua được kì phát tình đầu tiên trong đời."
Bởi vì kì phát tình, cũng như tuổi dậy thì, là một bước trưởng thành tự nhiên thuần khiết nhất, cho nên chính phủ ban luật cấm tất cả giống cái lẫn á thú lạm dụng chất ức chế. Nếu muốn mua được một lọ nhỏ thuốc ức chế hoocmon, nhất định phải trải qua rất nhiều công đoạn thẩm định, thậm chí người sử dụng sẽ bị chính phủ giám sát trong một thời gian dài, cũng là một trong số người bị phối ngẫu đầu tiên theo yêu cầu của chính phủ.
Nguyên thân là một á thú rất thông minh. Ban đầu để thuận lợi sống tự do, cậu ta đã dùng thuốc quấy nhiễu hoocmon, khiến khí tức của mình bị loãng đi như á thú thông thường, sau một thời gian dài tích lũy thực lực, cậu liền âm thầm xâm nhập vào sở nghiên cứu, trộm đi công thức điều phối thuốc ức chế.
Mặc dù nguyên liệu vẫn còn thiếu rất nhiều, nhưng trên tính chất có thể dùng vài thứ thay thế, tạo ra thuốc ức chế bán thành phẩm.
Tháng tới nguyên thân rời đi Thủ Đô, đến tinh cầu khác trên mặt giấy tờ là quê nhà của mình để kết hôn, chính là lúc thử nghiệm loại thuốc này cho chính cậu.
Số kí ức này, đều luôn ghi khắc rất rõ trong đầu cậu.
Mà Trạm Xu, cũng thuận theo mà tiếp thu hết tất cả.
Tâm tình của nguyên thân khi đối diện chuyện này, quả thật là rất tỉnh táo kiên quyết.
Trạm Xu vuốt mặt, tháo mắt kính để sang một bên thảm cỏ, giống như trước kia, lấy cặp làm gối, tùy ý ngã xuống nền cỏ xanh mượt, tay gối sau gáy, thả hồn nhìn trời mây bao la trên đỉnh đầu.
"Chủ nhân?" Vian khó hiểu trước sự im lặng của Trạm Xu, âm thanh lạnh lẽo mang theo nghi hoặc vang lên.
Trạm Xu sắp xếp lại từ ngữ cũng như tâm trạng đang hỗn loạn của mình, trả lời lại, "Không việc gì, xong tuần này ta sẽ nộp đơn báo nghỉ phép cho học viện."
"Vian." Trạm Xu gọi tên quang não nhà mình, "Có phải càng gần đến kì phát tình, khứu giác, thậm chí ngũ giác của ta cũng sẽ càng lúc càng nhạy hơn không? Có sinh ra phản ứng nào đặc biệt khi gặp phải thú nhân không?"
Vian trịnh trọng trả lời cậu: "Đúng vậy, kì tiền phát tình càng rút ngắn, mọi xúc giác của ngài đều sẽ như bị nhân đôi lên gấp trăm ngàn lần. Thậm chí, cho dù gặp một thú nhân ở cách xa hàng trăm mét, ngài cũng có thể dễ dàng cảm nhận được đối phương. Còn về phản ứng khác..."
"Nếu như gặp phải đối tượng có độ tương thích tinh thần lực cùng với hoocmon có nồng độ trung hòa cao hơn của ngài, nhất định ngài sẽ rất thảm." Vian câu cuối âm thanh bất giác hạ thấp xuống một phần.
Trạm Xu đổ mồ hôi, âm thầm cắn răng nghiến lợi, lại hỏi thêm một câu: "Thảm chả hạn như...?"
"Ngài tuyệt đối sẽ bị chinh phục trước lực hấp dẫn của đối phương, đối phương dưới độ tương thích cũng sẽ bị ngài dẫn dụ hoàn toàn, thậm chí là hóa rồ đánh mất lí trí, cầu hoan tựa như dã thú, điên cuồng chiếm đoạt lấy ngài..."
Trạm Xu bị một loạt từ ngữ miêu ta sâu sắc mạnh mẽ của đầu não Vian dọa cho toát mồ hôi hột, sống lưng không khỏi cương cứng một cái, cúc hoa đều đã muốn đau luôn rồi có được không!
Cậu vuốt mặt lấy lại bình tĩnh, "Được rồi, hiểu rồi!"
"Bất quá, những ngày tới thật sự rất gian nan. Hôm nay qua lại giữa một bầy học viên thú nhân, tâm trạng của ta rất bức bối. Có biện pháp nào tạm thời áp chế xuống những xung động này không?" Trạm Xu cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Cái cảm giác tim đập gia tốc như cừu non đứng giữa bầy sói điên chực chờ vồ tới kia, thực lòng mà nói là không dễ chịu chút nào!
Vian rất tâm lý thấu hiểu cho tình huống của cậu, vì thế âm thanh lãnh đạm cũng tăng thêm vài phần hòa hoãn chậm rãi: "Có biện pháp. Trước đây khi nghiên cứu bán thành phẩm thuốc ức chế hoocmon, người của chúng ta đã vô tình tạo ra một loại thuốc phun. Ngài có thể dùng nó phun lên ngoài da làm giảm đi kích thích tố tiết ra bên ngoài, khi nào thực sự khó chịu thì tẩm lên khăn, có thể tạm thời che lại khứu giác."
Trạm Xu như bừng tỉnh, trong kí ức cũng lóe lên một vài thông tin, cố nắm bắt lại mạch suy nghĩ cũng hiểu ra được vấn đề, nguyên thân trước đây vì phòng ngừa việc này, đã cố ý tích lũy vài lọ thuốc phun trong phòng. Nhờ Vian nhắc đến mới sực nhớ ra.
Trạm Xu hắng giọng: "Ta quên mất."
Vian tỏ vẻ không việc gì, chủ nhân bình thường thông minh nhanh nhạy, nhưng tuổi tác vẫn nhỏ, gặp phải nan đề mà lúng túng cũng là chuyện bình thường. Thân là đầu não thông minh bậc nhất, nó có thể thấu hiểu cho chủ nhân nhà mình.
Đúng lúc hai chủ tớ đang cùng nhau trao đổi về việc sắp tới đi đến tinh cầu khác sẽ làm những gì, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Thân là tinh anh trong quân đội, Trạm Xu cho dù thay đổi thân thể, thói quen phân một phần chú ý vào xung quanh cũng không bao giờ mất đi. Vì thế tiếng chân dẫm lên cỏ rất nhỏ này lập tức bị cậu phát hiện ra.
Trạm Xu đè thấp hơi thở, cơ thể không làm ra bất cứ cử động khác lạ nào, hai mắt nhắm hờ, cả người buông lỏng có vẻ như vô hại, không một chút đề phòng nào với mọi vật xung quanh. Nhưng tất cả cơ bắp lẫn máu huyết trong người, đều đang căng ra, chỉ chờ kẻ địch tiếp cận trong phạm vi công kích, sẽ lập tức phát động.
Tiếng bước chân đi về hướng Trạm Xu, Vian thân là đầu não cao cấp, cũng đã sớm phát hiện có người đến liền thành thật giữ im lặng một bên, chờ Trạm Xu ra hiệu sẽ lập tức hỗ trợ cậu.
Đối phương bước chân ổn định, nhịp bước đều đặn hữu lực, Trạm Xu có thể cảm nhận được trên bàn chân kia là từng khối bắp chân căng chắt mạnh mẽ.
Là nam, ờm, là thú nhân, thân cao hai mét, thân hình cân đối mạnh mẽ, hơi thở nhẹ như không, rất có cảm giác áp bách. Cho dù không mở mắt ra nhìn thấy người, theo bản năng phòng vệ, Trạm Xu cũng có thể cảm nhân được một luồng uy hiếp cực đại do đối phương tự phát mà ra. Rất nguy hiểm!
Chờ cho khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa tới một mét, bàn tay dấu sau gáy của Trạm Xu cũng đã nắm chặt lại, bàn chân tì trên mặt đất, nếu đối phương tiến thêm một bước nữa vượt qua ranh giới an toàn của cậu, nhất định Trạm Xu sẽ không do dự mà nhảy bật lên, một phát vặn cổ đối phương!
Nhưng mà, người đến lại rất đúng lúc mà dừng lại cận kề phạm vi an toàn mà Trạm Xu vạch ra.
Sau đó, dưới bóng mát cây xanh, gió mát phe phất, âm thanh điềm tĩnh hữu lực, khí thế như vương, trầm mà nhẹ vang lên, trôi vào tai Trạm Xu:
"Xin chào."
Trạm Xu không tự giác mở bật mắt ra, quay về phía đối phương. Hai mắt đối diện, con ngươi xanh lam lãnh ngạnh ngạo nghễ, cứ như vực xoáy cuốn đi tâm trí Trạm Xu trong chốc lát mà tàn phá tan tành.
Cậu trong sát na đó, nín một nhịp thở.
"Ah!"
Trạm Xu sực tỉnh, hoàn hồn ngồi bật dậy, hai tay chống dưới cỏ, áo trắng có vài đường nếp nhăn, vài vụn cỏ còn bám lên trên.
"Chào... chào ngài." Cậu có chút nói lắp trả lời theo bản năng.
_______
Tác giả: Đi quân sự không quên nhiệm vụ, 1 chương ra lò ahihi~