Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 43: Đừng sợ, anh đã đến rồi!




Edit: Trang Trang


Beta: An Điềm


1h30 rồi….. thật sự là dạo này đi làm rồi đi học nữa nên hơi bận, các bạn thông cảm nhé, giờ tớ mới beta xong và up rồi đi ngủ mai lại đi làm đây…. tớ sẽ cố gắng một ngày một chương hihi
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!!!


-----------------------------


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngưng trắng bệch, vội lấy điện thoại từ tay Vương Thanh, hai tay nhịn không được mà run rẩy, tiếng nói cũng phát run theo: “Thím?”


“Ôi, cháu rốt cuộc cũng nghe điện thoại, người cao quý thật khác, thím tìm người còn phải thông qua trợ lý?” Người phụ nữ bên kia đầu điện thoại giọng nói quái gở, “Có tiền như vậy sao không thấy cô gửi về chữa trị cho ông nội đi? Chỉ biết liên lụy đến chúng tôi, hồi nhỏ thì đem cô về nuôi cho ăn cho mặc, giờ trưởng thành kiếm được tiền, ngược lại bỏ đi được thật xa, liền đem cục diện rối rắm này vứt cho chúng tôi.”


Nếu nói cho rõ ràng, thì Ôn Ngưng cùng ông nội là người không có quan hệ huyết thống, ngoại trừ lúc ông nội nhặt cô từ bệnh viện về nhà, rồi nuôi đến năm tuổi  thì còn lại đều do cô tự lập cánh sinh, có thể sống đến giờ cũng coi như là một kỳ tích.


Chú thím cùng ông nội mới cùng là người một nhà, lại là con cháu của ông, theo lý là họ nên chăm sóc cho ông mới đúng.


Nhưng mà Ôn Ngưng không phải là đứa nhỏ vong ân bội nghĩa, cho dù chỉ nuôi cô đến năm tuổi, nhưng đối với ân tình của ông nội cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên.


Lúc trước chú thím trong âm thầm qua mặt cô, yêu cầu năm mươi vạn từ Giang Thư, là cô một mực không nói, chi phí chữa bệnh của ông nội lúc sau đều là do cô tích góp từng chút gánh vác, bất luận là từng làm công việc phát tờ rơi, là nhân viên dọn vệ sinh, hay là sau đó tiến vào con đường diễn xuất đóng các vai phụ nhỏ, chỉ cần có được cơ hội, cô đều làm kiếm tiền một phần trả nợ, một phần chu cấp cho ông nội, chỉ chừa lại cho chính mình phần vừa đủ ấm no.


Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, trái tim đập nhảy liên hồi, cô giờ phút này không còn tâm tư cùng thím phân minh đúng sai, chỉ nhớ đến một câu kia “Ông nội cô đã sắp chết rồi.”


Giọng nói cô gái nhỏ mang theo chút nghẹn ngào không tan đi được: “Thím, ông nội rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải nói chỉ cần uống thuốc là không sao sao?”


Giọng điệu thím như đang nói chuyện không liên quan đến mình, nửa điểm cũng không có bối rối: “Có nhiêu đó tiền của cô gửi về thì có thể mua được thuốc gì chứ, sớm đã không còn, không có tiền còn muốn mua thuốc chữa bệnh…. Có một số người chính  là bạch nhãn lang, nuôi từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi được, có tiền không biết gửi về cho nhà, còn học người thành phố đi kiếm trợ lý, thật đáng thương cho ông nội cô người già lẻ loi nằm trên giường, phỏng chừng trước khi đi cũng không thể gặp lại cô bé mình đã nuôi nấng từ nhỏ đến lớn rồi.”


Thím nói nhỏ, như là cùng người ta nói nói: “Lúc trước nên đem cô đưa đi, ăn không của nhà chúng ta nhiều năm như vậy, hiện là có tiền thì ngược lại tốt rồi, nhận một cuộc điện thoại cũng thật khó khăn….”


Ôn Ngưng biết việc này không thể nói lý lẽ qua điện thoại, cô trong lòng lo sợ bất an, muốn lập tức  trở về bên cạnh ông nội.


Cảnh quay tiếp theo đã chuẩn bị bắt đầu, phó đạo diễn thái độ mười phần ôn hòa thân thiện tự mình đến kêu Ôn Ngưng chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, cô hiển nhiên có chút luống cuống, cô giờ phút này chỉ nghĩ đến ông nội, trạng thái đương nhiên không tốt, nhưng lại sợ làm chậm tiến độ, nên không dám xin nghỉ.


Kỳ thật lúc trước sau khi  Giang Thư ra mặt trước mọi người như vậy, nên bây giờ nếu cô có đi ngang đi dọc ở đoàn làm phim thì cũng không một ai dám dị nghị, nhưng cô lại chưa bao giờ ỷ vào thân phận của Giang Thư mà làm chuyện gì quá đáng, đối với mọi người thái độ khiêm tốn lễ phép trước sau như một, nghe lời đạo diễn, giờ phút chống lại ánh mắt của phó đạo diễn, tựa như là đứa nhỏ làm sai chuyện, cứ do dự mãi, vẫn là không nhịn được mở miệng: “Phó đạo diễn, tôi có việc gấp, có thể phải rời đoàn phim vài ngày, có thể hay không cho tôi xin nghỉ, tôi ____"


Giọng điệu cùng thái độ của Ôn Ngưng làm cho phó đạo diễn sợ hãi, đùa cái gì vậy, đây chính là nữ nhân của Giang tổng, từ khi thấy thái độ của  Giang tổng đối với cô như bảo bối, ông ta còn có thể không đáp ứng sao? Sau này có còn muốn nghĩ đến lăn lộn ở thành phố Hàn này nữa hay không chứ.


Phó đạo diễn lúc này nói “Được.”


“Cô nhanh đi đi, đừng để việc gấp làm chậm trễ, ở đoàn phim bên này cùng đạo diễn tôi nói một tiếng là  được, đem cảnh quay phía sau đưa ra trước là được ấy mà.”


Ôn Ngưng cảm kích nói cảm ơn, vội vội vàng vàng chạy về phòng thay đồ.


Vương Thanh vốn định ở lại xem diễn viên tiếp theo được đẩy cảnh quay lên trước là ai, lỡ như lại gây phiền phức cho người ta thì mệt, cô cũng có thể giúp Ôn Ngưng giải quyết những việc không thỏa đáng ấy, dù sau trong cái vòng này nước cũng sâu, trên mặt không nên đắc tội với nhiều người.


Không nghĩ đến phó đạo diễn lại gọi điện cho người đại diện của Dư Tiêu Tiêu: "Nói Dư Tiêu Tiêu lập tức quay lại phim trường."


"Cái gì mà đi quay chương trình tạp kỹ? Các người vẫn là  nghệ sĩ và diễn viên sao? Lúc trước chúng ta kí hợp đồng giấy trắng mực đen rất rõ ràng, là diễn viên phải phối hợp tất cả với đoàn phim, tất cả kế hoạch đều phải tạm ngưng, không được làm trễ tiến độ quay phim, buổi chiều các người phải bay về đoàn làm phim cho tôi, vốn dĩ là không được phép rời khỏi đoàn làm phim.... Lúc trước cứ dời đi dời lại mấy lần rồi, đoàn phim không phải là cái chợ bán đồ ăn, muốn đến thì đến mà  muốn đi thì đi biết chưa? Buổi chiều nếu như không có mặt thì nhân vật này cũng không cần cô ta diễn nữa, rõ ràng lúc đầu vai diễn đã quá sức, ra oai với ai chứ hừ......"


Vương Thanh một bên nghe rõ rành mạch: “….” Chiêu này đúng là chuẩn không cần chỉnh, vẫn là phó đạo diễn cao tay.


**


Thôn Ngọc Tuyền hiện giờ vẫn như cũ, không tính là phát đạt, đường núi ngoằn ngoèo mười tám ngã rẽ, lúc trước khi xe Giang Thư đưa Ôn Ngưng rời đi, phải mất hơn bốn giờ mới đi ra ngoài được, hiện giờ cô chính là ngồi xe buýt trở về, trên đường ngừng rồi lại ngừng, qua vài cái thôn trang, cuối cùng tới cổng thôn, sắc trời cũng tối dần.


Ôn Ngưng đi vội vàng, sau khi thay trang phục xong cô tiện tay cầm lấy chiếc túi mà Vương Thanh đã chuẩn bị cho mình trước đó, trong đó là dòng sản phẩm mới nhất trong quý này của nhãn hiệu mà cô đang phát ngôn, rồi cầm ví và chìa khóa gấp gáp chạy tới nhà ga.


Lúc vừa đến cổng thôn, ánh mắt mọi người xung  quanh nhìn cô có chút kỳ quái.


Láng giềng không ít người nhìn cô lớn lên, đều nhỏ giọng xì xào bàn tán: “Trong thôn nhỏ này sao lại có cô gái nhỏ từ thành phố chạy đến đây vậy.”


“Con cái nhà ai đây?”


“Không biết, trong thôn chúng ta làm gì có người giàu như vậy, tôi nghe nói, nhãn hiệu quần áo này ở địa phương nhỏ chúng ta là mua không được, bộ đồ kia cũng đến vài vạn, đủ cho cả nhà chúng ta ăn no vài năm rồi.”


“Đi theo qua nhìn một chút?”


“Đi đi đi.”


Ở thôn quê, cứ mỗi đêm không có việc gì làm, liền kiếm chuyện bát quái tán gẫu, giờ phút này có cơ hội tốt như vậy, đổi lại là ai ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội hóng hớt.


Lòng của Ôn Ngưng nóng như lửa đốt cũng không có để ý là phía sau không có ít người theo cô đến cửa nhà ông nội.


Có người chăm chú nhìn cô nên kịp thời phản ứng nói: “Ôi, là Ngưng Ngưng mà Ôn gia nhặt được kia!”


“Làm sao mới đi vào thành phố có một chuyến, trở về lại liền có tiền như vậy…”


Có người ganh ghét nói: “Chắc là được bao nuôi đó, tôi nghe anh tôi nói người trong thành phố khẩu vị tốt lắm, Ngưng Ngưng  nhà Ôn gia bộ dáng trắng trắng ngoan ngoan thế kia, tự nhiên sẽ có nhiều người thích.”


“Tôi nghe nói thời điểm cô ấy rời đi, chính là được chiếc xe sang đến rước, một chiếc xe đó thôi cũng đủ để mua mấy cái thôn như chúng ta rồi.”


“Vợ chồng Ôn gia gặp tai ương rồi, Ngưng Ngưng lúc nhỏ cũng bị đánh rất nhiều…. Con gái nhà bọn họ so với Ngưng Ngưng đều ăn mặt tốt hơn rất nhiều, Ngưng Ngưng từ nhỏ đều là nhặt lại những thứ cô bé kia bỏ mà xài, các người xem hiện tại một chút, hôm trước tôi ở phiên chợ trước cửa thôn gặp con gái nhà họ, trên người mặc một cái áo T- Shirt cũng giống tôi đều là mua những thứ tùy tiện bày trên mặt đất, chỉ hai mươi đồng tiền, cùng Ngưng Ngưng so ra thật kém một trời một vực.”


“Azzzzz....Đây đều là mệnh, ai bảo cô ta sinh ra nhan sắc đã không đẹp, tính tình lại xấu….”


Ôn Ngọc San đang làm công tại một cái xưởng may ở cuối thôn, lúc này cô ta vừa làm xong trở về nhà, nghe thấy xung quanh nhà mình có rất nhiều người, nghe thấy bọn họ nói như vậy, cô ta dừng lại đánh đến, hất đứa nhỏ bên cạnh ra, chống nạnh đi đến: “Phi, có cái rắm tiền á! Nếu có tiền thì có thể khiến ông tôi ốm đau ngay cả thuốc cũng không mua nổi để uống hay sao? Các người không biết, cô ta ở trong thành phố cũng không có địa vị gì, tiền tiêu vặt ngay cả một chút ít chồng cũng không chu cấp, mẹ tôi mấy lần gọi điện thoại, bảo cô ta kiếm tiền mua thuốc về cho ông nội, kết quả thế nào? Ông nội tôi bây giờ bệnh cũng sắp chết! Hơn nữa, các người không biết, Ôn Ngưng được gả cho người đàn ông  rất xấu, hói đầu bụng phệ, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng không chịu nổi cái loại ghê tởm như vậy!”


Ôn Ngọc San chống nạnh lớn tiếng, cô ta so với Ôn Ngưng lớn hơn hai tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn có người vẫn âm thầm đem hai cô ra so sánh, cô ta ỷ vào Ôn Ngưng dễ bị khi dễ nên mang theo đám bạn học cô lập cô, nhưng cái bộ dáng xinh đẹp ngày càng xuất chúng của con nhỏ chết tiệt kia, đã làm cô không chỉ một lần nghe được những lời bạn tốt của mình âm thầm nói: "Ôn Ngưng thế nhưng so với chị của mình nhìn đẹp hơn rất nhiều, hai người quả nhiên không phải sinh ra cùng một mẹ, của nhặt về vẫn là đẹp hơn......"


Việc này ở trong lòng cô ta như là cái gai, cho nên nhiều năm quá khứ qua đi như vậy, cô ta đối với Ôn Ngưng cũng không có thái độ tốt.


Ôn Ngọc San mang theo tức giận hướng vào trong nhà mà đi, Ôn Ngưng đã tới đầu giường ông nội.


Ông nội hấp hối, đệm chăn cổ xưa, gian phòng lạnh lẽo ẩm ướt, cũng không được chăm sóc tốt, nhìn thấy cô, cảm xúc không khỏi xúc động.


“Ngưng, Ngưng Ngưng a…. Đứa nhỏ này, đã trở lại rồi sao?”


Trong mắt Ôn Ngưng chứa đầy lệ, vững vàng nắm tay ông nội: “Ông nội, Ngưng Ngưng mang ông đi thành phố Hàn xem bệnh có được không? Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”


Ông cụ cả đời không rời khỏi quê hương, khẽ lắc đầu: “Ông nội  được nhìn thấy Ngưng Ngưng là đã tốt lắm rồi…”


Nước mắt Ôn Ngưng lạch cạch lạch cạch rơi xuống, cô không nghĩ bệnh ông nội nghiêm trọng như vậy, rõ ràng cô đều đúng hạn đem tiền gửi về, cô cũng hỏi qua bác sĩ, tiền dùng để mua thuốc cũng đủ, như thế nào lại biến thành như thế này….


Ông cụ cố gắng nở ra nụ cười, trong tay không biết từ chỗ nào đưa đến cái ghi âm băng nhạc, cố hết sức nhét vào tay Ôn Ngưng: “Ngưng Ngưng, cầm lấy, con xem ---"


Cuối cùng, ông đã vắt không phát ra âm thanh, Ôn Ngưng cầm cuộn băng  trong tay, cũng không biết ông nội có ý tứ gì, nhìn đến chỗ ngón tay gầy trơ xương của ông chỉ, chỉ thấy bên trên là tấm áp phích cổ xưa của một minh tinh, nó đã cũ đến nỗi mơ hồ không nhìn ra là ai.


“Ông nội, chúng ta trước tiên không cần nói, ông nghỉ ngơi một chút đi ạ.” Ôn Ngưng giờ phút này không quan tâm cái gì băng ghi âm nữa, cô đã khóc đến nỗi giọng nói đều có chút run rẩy.


Nhưng mà không đợi cô đem tay ông để lại trong chăn, ông liền nhẹ nhàng thở ra, hai mắt thẳng tắp nhắm mắt nghiền.


Ôn Ngọc San cùng lúc đó tới trong phòng, lọt vào tai chính là tiếng khóc cuồng loạn của Ôn Ngưng, cô ta cũng đại khái biết được là ông nội không còn, ông nội bệnh nhiều năm như vậy, cô ta sớm đã không còn cảm tình gì, giờ phút này không có nửa điểm là bi thương, ngược lại còn cảm thấy tiếng khóc của Ôn Ngưng có chút  ầm ĩ.


Cô ta tiến vào, túm Ôn Ngưng lôi ra ngoài, không khách khí một đám láng giềng, kéo căng giọng nói: “Đồ sao chổi! Ông nội tao thường ngày vẫn còn rất tốt, như thế nào mà mày về liền tắt thở! Ông nội lúc trước không nên đem tai họa như mày về nhà! Mày phải đi theo để bồi ông nội tao!”


Ôn Ngưng hốc mắt ửng đỏ, còn trong trạng thái không thể tin được ông nội đã đi, cô gái nhỏ cắn cắn môi, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại.


Bầu trời đột nhiên nổ ra một tiếng vang thật lớn, không ít người ngửa đầu lên xem: “Hình như là phi cơ trực thăng? Ôi trời ơi, tôi đời này đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy được phi cơ trực thăng nha!”


Ôn Ngưng nắm chặt tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta: “Tại vì sao? Tôi mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, vì sao ông nội lại dừng thuốc lâu như vậy?!”


Ôn Ngọc San nhớ tới chuyện này, không chút nào cảm thấy chột dạ: “Cha tao bài bạc không ít nợ, tao cùng mẹ cũng phải mua quần áo với đồ gia dụng, tiền mày đem về chỉ một ít như vậy thì đủ mua thuốc cái gì?”


“Đó là tiền cứu mạng ông nội! Giải phẫu đâu? Lúc trước các người lấy ở Giang Thư năm mươi vạn, cũng cầm đi cược sao?” Ôn Ngưng hai mắt trợn to, không dám tin: “Đó là ông nội của cô! Các người chính là kẻ giết người!”


Ôn Ngưng lần đầu tiên dùng hết sức lực rống to.


Người bên ngoài đều nhìn thấy, Ôn Ngọc San bị cô hét cuống lên, theo bản năng tựa như lúc còn bé, tiện tay liền túm lấy mộc côn to bằng cánh tay bên cạnh, đánh thẳng lên người Ôn Ngưng.


Ngoài cửa đột nhiên có tiếng xôn xao, Giang Thư theo phi cơ trực thăng từ trên trời giáng xuống, hàm răng nghiến chặt, gương mặt lạnh lẽo, đi thẳng vào sân nhỏ của nhà họ Ôn.


Trong nháy mắt lúc một côn kia giáng xuống, anh nhanh chóng đem Ôn Ngưng ôm vào trong lòng, quay lưng lại, chợt nghe thấy người đàn ông rên lên một tiếng, mộc côn rắn chắc đánh thẳng vào lưng anh.


Nhưng mà anh giống như là không có một chút cảm giác đau đớn, hai tay ôm lấy Ôn Ngưng, đem cô gái nhỏ ôm chặt vào lòng: “Đừng sợ, anh đến rồi đây." (Từ đây mình để anh Thư xưng anh em với Ngưng Ngưng nhé, vì anh biết cô là cô nhóc năm xưa rồi í!)


Ôn Ngưng thật vất vả mới ngưng nước mắt, nhưng chỉ như vậy trong nháy mắt, lại lần nữa tràn ra ướt bờ mi.


Bàn tay to lớn của Giang Thư khẽ đặt lên ót của cô, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt ghé vào nơi cổ trắng noãn của Ôn Ngưng, gắt gao đem người ôm chặt.


Sau một lúc lâu, anh chậm rãi buông cô ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô, sau đó xoay người, ánh mắt thâm trầm, không giống vừa rồi nhu tình, thay vào đó là đôi mắt đỏ lên vì nổi giận.


Gân xanh trên cánh tay người đàn ông nổi lên, đầu lưỡi du côn chọt chọt lên hàm, bỗng nhiên nắm lên nắm đấm, làm cho Ôn Ngọc San giật mình tại chỗ phải lùi về sau vài bước.


Một giây tiếp theo, cô gái nhỏ sau lưng anh đột nhiên nắm tay lại, thanh âm non nớt còn mang theo chút nghẹn ngào, nghe không hiểu sao có chút kiều mị: “Giang Thư…”


“Cô ta lấy gậy đánh em.”


Ôn Ngưng gật đầu: "Tôi biết.” Cô ta từ nhỏ đến lớn đều đã quen như vậy rồi.


Nhưng ngày hôm nay, ông nội đi rồi, bị toàn bộ gia đình người thân cốt nhục của mình gián tiếp hại chết, Ôn Ngưng hơi trừng mắt nhìn, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống: "Để tôi đến.”


Cô đi đến trước mặt Ôn Ngọc San, ánh mắt chống lại cô ta, cánh tay giơ lên, hung hăng hướng mặt cô ta đánh một cái.


Hôm nay cô đúng lúc đeo một chiếc nhẫn mà nhãn hiệu bên kia gửi đến, bàn tay khi tiếp xúc với mặt Ôn Ngọc San, mũi nhọn theo đó tiếp xúc tạo thành một vệt máu trên mặt cô ta.


Ôn Ngọc San từ nhỏ khi dễ cô, chưa bao giờ thấy cô động tay, hiện giờ một cái tát giáng xuống, vừa sợ vừa tức đến nổi trừng lớn hai mắt.


Giang Thư một bộ dáng không dễ chọc đi theo sát phía sau. Một tay kéo tay của cô gái nhỏ vào trong ngực, cầm lấy bàn tay đã tát người của cô, không coi ai ra gì mà  xoa xoa: "Tay có bị đau không, đều đánh đỏ lên hết rồi, nếu là anh làm thì tốt biết bao nhiêu, đúng không?"


Tác  giả có lời muốn nói:


Giang tổng: Rốt cục cũng có thể ôm bảo bối của ta rồi! Bảo bối của ta đã trưởng thành, lại còn biết đánh người nữa, ngoan thật.


Ngưng Ngưng: Anh trước tiên chờ tôi một chút, đánh cô ta xong sẽ đến lượt anh!


Giang tổng: Được được, em muốn đánh ở chỗ nào, ở đâu đánh?