Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 46: Căn phòng đó thực sự là....




Edit: Trang Trang


Beta: An Điềm


Mấy ngày nay Điềm bận quá không beta up được. Mọi người thông cảm nhé❤️❤️❤️


--------------------------------


Ôn Ngưng im lặng ngồi ăn cơm, bộ dáng rất chuyên chú, tựa hồ như tất cả tâm tư đều đặt trên chén cơm, cũng không có ngẩng đầu nhìn anh.


Không gian yên tĩnh, hai người không nói với nhau câu nào, Giang Thư cũng không dám mở miệng quấy rầy cô, thỉnh thoảng lại thay Ôn Ngưng gắp thêm thức ăn, toàn bộ quá trình chỉ lo chiếu cố cô, ánh mắt vẫn dừng trên người cô chưa từng dời đi.


Hai người có thể giống như bây giờ yên tĩnh mà ngồi ăn cơm, cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của Ôn Ngưng, cơ hội như vậy trong khoảng thời gian tới thật sự khó có được, Giang Thư thật tân quý mà cẩn thận từng li từng tí.


Bây giờ hai người bọn họ lại trao đổi vai diễn cho nhau, lúc trước là Ôn Ngưng một lòng chờ Giang  Thư về nhà cùng nhau ăn cơm, một mực chăm chút thức ăn cho anh sau đó chống cằm ê lẹ thỏa mãn mà  nhìn anh ăn cơm, bây giờ thì ngược lại, đổi lại là Giang Thư nhìn cô ăn cơm, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.


Sau khi dùng cơm tối xong, Nhậm Thiên Cao từ ngoài đi vào, đi đến bên cạnh Giang Thư thấp giọng báo cáo.


Tình hình này, lúc trước Ôn Ngưng ở Ngự Kiền Loan đã gặp qua rất nhiều lần, phần lớn thời gian đều hai người đều thấp giọng nói chuyện.


Lúc đầu cô cũng sẽ tò mò, hy vọng có thể hiểu thêm về thế giới của anh, có thể cùng anh san sẻ cuộc sống hoặc là làm chút việc vặt, có mấy lần, cô ngẫu nhiên nghe được mấy câu, nhưng nghe được cái gì cũng đều không hiểu, trước giờ Giang Thư cũng chưa từng chủ động tán gẫu  hay giải thích cho cô hiểu, sau này cô dứt khoát không muốn tò mò nữa, dù sao thì anh từ trước đến nay cũng thần bí và cao cao tại thượng, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể đến gần anh.


Ánh mắt Ôn Ngưng nhìn lướt qua, thờ ơ cuối đầu lấy điện thoại nhờ Vương Thanh giúp mình nói với đoàn phim vài lời xin lỗi, chờ hậu sự của ông nội xong thì trở về.


Giang Thư cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, tựa hồ hiểu được ý tứ của ánh mắt kia nên dứt khoát bước vài bước đến bên cạnh cô, không phòng bị mà đem câu chuyện hai người vừa nói kể cho cô nghe.


“Nhậm Thiên Cao vừa báo lại mới phái người đến chỗ ông nội của em để xem xét một chuyến.”


Ôn Ngưng nghe đến ông nội, rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn anh: “Anh ấy nói cái gì?”


“Cậu ta bảo chú thím của em không có khả năng bỏ tiền ra làm hậu sự cho ông nội, vừa rồi còn định kêu thôn trưởng đến xem xét rồi tùy ý làm tốt thủ tục xong qua loa đem người chôn cất.”


Đôi mày thanh tú của Ôn Ngưng nhíu lại, đứng dậy hướng cửa đi tới: “Không được, nếu bọn họ không muốn lo liệu thì tôi đến lo, từ nhỏ ông nội đã rất tốt với tôi, tôi muốn cho ông thể diện mà rời đi.”


Lúc trước nghe nói có nhiều con cháu tuy bất hiếu, nhưng khi ông bà qua đời còn vì thể diện mà đem hậu sự làm lớn, tiễn cho xong một đoạn đường cuối, nhưng hôm nay cả nhà chú thím kia đúng là vô tình lạnh lùng đến cực điểm, trước khi Ôn Ngưng trưởng thành, chỉ có ông nội đối tốt, chỉ có ông nội nguyện ý cùng cô nói chuyện, cô không thể để tùy tiện tiễn ông nội đi đoạn đường cuối như vậy được.


Giang Thư đương nhiên biết được suy nghĩ của Ôn  Ngưng, hai tay đặt lên đầu vai cô xoa nhẹ rồi đỡ quay trở lại ghế sô pha: “Anh biết, cho nên vừa rồi mới để Nhậm Thiên Cao trước tiên đem người qua đó sắp xếp, em tạm thời không cần lo lắng, cả ngàyhôm nay , em từ Vân Sơn đến thôn Ngọc Tuyền, đi tàu xe đã rất mệt mỏi, ông nội mất lại càng thương tâm, nên trước tiên cứ nghỉ ngơi một đêm được không? Bên kia cứ giao cho anh, anh lập tức đi qua đó một chuyến.”


Giang Thư chính là không muốn cô lại đi, ít nhất tuyệt đối sẽ không để cô đi một mình, cả nhà họ Ôn kia thái độ rõ ràng đối với cô không tốt như vậy, từ nhỏ đã nhận đủ loại bắt nạt,  nếu hôm nay anh không phải là đếm kịp lúc thì một gậy kia, thậm chí là vài gậy nữa nhất định sẽ đều rơi xuống người cô.


Nếu bây giờ lại đi, có lẽ sẽ lại bị  xem thường, mặc dù anh có thể đảm bảo thân thể cô không một cọng lông tóc nào bị thương tổn, nhưng những lời nói của gia đình nhà họ Ôn kia khi lọt vào tai chắc cũng sẽ làm cô thương tâm khổ sở. Anh bây giờ xem cô như bảo bối, đặt ở trong lòng yêu thương còn không hết thì dựa vào cái gì để cô vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt. Bây giờ nửa câu nói nặng anh còn không nỡ nói với cô gái nhỏ này thì người ngoài như bọn họ có tư cách gì chứ.


Ôn Ngưng tất nhiên là không đồng ý: “Nhưng đó là ông nội tôi.”


“Anh biết.” Giang Thư từ nhỏ bạc tình, bạc nghĩa đã quen, cũng không phải là người có tấm lòng biết đồng tình, nếu như hôm nay không phải là ông nội cô, thì nửa điểm thương hại anh cũng sẽ không có, người đàn ông ánh mắt anh ôn nhu, “Nhưng là lòng anh đau vì em.”


Ôn Ngưng mím môi nhìn sang chỗ khác, kỳ thật đối với sự ôn nhu như vậy của Giang Thư cô vẫn thấy không quen, huống chi là trực tiếp như vậy thổ lộ.


“Về phòng trước tiên tắm nước nóng một chút, nghỉ ngơi thật tốt rồi ngủ một giấc, chú thím bên kia cứ giao cho anh, anh  không muốn để bọn họ quấy rầy đến em, thật ra lúc đầu anh không định nói cho em biết, sợ em giống như bây giờ, suy nghĩ nhiều rồi vội vã đi qua nhà họ Ôn.” Giang Thư bất đắc dĩ thở dài một cái: “Nhưng mà... anh nghĩ cũng nên cho em biết, anh đối với em không có bí mật gì.”


Nói đến bí mật, Ôn Ngưng nhớ đến căn phòng ở tầng ba tại Ngự Kiền Loan, lập tức khóe mắt ửng đỏ, không lên  tiếng.


Bây giờ đối mặt với cô, Giang Thư quả thực có chút không tự tin, anh đời này không yêu qua ai, càng không sủng ái ai, dù là trong lòng chỉ thương nhớ một người, nhưng vẫn như cũ không biết phải làm sao.


Cũng may mắn anh ở trong thương trường nhiều năm, thuần thục mà nắm giữ các kỹ năng đàm phán, phân tích hiểu được tâm lý người khác, anh cúi đầu nhìn cô, thanh âm dụ dỗ: “Ban ngày em cũng thấy  thái độ của chị họ rồi đấy, chú thím em chắc chắn cũng cùng một duột mà tức giận, em làm cô ta mất hết mặt mũi, đoán rằng oán hận của bọn họ cũng không nhỏ, nếu em lúc này đến Ôn gia, có lẽ sẽ khơi dậy oán hận trong lòng bọn họ, sau này muốn an bài cho ông nội cũng không dễ dàng được.”


“Ngưng Ngưng, anh biết em đối với anh có ấn tượng không tốt, nhưng mà hãy tin anh một lần này thôi, anh sẽ chiếu cố ông nội thật tốt.”


Không thể không nói, Giang Thư nói rất có đạo lý, dù là hiện tại Ôn Ngưng không muốn thừa nhận anh trên mặt tình cảm, Nhưng không thể không thừa nhận, anh là người có đầu óc thanh tỉnh rõ ràng, đúng là một người đàn ông thông minh có năng lực.


Ôn Ngưng cắn cắn môi, rất nghe lời gật gật đầu.


Giang Thư cảm thấy nơi nào đó trong lòng có chút mềm mại, bảo bối của anh vẫn tốt trước sau như một, cho dù đối với anh thất vọng như vậy, nhưng cô vẫn nguyện ý cho anh một cơ hội.


**
Ở trước mặt người mình yêu thương ôn nhu mềm mỏng cũng không có nghĩa là những cuồng vọng và hung ác trước kia sẽ biến mất, chẳng qua là khi ở trước mặt người mình yêu thì nanh vuốt được thu lại mà thôi. Khi ở trước mặt người khác Giang Thư vẫn là Giang Thư - thái tử thành phố Hàn, một con người cuồng vọng, hung ác và tuyệt tình.


Dọn dẹp mấy người nhà họ Ôn kia căn bản không có khó khăn như trong lời nói của anh, anh thậm chí ngay cả câu cũng không muốn nói, vài người liền tự nhiên biết mà ngậm miệng lại.


So sánh với lúc trước, tâm tư của người đàn ông đã tỉ mỉ đi không ít, sau khi xử lý chuyện của vợ chồng nhà họ Ôn xong, anh tùy ý tới phòng ông nội Ôn đã sống quanh năm.


Đối với ông lão này, anh có chút biết ơn lại có chút hận không nói nên lời, anh cảm kích ông hai mươi năm trước đã nhặt Ôn Ngưng về nuôi, giúp cho cô có cơ hội sống trên đời này,  để anh gặp được cô. Nhưng vừa hận ông vì đã mang bảo bối vào cái nơi đáng sợ này lại không có năng lực bảo vệ cô, cô là một cô gái nhỏ tốt bụng như vậy, từ nhỏ đã phải chịu nhiều sóng gió.


Nhưng mà Ôn Ngưng kính trọng ông như vậy nên chút hận này cũng tiêu tán. Nếu thật sự hận thì anh nên hận chính mình, hận mình không thể gặp gỡ cô sớm hơn, hận bản thân không thể mang cô rời khỏi nơi này sớm hơn, hận chính mình không nhận ra cô sớm hơn.


Giang Thư định thần lại, thu hồi suy nghĩ, ở trong phòng ông nội Ôn kiểm tra vài lần.


Người nhà họ Ôn bình thường sẽ không đến phòng ông nội Ôn để dọn dẹp, bây giờ lại ngại phòng vừa có người mất sẽ xui xẻo, nên từ lúc Ôn Ngưng rời đi, trong phòng cũng không có ai vào.


Trong phòng vẫn bày biện như cũ, đồ vật trong phòng ông cụ Ôn cũng không có gì đáng giá, mấy người kia một chút cũng không động vào.


Giang Thư lấy một số cuốn sổ của ông cụ mà lúc sống thường hay đọc, muốn mang về cho Ôn Ngưng, coi như là vật kỷ niệm, dù sao đây cũng là người ông đã nhìn cô từ nhỏ lớn lên, cô gái nhỏ nhất định sẽ có cảm tình sâu đậm.


**


Lúc người đàn ông trở lại trang viên, đã là hơn một giờ sau đó, bước vào sảnh, vừa định lên phòng ngủ nhìn Ôn Ngưng, nhưng vừa bước đến cầu thang thì bị người hầu gọi lại, mặt lộ vẻ khó xử: “Ông chủ, bà chủ đang ngủ ở sofa, chúng tôi sợ cô ấy bị lạnh, lại không dám gọi…”


Giang Thư lập tức thay đổi bước chân, đi về hướng sofa, qua khỏi vách ngăn cách, lọt vào tầm mắt anh đó là Ôn Ngưng nho nhỏ cuộn mình trên sô pha, gối đầu lên cánh tay ngủ say.


Ngay cả bộ quần áo trên người cô cũng là bộ lúc trước, không có tắm rửa qua, cũng không có lên lầu nghỉ ngơi.


Giang Thư vội vàng đi qua, đưa tay nhẹ nhàng ôm ngang người cô, cô gái nhỏ theo thói quen dựa vào ngực anh cọ cọ, tìm được tư thế thoải mái, liền chậc chậc lưỡi tiếp tục ngủ.


Trái tim lơ lửng của Giang Thư buông lỏng một chút, anh đã từng đụng chạm cô mặc kệ cô có đồng ý hay không, thường là anh


Giang Thư tâm tình hoảng hốt cũng buông xuống, bất kể cô có nguyện ý hay không, thường thường sẽ cảm nhận thích thì làm thôi, nhưng hôm nay ngay cả cái ôm cũng lo lắng cô giận, làm chuyện gì cũng mang theo trái tim lơ lửng vì sợ cô không hài lòng, lúc nào cũng có thể quay đầu rời đi.


Ôn Ngưng trong lúc ngủ không ngừng mơ thấy ông nội nên giấc ngủ không được ăn ổn, Giang Thư vừa mới ôm người đi đến chỗ rẽ ở cầu thang, ánh sáng từ đèn ngọc lưu ly vừa vặn chiếu lên mắt Ôn Ngưng.


Cô gái nhỏ ngây thơ câu mày, xoa xoa mắt rồi dần tỉnh lại.


Giang Thư lập tức ngừng thở, đứng tại chỗ, cũng không biết có nên lên lầu tiếp hay không.


Cô nhóc trong ngực rốt cục cũng lặng lẽ trợn mắt, cô sửng sốt một hồi lâu mới phát hiện mình không phải nằm trên sofa mà là đang bị anh ôm.


Giang Thư bất đắc dĩ mở miệng, giọng nói khàn khàn theo cổ họng truyền ra, mang theo chút ôn nhu: “Không có việc gì, em ngủ tiếp đi, anh bế em lên phòng ngủ.”


Ôn Ngưng quệt quệt miệng, giãy dụa muốn từ lồng ngực anh đứng xuống: “Tôi tự đi được, anh bỏ tôi xuống…”


Người đàn ông thở dài một hơi, thật cẩn thận đem người thả xuống.


“Sao lại không về phòng ngủ? Vừa rồi anh mới nói người hầu chuẩn bị chút nước ấm cho em tắm. Nếu em thấy mệt mỏi thì đi tắm đi rồi ngủ cho thoải mái.”


Ôn Ngưng không hé răng, một lúc sau, đột nhiên rầu rĩ nói: “Tôi không  là nên đi  phòng ngủ nào, lỡ đi nhầm, lại đi đến phòng nào đó thì không nên đến thì sẽ không tốt nên dứt khoát đợi ở sofa…” Miễn cho không có phiền toái không cần thiết lại phát sinh.


Hô hấp Giang Thư như bị kìm hãm, nhớ lại lúc trước ở phòng ngủ trên tầng ba tại Ngự Kiền Loan, anh giận dữ bức cô ký giấy ly hôn, trong lòng anh hỗn tạp đủ vị không nếm ra tư vị gì.


Người đàn ông vội vàng giải thích: “Ngưng Ngưng căn phòng đó thật ra là…..”


“Anh không cần nói cho tôi biết, em cũng không muốn biết.” Từ trước đến nay Ôn Ngưng luôn im lặng bỗng nhiên phát ra tiếng đánh gãy lời anh: “Không cần thiết nữa rồi.”


Tác giả có điều muốn nói:


Ngưng Ngưng: Giang Thư chuyện trước kia, tôi muốn từng chuyện từng chuyện tính toán với anh.


Giang cẩu: Để tự anh giết anh.


(Cá: ha ha ha 🤣🤣🤣🤣🤣🤣)


Tác giả: Tình hình dịch bệnh đã làm trễ nãi thật nhiều tiến độ học tập nên thầy giáo của tôi điên cuồng đuổi theo chương trình, sau đó  tôi bị chế tài rất thảm,  mỗi ngày đều phải làm bài tập xong mới cập nhật được (mình nghĩ là chắc viết chương mới í) {tôi phải xếp hàng ít nhất nửa tiếng trong căn tin  mới mua được cơm trưa, khóc}


    Vì vậy, các bản cập nhật gần đây nhất là vào lúc nửa đêm. Tôi thường bắt đầu viết sau khi làm xong bài tập và đăng ngay khi viết xong. Vì vậy, mọi người có thể thức dậy vào sáng hôm sau và xem.


Hai đứa nhãi này ngày mai muốn nhìn nhận nhau rồi. (Cá:??????????)


********************


Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái 🌟 và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ 😘


Nguồn: Cá Ba Đuôi


Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.


14:00 21/01/2021