Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 35




Nói sao nhở? Ờ thì...tuy bọn họ lúc nãy còn sợ hãi thế, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại khùng lên trông đáng sợ lắm luôn ấy. Quả nhiên, chỉ cần ăn cẩu lương một chút thôi cũng sẽ giúp hội FA tăng sức mạnh.

Mà cũng có lẽ tôi và Hàn Nặc Minh đã diễn hơi lố rồi.

"Khụ khụ!" Tôi ho vài cái lấy lại khí sắc rồi nói: "Được rồi! Không rải cẩu lương nữa! Vậy bây giờ vào đề tài chính!"

Nói là đề tài chính chứ thực ra chúng tôi chỉ hỏi tên, lớp và vào khoảng thời gian đó họ đã làm gì mà thôi. Vì nhiều người quá nên tôi không kể đoạn này đâu. Vì nếu tôi kể xong chắc mọi người đã ngáp ngắn ngáp dài vì nhàm chán quá.

- -------------------

6 giờ tối, tại KTX.

Tôi lững thững bước vào phòng. Sắc mặt trắng bệch như người chết vậy. Hai bà bạn lo lắng chạy tới dìu tôi ngồi lên giường:

"Trời ạ! Chỉ là tra khảo bọn họ thôi mà cũng trở nên thê thảm thế này hả?" Chi Lộ lo lắng trách móc.

"Lẽ nào bọn họ làm gì cậu hả?" Ninh Ngọc hỏi.

"Bây giờ tớ mới biết thám tử họ có bộ óc như thế nào!" Tôi méo mó nói.

Phải nói là suy luận mọi thứ ra từ những lời kể của bọn họ mà tôi tiều tụy cả thân xác luôn ấy. Trông Hàn Nặc Minh thì không có gì là mệt mỏi chứ còn tôi thì đầu hàng rồi.

Hai cô bạn nghe tôi phàn nàn thì bất chợt phá lên cười. Tưởng bị ai bắt nạt chứ, hoá ra lại vì suy nghĩ nhiều quá nên đau đầu. Thế mà tôi làm như sắp chết tới nơi.

"Thế cậu có nghi ai là thủ phạm không?" Hai cô bạn hỏi.

Tôi gật đầu. Sau đó lấy điện thoại ra đưa hai tấm hình về hai cô bạn nữ.

"Hai người tớ thấy đáng nghi nhất đây!"

Hai cô bạn nhìn hai bức hình mà tôi đưa. Xem ra hai người đều biết về hai người trong ảnh. Mà chắc chắn luôn ấy chứ. Vì khi tôi đưa điện thoại cho họ, họ không hề hỏi những cây đại loại như: "Đây là ai thế?" mà họ chỉ "À!" lên một tiếng.

"Hai cậu biết hai người này sao?" Tôi tò mò hỏi.

"Ừm!" Chi Lộ gật đầu, "Người cột tóc đuôi gà là An Thái, học cùng khối với ta nhưng cô nàng học lớp A6. Còn người đeo kính và để tóc đầm này là Ôn Đại Linh, hình như là học sinh lớp 10. Cô bé này hơi ngại ngùng với ít giao tiếp nên tụi tớ cũng không biết gì nhiều."

Tôi há hốc mồn ra kinh ngạc. Hai cô bạn của tôi sao hiểu biết rộng rãi thế không biết!

"Thế là hai người biết gần hết những gì cả chiều tớ đi thẩm vấn rồi còn gì!"

"Xì!" Ninh Ngọc bễu môi: "Chỉ có một số người tụi tớ biết thôi!"

"Nhưng mà," Chi Lộ chen ngang: "Sao cậu lại chỉ nghĩ ngờ hai người này? Tớ nhớ là có hơn chục người lận mà!"

Tôi gật đầu:

"Đúng là thế! Nhưng tất cả đều khai báo chính xác và cả tớ và Hàn Nặc Minh cũng đã xác nhận rồi. Duy chỉ có hai người này là không có bằng chứng gì để minh oan!"

Hai bà bạn ngồi khoanh tay nhìn đâu đâu, suy nghĩ cùng với tôi:

"Vậy thì cũng đúng. Nhưng mà, đâu biết chừng trong số những người cậu không nghi ngờ đó lại có đồng bọn quay được rồi gửi cho hắn?" Ninh Ngọc thắc mắc.

"Tớ cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi nhưng nó không hề có thể xảy ra được. Diễn đàn của trường tuy có thể dễ tìm kiếm nhưng đâu có dễ mà đăng bài? Đó phải là một tài khoản đã được nhà trường xác nhận mới có thể đăng bài. Vậy nên cứ khoan tìm người đó đã. Cứ tìm người đăng bức hình đó lên trước đã rồi tra khảo tiếp!"

Tôi hít một hơi rồi lại nói:

"Còn nữa, bọn họ cũng sợ sệt đến mức quá đáng. Họ sợ đến tím tái cả mặt luôn ấy. Bọn tớ hỏi chiều hôm qua hai người đó đã đi đâu, cả hai đều ngập ngừng một hồi rồi mới trả lời. An Thái nói ở nhà cả ngày, tớ vẫn chưa biết nhà của cậu ấy ở đâu nên vẫn còn nghi ngờ, còn Ôn Đại Linh, em ấy lắp bắp nói rằng mình đi chơi với bạn. Nhưng tớ hỏi bạn nào thì em ấy không trả lời. Có phải rất đáng nghi không?"

"Cũng đúng! Rất đáng nghi! Nhưng mà, nghe cậu nói rành mạch như thế, lẽ nào Hàn Nặc Minh chỉ ở đó chơi thôi sao?" Chi Lộ nhíu mày.

"Không! Cậu ta cũng làm nhiều việc lắm chứ. Chính cậu ta đã nói cho tớ biết chuyện về những người không nghi can ấy!"

"Thế còn lại là của bà suy luận ra hết hả?"

"Ừm!"

Chi Lộ đấm một phát vào giường khiến tôi giật nảy lên một cái:

"Một người con trai thông minh khoẻ mạnh lại không đi giúp đỡ con gái chân yếu tay mềm như thế này chứ?"

"Đúng thế! Hại cậu trở nên phờ phạc thế này cơ mà!" Ninh Ngọc cũng hùa theo.

Tôi nghe hai bà bạn chửi Hàn Nặc Minh mà sau lưng khẽ lạnh một cái, vầng trán cũng đổ cả mồ hôi trộm. Tôi chẳng biết nói gì, may mà lúc đó lại đến lúc ăn bữa tối ở căng tin nên tôi thoát nạn. Tạ trời lạy phật.

- --------------

Sáng hôm sau, tôi và hai cô bạn vẫn đến trường như thường lệ. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay ánh mắt mọi người nhìn tôi lại khác khác.

Nhưng thôi kệ, tôi cũng không bận tâm. Tôi bây giờ phải tìm cách để tìm cho ra nhà của An Thái và tìm cho ra người bạn đi chơi cùng với Ôn Đại Linh là ai. Tôi chỉ biết là hai người chỉ đi chơi vòng vòng quanh khu thương mại. Mà ở đó lại nhiều người nữa chứ, việc tìm kiếm chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Đang mải suy nghĩ, suýt chút nữa thì tôi đâm trúng một lũ con gái đang chạy tới.

Tôi giật mình lùi lại phía sau:

"Sao các em có vẻ hốt hoảng thế?" Tôi thấy lạ hỏi.

Hình như đám con gái này cũng chính là đám hôm bữa tới lớp tôi quậy đây mà.

Tôi thấy là lạ. Suýt thì đâm trúng tôi, nếu là phản ứng bình thường thì tụi nó sẽ lại làm loạn lên. Nhưng....hôm nay tụi nó lại làm loạn theo một cách khác...

"Chị Y Nhi! Nữ thần của tụi em! Tụi em đã sai khi không chịu chấp nhận hai anh chị là tình nhân rồi! Hôm qua chị ngầu lắm luôn! Hơn nữa lại còn rất giỏi, xinh đẹp nữa chứ!" Đán con gái hét toáng lên.

Tôi méo xệch cả miệng. Ngày nào cũng nghe đám nhóc này chửi bới, hôm nay bỗng nhiên ca tụng tôi thành nữ thần, cứ thấy không quên thế nào ấy.

"Các...các em lại có ý đồ gì thế?" Tôi nghĩ ngờ hỏi.

Nghe thế, cả đám liền xịu mặt xuống. Lẽ nào tôi nói sai gì sao!?

"Chị Y Nhi! Lúc trước chúng em chuyên đi nói xấu chị, mà chị không thèm chấp là chúng em đã thấy cảm ơn nhiều rồi. Hôm qua thấy chị dọa cho An Thái sợ vỡ cả mật thế kia, chúng em thực sự rất khoái chí đấy!" Tụi ní lại cả ngợi.

An Thái? Cả đám con gái này cũng biết An Thái!

Tôi cúi người xuốn cho vừa độ cao mấy nấm lùn, hai tay ôm lấy vai của một cô gái đầu đàn:

"Các em biết gì về An Thái? Nói cho chị biết đi!"

Thấy tôi nghiêm túc gặng hỏi mà mọi người sợ đến là hét trong lòng. Cả đám sắc măt trắng bêch nhìn tôi, giọng run run hỏi:

"Chị Y Nhi! Sao đột nhiên chị đáng sợ quá vậy?"