Mèo Tinh Nhà Ta

Chương 39




Cuộc sống gia đình của Đoàn Tử cũng xem như tạm ổn, chủ nhân về nhà sẽ làm cơm, Đoàn Tử chính là sâu gạo của chủ nhân. Chủ nhân thường thường còn mua đồ chơi về cho hắn, tỷ như hôm nay, thấy chủ nhân lấy dung dịch thổi bong bóng xà phòng từ trong cặp ra, Đoàn Tử thấy choáng trong người, hắn rất muốn biết lúc chủ nhân mặc tây trang, đi giày da đen bóng, bước vào hàng quán vỉa hè ở cổng trường mua loại đồ này sẽ có tâm trạng gì.

“Đoàn Tử, lại chơi cái này.” Chủ nhân ngày hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt, thay quần áo xong liền cùng Đoàn Tử chơi đùa.

Đoàn Tử biến thành hắc miêu ngồi chồm hổm trên mặt đất chớp chớp đôi mắt hổ phách, vừa thấy chủ nhân thổi ra bong bóng liền tràn đầy vui mừng, đắc ý chạy nhảy, cố gắng đánh vỡ đám bong bóng.

Đoàn Tử thầm nghĩ mình là miêu yêu mà cũng bị mấy thứ trò chơi ngốc nghếch này làm mê đắm thì thập phần xấu hổ, hệt như việc hắn không thể nào chối từ sức quyến rũ của cuộn len tròn tròn, hay là kẹo bạc hà mèo, đó chính là bản năng của loài mèo rồi, thực sự là đáng buồn na.

Nhìn thấy một quả bong bóng bay cao cao, Đoàn Tử nhảy lên tát một cái làm nó vỡ tan, sau đó đắc ý dào dạt ngồi rung đùi, chủ nhân thấy thế cũng rất vui vẻ.

Kỳ thực, loại nam nhân đi làm về, cởi tây trang ra, có thể cùng mèo chơi đùa sảng khoái, khụ, cũng thật khả ái đi.

Có một hôm chủ nhân mua kẹo bạc hà mèo về (猫薄荷 anh google dịch ra thành catnip = cây bạc hà mèo có mùi lôi cuốn loài mèo, pạn Rùa bê nguyên vào chứ bản thân chưa từng nghe+thấy thứ này na), còn chưa bóc, Đoàn Tử đã bay đến níu lấy cái hộp không chịu buông, trên mặt lộ ra nụ cười si ngốc, hận không thể ngũ mã phanh thây cái hộp ngay tức khắc.

“Miêu bạc hà!” Đoàn Tử bóc khẩn cấp, nhón ra một chút trên tay, liếm a liếm.

“Ha ha, hắc hắc…” Đoàn Tử khúc khích cười xong lại bắt đầu lăn lông lốc trên mặt đất, ôm một lọ miêu bạc hà mà lăn, hai mắt mê ly, hình như còn nhìn thấy ảo giác.

“Đoàn Tử ? Ngươi không sao chứ?” Chủ nhân lần đầu tiên mua miêu bạc hà cho Đoàn Tử, trước còn tưởng rằng sức quyến rũ của miêu bạc hà đối với miêu yêu cũng không lớn lắm, xem ra hắn đoán sai rồi.

Đoàn Tử miễn cưỡng đứng lên sau một hồi lăn lộn trà trộn trên mặt đất, quần áo xộc xệch hết cả, lộ ra làn da trắng ngần dưới lớp áo sơmi.

“Đoàn Tử ?” Đột nhiên bị Đoàn Tử ôm chầm lấy, chủ nhân khó hiểu kêu lên.

Đoàn Tử dán vào người hắn ngọ ngoạy, vẻ mặt phiêu phiêu sung sướng, hết cọ lại cắn.

Bị . . . .

A Ngọc ~”~