Mèo Trượt Chân

Chương 28




Tối đó Liên Trạm cố ý đổi lớp với giáo viên khác, thay người ta trông lớp tự học tối của mình. Đàm Tiểu Hữu ngồi phía dưới không làm chút bài tập nào cả, ra sức nhìn về phía hắn, bị hắn phát hiện lại giả vờ không thấy.

Liên Trạm là giáo viên dạy văn, tần suất bị học sinh đến hỏi bài tập vào tiết tự học tối là thấp nhất, nhưng bây giờ cũng sắp gần thì rồi, học sinh hiếu học có chọn lọc nhiều lên vào thời điểm này. Đàm Tiểu Hữu không dễ gì chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại muốn đi lên quấy rối hắn, cuối cùng không tìm được cơ hội.

Lúc đi về cùng nhau, Đàm Tiểu Hữu như đi ăn trộm, còn muốn tránh bạn học khác.

Cũng không phải Liên Trạm không nhận thấy bất thường trong giờ tự học tối, trêu cậu: “Làm gì, còn sợ người khác phát hiện?”

Đàm Tiểu Hữu nói: “Ai cũng không biết xấu hổ giống anh chắc!”

“Thời gian tự học buổi tối người ta đều đang học tập, cậu ngồi bên dưới không tập trung, cũng không biết xấu hổ mà nói tôi.” Liên Trạm vò đầu cậu, “Nếu bị người ta phát hiện thì sao, tôi sẽ nói, tôi thường bắt cậu về nhà dạy kèm.”

Đàm Tiểu Hữu đẩy tay hắn ra: “Có gì hay mà học! Vô vị như thế.”

“Tôi dạy cũng vô vị hử?”

“Anh dạy còn nhàm chán hơn người khác!”

Liên Trạm ra vẻ suy tư: “Vậy tại sao mỗi lần tôi tuần tra lớp, cậu đều ngủ trong giờ của các giáo viên khác, chỉ không ngủ trong giờ của tôi?’

Đáp án của câu hỏi này rất dễ hiểu. Đàm Tiểu Hữu bận quấy rối, về sau Đàm Tiểu Hữu bận trả thù, mỗi lần nhìn thấy hắn, tư duy lại phát triển mạnh trước nay chưa từng có.

Bây giờ Đàm Tiểu Hữu càng không cần phải nói, vừa thấy Liên Trạm trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến chút chuyện vụn vặt.

Nghĩ đến mình khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì mặt đỏ bừng.

Đán án kiểu này, Đàm Tiểu Hữu sẽ không trả lời cho hắn đâu, rất kiên cường quay đầu, bật chết độ bơ người lần nữa.

Trên đường về, đi ngang qua con hẻm quen thuộc, hai con mèo hoang lao ra, chuẩn xác lẻn đến bên chân Liên Trạm. Bọn chúng đòi đồ ăn quen rồi, Liên Trạm cũng là một trong những người cố định cho ăn, nhưng lần này chỉ bước được hai bước vòng quanh chân người, Đàm Tiểu Hữu đã thô lỗ cản lại, oán hận nói: “Đi ra!”

Mèo hoang thông minh chuồn sang bên kia, lại cọ cọ chân Liên Trạm.

Sức ghen của Đàm Tiểu Hữu rất lớn, bây giờ rất có cảm giác người của mình bị cướp, hầm hừ vòng quanh Liên Trạm, thề phải đuổi con mèo đang ghét này đi. Nhưng có hai con mèo hoang, Đàm Tiểu Hữu chỉ có một mình, cậu đuổi được một con, con khác lại chui khe hở, lúc ẩn lúc hiện trước sau người Liên Trạm cả buổi. Đàm Tiểu Hữu sắp nổi đóa: “Trông anh có vẻ rất vui có phải không!”

Liên Trạm đợi đúng thời cơ ôm chặt lấy tiểu miêu yêu đứng trước mặt mình, bàn tay nhấn đầu Đàm Tiểu Hữu lên bả vai mình.

Đàm Tiểu Hữu lập tức an phận lại, bất động.

Liên Trạm vỗ vỗ đầu cậu: “Cậu đã thành tinh, còn so đo cái gì với những mèo con bình thường này?”

Đàm Tiểu Hữu cậy mạnh nói: “Tui không so đo, chỉ thấy chúng nó đáng ghét thôi! Mèo hoang ven đường này xấu như ma, cũng chỉ có anh mắt quá kém mới có thể cho chúng ăn.”

Hai con mèo hoang trắng tinh và đen nhánh dùng đuôi đánh chân cậu, Đàm Tiểu Hữu dùng chân gạt chúng ra.

Đàm Tiểu Hữu nói thầm: “Còn có, đều béo như lợn, nhỏ chỗ nào! Không được để ý chúng nó gọi mèo con!”

Liên Trạm vươn tay sờ sờ vành tai cậu, bật cười trả lời: “Được thôi, chỉ có một mèo con là cậu.”

Lúc này Đàm Tiểu Hữu mới hài lòng một chút, tránh khỏi ngực hắn, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng muốn trở về. Hai con mèo hoang chuyển mục tiêu, bắt đầu quấn lấy cậu, cậu nắm chặt Liên Trạm như khoe khoang, làm mặt xấu với mèo hoang.

Liên Trạm đi theo bước chân của cậu, không dễ gì về đến nhà, Đàm Tiểu Hữu mới cam lòng buông hắn ra. Họ bật đèn, ném hai cái balo lên sofa.

Ký ức Đàm Tiểu Hữu sống ở đây dần quay lại, nhìn chỗ nào cũng có thể nhớ đến cảnh tượng cậu víu Liên Trạm làm nũng ở đó. Ở chỗ Liên Trạm còn có quần áo của cậu, đặc biệt mua cho cậu, lấy ra hỏi cậu có muốn tắm rửa trước hay không.

Cậu lòng từ bi nói: “Anh đi tắm trước đi, tui đợi tắm sau!”

Sau khi Liên Trạm vào phòng tắm, cậu nhảy dựng lên ngay lập tức. Tiểu miêu yêu thù dai còn nhớ chuyện lúc nãy trên đường, canh cánh trong lòng, chạy tới chạy lui trong nhà, cuối cùng tìm được thức ăn cho mèo trong một ngăn tủ ở phòng khách.

Thức ăn cho mèo còn thừa lại ba túi, cậu như nhìn thấy kẻ thù lấy thức ăn cho mèo còn sót lại ra, trừng hai mắt, ném hết vào thùng rác.

Vụng trộm ném đồ nhà người ta dù sao vẫn là chuyện không nên, Đàm Tiểu Hữu ngồi lại trên ghế sofa, còn muốn tự an ủi: “Người của tui không thể cho con mèo khác ăn, vả lại tui cũng không ăn thức ăn cho mèo, ném cũng ném rồi, rất thỏa đáng!”

Lúc Liên Trạm ra khỏi phòng tắm, cậu chạy ngay vào phòng tắm như chạy trốn, “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa lại. Liên Trạm buồn cười gõ gõ cửa nói: “Có phải cậu vẫn chưa cởi giày không?”

Đàm Tiểu Hữu vội vàng đá rơi giày thể thao còn đi trên chân, mở cửa, thả giày bên cạnh cửa.

Liên Trạm đưa dép lê, cậu cướp lấy dép lê, lại đóng cửa, như chột dạ.

“Cậu giấu giếm tôi làm chuyện xấu gì rồi?” Liên Trạm hỏi cậu.

Đàm Tiểu Hữu lớn tiếng nói: “Không có! Anh phiền quá! Tui muốn tắm rửa!”

Liên Trạm trở lại phòng khách, phát hiện cậu chưa lấy áo ngủ, xách áo ngủ lên quơ quơ, đột nhiên nổi lên ý xấu, không định nhắc nhở cậu, tiếp đó lại nhìn thấy thức ăn cho mèo trong thùng rác.

Hắn bật cười lắc đầu nghĩ thầm: Đúng là đứa con nít.