Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 38




- Anh… có thể đưa tôi về được không?- Huyền Anh lí nhí. 

- Chưa đến lúc! 

- Cái gì mà chưa đến? Tôi phải về ngay mà! Mấy đêm nay đã không về rồi! Điện thoại thì bị hỏng, chị Vy sẽ lo lắng cho tôi! 

- Chị Vy… không có ở nhà! 

- Làm sao mà anh biết?- Huyền Anh nhíu mày. 

Anh không trả lời, chỉ nằm đó, nhắm mắt lại 1 cách rất bình thản. 

- Này, anh bị điếc à? 

- … 

- Thôi được rồi! Tôi tự về vậy! 

Huyền Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn thì Duy vẫn nằm đó. 

“Đồ điên! Đồ biến thái! Không đưa về thì cứ nói thẳng ra, còn bày trò ‘Chưa đến lúc’! Chưa chưa cái đầu anh ý! Hứ! Mình tự về là được chứ gì? Tại hắn mà mình lại phải nghỉ học hôm nay!” 

- Cô đi về à? 

Huyền Anh giật mình quay ra đằng sau, đó là bà Kim. 

- À vâng! Cháu phải về đây ạ! Muộn rồi! 

- Muộn gì đâu? Bây giờ mới 9 giờ sáng mà! 

- Thôi ạ! Chị cháu đang chờ ở nhà! Cháu phải về ngay kẻo chị ấy mắng cháu chết!- Huyền Anh cười xòa. 

- Tôi xin lỗi nhưng chưa được phép của cậu chủ thì cô không thể đi khỏi đây được! 

- Sao lại thế??? 

- Đây là ý của cậu chủ, tôi không thể tiết lộ nguyên nhân! Phiền cô vào trong cho!- Bà Kim hơi cúi đầu, tránh ra 1 bên tỏ ý nhường đường cho Huyền Anh vào trong. 

Huyền Anh tức giận lao vào phòng Duy. 

- Anh làm cái trò gì thế hả? Có để cho tôi về không thì bảo? 

- … 

- Anh điếc à? 

Cô vơ lấy 1 cái gối định ném vào người anh nhưng ngay lập tức tay cô bị anh giữ chặt lấy. Anh giật cái gối từ tay cô ném ra chỗ khác. 

- Thả ra! 

Duy không trả lời, anh nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay vẫn nắm chặt. 

- Anh làm cái trò gì thế? Thả ra để cho tôi về! 

- Ngoan ngoãn… ở lại. Không thì… đừng trách! 

- Cái gì?- Huyền Anh mở to mắt nhìn anh. 

Anh thả tay cô ra, đứng dậy bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, nhốt cô ở bên trong. 

- Này! Thả tôi ra! Anh điên à? Thả tôi ra!- Cô đập cửa liên tục. 

Anh không quan tâm, bình thản tiến về phía trước. 

- Canh chừng! Nếu để xểnh, các người sẽ… biến mất.- Anh lạnh lùng nói, tiếp tục bước đi. 

- Vâng thưa cậu chủ!- Đám người hầu cúi xuống, mặt ai cũng tái mét vì sợ. 

Không làm theo lời anh thì chỉ có nước chết.

_