Mèo Zilla

Chương 35: Khoe khoang




Tầng kiến trúc dưới thần điện là những cái hốc cây bị mục ruỗng mà thành, trước khi Cát Lâm tiến vào anh còn tưởng rằng cả tòa thần điện cũng đơn giản đại khí như căn phòng trên ngọn cây, mang đậm bản sắc Hegel kìa!

Đây là một thần điện ngụ nơi rừng sâu núi thẳm, không có nhiều tín đồ, các tế ti lại còn để đầu trọc, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới những người khổ tu. Chính là kiểu người uống nước suối ăn rau dại, khổ cực tôi luyện gân cốt, mỗi ngày cầu nguyện với thần từ ba lần trở lên, trời chưa sáng đã rời giường, đêm khuya mới có thể trở về cái giường đá lạnh như cục nước đá kia.

Vừa vào cửa anh liền biết mình nhầm rồi, còn nhầm cực kì nghiêm trọng nữa là đằng khác.

Mái vòm thần điện, vách tường bốn phía và trên mặt đất đều che kín những điêu khắc tinh xảo, nó thật ra là một bản đồ lập thể của đại lục Seeley, phía trên là biển Vòm Trời, mặt trời mặt trăng và các vì sao đều được thay bằng đèn ma pháp, tạo hình đèn đóm cùng chi tiết phải nói như là một tác phẩm nghệ thuật. Vách tường là vực biển, có đảo nhỏ, còn có tường mây cao ngất, mơ hồ còn có thể thấy được gió lốc và sấm chớp bên trong.


Mặt đất dưới chân là thủy tinh trong suốt.

Phía dưới chính là bản đồ địa hình của đại lục Seeley, lục tùng thạch hợp thành thảm thực vật thảo nguyên, phỉ thúy và kim ngọc lục bảo là rừng rậm, sa mạc là vàng, mã não màu đỏ tươi cùng nâu đậm tạo thành cao nguyên trên sa mạc, thiên hà thạch có nhiều đường vân bên trong làm sông băng, tạp chất ít thì ghép thành dòng sông. Chúng không phải chỉ được ghép chung với nhau không thôi, mỗi một khối bảo thạch đều trải qua sự điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một viên đều khác nhau, nếu đặt chúng cùng một chỗ, nhìn từ xa tựa như một thể, phảng phất như chính bản thân chúng nó là núi non sông nước vậy, độ mô phỏng thực tế cực cao.

Thú vị nhất chính là núi tuyết Tiatanona, nó là một cây cột chống đỡ thần điện ở đại sảnh, phá đất mà ra, phía bên dưới nạm đầy lục tùng thạch, sau đó là phỉ thúy màu sắc từ từ nhạt dần, rồi biến thành màu trắng noãn như ngọc thạch, cuối cùng được mái vòm bằng lam thủy tinh của thần điện ôn nhu bao vây.


Nơi đó có khả năng đã sử dụng ma pháp, chỉ cần ngửa đầu nhìn chăm chú là có thể nhìn thấy "nước" lưu động trên "biển Vòm Trời".

Trong thần điện không có ghế, cũng không ai nỡ dùng cái bàn che khuất "Phong cảnh" dưới lòng bàn chân.

Khó trách khi đèn sáng lên bên trong thần điện lại xuất hiện hào quang chói mắt tới vậy, người ngoài còn tưởng là hiệu quả do đèn ma pháp cực kì quý báu tạo thành nữa chớ!

Cát Lâm nhịn không được ngó mấy cái vòng tai vòng cổ trên người các tế ti, lúc trước anh còn cảm thấy răng thú xỏ cùng bảo thạch lớn nhỏ không đồng đều làm thành trang sức rất độc đáo rất cổ xưa, không tính đắt đỏ, còn rất có phong cách Hegel. Sau khi chân tướng bị vạch trần... thật ra mớ trang sức đó là đám đầu thừa đuôi thẹo còn dư lại đúng không?

Kinh ngạc không chỉ mỗi Cát Lâm, còn có lão Qusair.


Đây không phải là lần đầu tiên lão đến điện Chiến Thần, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật của nó.

Nơi này ban đêm tối đen không ánh sáng, ban ngày cũng là mơ hồ không rõ, lão Qusair chỉ chú ý tới hình như trên đỉnh đầu có vài thứ, còn tưởng rằng là trận pháp phòng ngự thần điện bố trí kia kìa! Người ta kị nhất là dò xét kết cấu thần điện, dù là Pháp Thánh hệ phong cũng sẽ không tùy tiện làm thế.

Kết quả...

Lão đã bỏ lỡ cái gì rồi?

Cái đám điên của điện Chiến Thần này! Lão Qusair nhịn không được mắng thầm trong lòng.

Chuyện mà Pháp Thánh hệ phong biết được đương nhiên nhiều hơn Cát Lâm, thí dụ như đặc sản của điện Chiến Thần là tượng điêu khắc gỗ điêu khắc đá, khác với những tác phẩm của các nghệ thuật gia ở Seeley, mấy đồ vật xuất xứ từ thần điện đều là đồ chơi nhỏ.
Chẳng hạn như ngôi nhà có thể bỏ vào trong chén, con thuyền trong bụng chai.

Không chứa ma lực, điêu khắc bình thường, giá cả cũng không cao, ngay cả người thường cũng có thể mua hai ba cái mang về trưng chơi, thương hội ở trấn Maren thậm chí không muốn tốn công đem mấy thứ đó ra ngoài bán, chỉ có mấy mạo hiểm giả cấp thấp không có nhiều tiền mua về làm kỉ niệm, sau đó đem tới những nơi khác của đại lục Seeley.

Điện Chiến Thần giải thích rằng mấy món đồ chơi nhỏ đó là một phương pháp để rèn luyện nhãn lực, người trong thần điện ai cũng biết, chỉ có trình độ là không giống nhau, bọn họ cũng không dựa vào mấy cái đó kiếm tiền, đem bán cho mấy cửa hàng tạp hóa ở Maren là bởi vì "Quá chiếm diện tích" .

Lão Qusair y như người trấn Maren, đều nghĩ thầm trong bụng rằng điện Chiến Thần không tính là nhỏ, còn tìm không ra kho để đồ vật hả? Giờ thì lão hiểu rồi, tay nghề không tốt làm ra thành phẩm, không quản đặt ở đâu cũng thấy chướng mắt hết, quả thật "chiếm diện tích".
Đứng trong đại sảnh thần điện mỹ lệ hùng vĩ, tỏa ánh sáng lấp la lấp lánh, đại tế ti Firnando cuối cùng cũng tìm về được sự bình tĩnh ngày xưa, gã xoay người, nhìn thấy mặt mày đám thuộc hạ và học đồ nhà mình sáng bừng bừng, ngẩng đầu ra chiều đắc ý lắm.

Người không biết Chiến Thần trông như thế nào thật quá sướng!

Khi đại tế ti trông thấy người có đôi mắt màu xanh lam kia đang nghiêm túc nhìn chăm chú bản đồ đại lục Seeley bên dưới sàn nhà của thần điện, gã bỗng nhiên cảm thấy, thầy của gã và thầy của thầy của gã... các đời tế ti không phải cái gì cũng không làm. Không quản tòa thần điện này thuộc về vị thần nào, đều có thể lấy ra khoe khoang.

Dòng khí ngưng tụ thành cái ghế vô hình, các tế ti theo thứ tự ngồi xuống, người thân phận không đủ thì hành lễ rồi lui về phía sau đại sảnh.
Cát Lâm như có điều suy nghĩ, cái phương pháp kia rất giống cách mà Eloca hay dùng, tòa thần điện này thật sự chưa từng được Chiến Thần công nhận sao? Anh lại nhớ tới chuyện lần trước hỏi thuộc tính thần lực của y, thái độ của Eloca rất lạ, lại còn trốn tránh không đáp.

Bên điện Chiến Thần, Firnando và các tế ti đang ngồi trên cái ghế vô hình kia.

Lão Qusair đương nhiên không có phần, lão xấu hổ đứng ở đó, may mà Eloca còn nhớ tới Qusair.

Cái ba người ngồi không phải là cái ghế, mà là một thứ dài dài trông như sô pha, có thể tùy tiện dựa vào, điều này khiến ánh mắt nhóm tế ti thay đổi.

Bọn họ không có năng lực như thế, đối phương lại thi triển một cách thoải mái, khó trách thần điện bọn họ chưa từng gặp qua Chiến Thần, còn Hegel ngay cả thần sử cũng có! Quả nhiên là bởi vì thực lực cách biệt sao?!
Đoán được suy nghĩ trong lòng của đám thuộc hạ - Firnando: ...

Bỏ đi, đại tế ti vốn phải gánh vác áp lực lớn hơn người bình thường mà TT_TT.

Nom Chiến Thần có vẻ không muốn tiết lộ thân phận thì phải.

Fernando nhớ lại điển tịch ở thần điện, ghi chép về Chiến Thần bên trong không nhiều lắm, toàn bộ đều là ca ngợi. Nếu nghiên cứu điển tịch thần điện mà cũng có giấy chứng nhận, mặc dù khóa văn hóa của các thế hệ đại tế ti không đạt yêu cầu thật, nhưng trình độ học vấn có nông có sâu, không khéo chính là, trình độ của đại tế ti đương nhiệm chỉ mới tới cấp bậc "không có trở ngại" mà thôi.

Gã không thuộc làu làu điển tịch, chuyện tới trước mắt rồi mà bảo gã nhớ lại, trong đầu chỉ xuất hiện vài câu nói trống rỗng mà thôi.

Tỷ như khi Chiến Thần không nổi giận, là một người cực kì dễ nói chuyện.
Lại tỷ như sau khi Eloca thành thần vẫn còn sinh sống cùng những người bình thường, dẫn đến các thế hệ đại tế ti đều hoài nghi Chiến Thần có ham mê đặc biệt, thích nhìn người khác sau khi biết thân phận mình rồi há hốc mồm các kiểu vân vân....

Đó không chỉ là suy đoán, ngâm du thi nhân trên đại lục Seeley vẫn còn truyền xướng bài thơ kinh điển《 Ashomehditon》, trong cổ ngữ Seeley nghĩa là mỹ nhân bên bờ sông, tương truyền là một vị mỹ nhân đi thuyền từ phương xa mà đến, từ chối lời tỏ tình của biết bao người, dung mạo khiến hoa nhường nguyệt thẹn, tựa ánh mặt trời ban mai.

《 Ashomehditon 》không dài, nội dung trống rỗng, cả bài thơ đều là các từ ngữ ca ngợi được trau chuốt kĩ lưỡng, miêu tả người ấy đứng ở bên sông, rồi khi "hắn" vén áo choàng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như thế nào, đưa ra rất nhiều so sánh tốt đẹp cuối cùng kết luận tất cả đều không bằng một nụ cười của "hắn".
Từ "hắn" trong cổ ngữ Seeley không phân chia nam nữ, điều này dẫn đến lúc bài thơ được truyền ra, không ai biết "hắn" ở đây là nam hay nữ, bởi vì vị du ngâm thi nhân kia biểu hiện quá mức điên cuồng, mọi người đều nhất trí cho rằng chắc ăn là nữ rồi! Lưu truyền đến hôm nay, 《 Ashomehditon 》 đã trở thành một bài thơ tỏ tình nổi tiếng, các chàng thanh niên bồi hồi dưới cửa sổ nhà cô gái, thâm tình khảy đàn tam huyền cầm hát lên bài hát này.

Việc này Chiến Thần biết không ta? Đại tế ti Firnando kìm lòng chẳng đậu mà nghĩ, chắc là không đâu.

Cứ việc đã từng thấy qua khuôn mặt Eloca trong đoạn ký ức truyền thừa của Sơn thần, nhưng khi người thật xuất hiện trước mắt, cảm giác xung kích mang lại vẫn không giống, đại tế ti Firnando không khống chế được trí tưởng tượng của mình, toàn bộ đều là mấy chuyện "xí hổ xí hổ" giông giống bài《 Ashomehditon 》 .Mấy cái dã sử đó, bình thường biết là một chuyện, bỗng nhiên có một ngày cùng chính chủ nói chuyện thì nó lại tranh nhau chen lấn trong đầu nha!
Không một ai biết hoạt động tâm lý phức tạp của Firnando.

Ý nghĩ của các tế ti cấp cao trong thần điện đơn giản hơn nhiều, chủ yếu chia làm hai loại: thực lực của người Hegel này cực kì mạnh, tướng tá cũng không tệ nhỉ!

Người Hegel đều trông giống như thế sao?

Được rồi, từ ngày mai bắt đầu cố gắng gấp bội, liều mạng rèn luyện thể trạng, tập luyện võ thuật, khiêu chiến bản thân, vượt qua núi tuyết Tiatanona, xuyên qua rừng rậm U Ngữ đi Hegel! Một đi không trở lại luôn! Dù sao bọn họ cũng chả được làm đại tế ti đời tiếp theo!

Cát Lâm cảm giác ánh mắt của mọi người trở nên nóng rực, còn có người thế mà lại bắt đầu thất thần, chẳng lẽ việc Chiến Thần giáng xuống mang tới lực trùng kích lớn thế hả?

Lại nói tiếp, dáng vẻ mọi người bây giờ trông rất quái lạ, bởi vì ghế ngồi trong suốt, ngồi làm sao để nhìn không mắc cười? Đây chính là một sự kiện khảo nghiệm sắc đẹp thuần túy đó nha.
Tuy rằng nhìn không được tự nhiên, nhưng vừa nghĩ tới mình dẫm đại lục Seeley ở dưới chân, quả thực khiến người say mê!

Bầu trời, biển cả, mặt đất đều thu hết vào đáy mắt.

Tựa như bản thân cũng là thần, cao cao tại thượng quan sát hết thảy.

Cát Lâm thậm chí tìm được trấn Maren ở con đường ven biển.

—— không phải ảnh thu nhỏ của trấn, vị trí đó đặt một bức tượng điêu khắc nhỏ, thô sơ giản lược mà điêu khắc một chút hình dáng trấn nhỏ, không quá tinh tế, nhưng thôn nam thôn bắc và hai con đường chính của trấn vẫn có thể mơ hồ trông thấy.

Đối lập rõ ràng với trấn Maren chính là điện Chiến Thần trong rừng rậm Mê Huyễn.

Vẫn là một gốc cây "Đại thụ", tuy rằng chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng là tinh điêu tế mài, nhánh cây trổ ra ngoài mỏng như sợi tóc, mà những cành cây giống như thế phải tới hơn trăm cành, chúng nó bao phủ cả tòa thần điện, phỉ thúy nửa phần trên thủy nhuận trong suốt, phía dưới thì đậm màu hơn.
Những khối phỉ thúy nhỏ tượng trưng cho rừng rậm Mê Huyễn gần đó, từ màu sắc tính chất đến chạm trổ, đều bị "điện Chiến Thần" bỏ xa ngàn dặm.

Cát Lâm trầm mê bên trong thưởng thức hồi lâu.

Từ từ! Đằng sau cây cột cuối cùng trong thần điện, trong "khu rừng" kia hình như còn có thứ gì đó.

Một cục màu đen, đặt trên lục tùng thạch. Cát Lâm nhìn một hồi mới từ cái khối gỗ đen khảm hai hạt châu màu vàng nhìn ra nó là Gafia, Ma Ảnh Gafia. Hình thể của mèo đen rất khoa trương, còn lớn hơn tượng khắc gỗ của trấn Maren, hơn nữa tuyệt đối không giống bản chính.

Cát Lâm nhịn không được ra hiệu Eloca nhìn xem.

"Không giống." Chiến thần nói.

Quả thật không giống, Cát Lâm hoài nghi người điện Chiến Thần chưa tận mắt thấy Gafia bao giờ.

Ánh mắt mấy tế ti ngó theo ngón tay anh, khi phát hiện anh đang nói tới ma thú cấp thần duy nhất trên đại lục, lập tức mừng rỡ!
Người Hegel quả thật biết dáng vẻ Gafia!!!

"Không giống chỗ nào?!" Một vị tế ti già nua vội vàng hỏi.

"Con mèo này... Nó không có lông, điêu khắc cũng không mượt mà, có lẽ các người nên đổi loại nguyên liệu khác." Cát Lâm kiên trì nói, cái khối gỗ đen trước mặt rất hung ác, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, hoàn toàn không giống một con mèo!

Đại tế ti Firnando tiếc nuối nhìn bức tượng gỗ kia, nói với người bên cạnh: "Đem nó đổi đi."

==================

"Thông báo: tạm ngừng đăng truyện hai tuần để ôn thi."