Mèo Zilla

Chương 93: Bước tiếp theo




Gafia rất đói bụng.

Khi nó "Khôi phục" hình thể khổng lồ, thức ăn cần để bổ sung tiêu hao cũng tương quan với khẩu vị và hình thể.

Ma thú cấp cao ở Seeley có thể hấp thú nguyên tố ma pháp trong không khí để điều tiết cân bằng trong cơ thể, Gafia cũng làm như vậy, kết quả chính là nó biến thành một bức tường. Gafia không muốn tiếp tục béo nữa, chỉ có thể đi ăn cái gì.

Cái logic này mà bị Cát Lâm biết, khẳng định cảm thấy quá hoang đường.

—— Rượu chè ăn uống quá độ, vậy mà lại là con đường duy nhất khống chế hình thể.

Ăn cơm chỉ mập 5 kg, hấp thu ma lực thần lực có thể nặng một tấn.

Gafia là thợ săn trời sinh, nó sinh sống ở Hegel 1000 năm, trước kia còn thích ngậm con mồi đưa cho chủ nhân kia kìa. Sau rốt thân thể biến lớn, lá gan nó cũng càng lúc càng lớn, ma thú trong bồn cơm số 2 rừng rậm U Ngữ, không quản cái gì nó cũng dám đi trêu chọc.


Trên người Gafia lại có đại bộ phận thần lực của Eloca, tuy rằng nó không biết dùng, nhưng thời khắc mấu chốt có thể cứu nó.

Mèo và đám ma thú của rừng rậm U Ngữ choảng nhau mấy trăm năm, rốt cục thành lập uy phong vương giả của nó, các ma thú nhìn thấy Gafia sẽ bỏ chạy, cũng có mấy con lá gan đặc biệt to sẽ trộm đi theo phía sau Gafia —— mèo bự đi săn không giống với ma thú Seeley, nó không cần ma tinh của con mồi, cũng không kén chọn, ăn ngon liền đi, thuộc tính ma pháp không quan trọng.

Nếu Eloca biết Gafia sẽ trở nên lớn như vậy thì sẽ không tùy tiện nuôi thả nó.

Gafia tai họa hết rừng rậm U Ngữ, khuấy động nước biển, lỗ tai phe phẩy một cái, nó cảm giác được bên dưới mặt nước có cá lớn bơi qua.

Vị trí có chút xa, ở nơi rất sâu...

Nó lại không thể lặn xuống, tứ chi quẫy đạp không trúng thứ gì, lập lờ trong vùng nước mênh mông vô bờ, cảm giác này cực kỳ hỏng bét!


Bụng Gafia lại réo gọi, nó bực bội mà vung đuôi, nhấc lên một đợt sóng biển.

Eloca dùng một dòng khí ngăn nước biển ở bên ngoài, tránh cho Cát Lâm bị tưới cho một đầu đầy nước.

Lão Qusair đối diện tấm da dê, vẻ mặt ủ dột, tế ti Grant bên cạnh lão cảm thấy không đúng, nhanh chóng vỗ bả vai lão Pháp Thánh một cái.

"... Tôi sớm nên nghĩ đến."

Âm thanh nhỏ bé phiêu tán trong gió biển, Cát Lâm suýt chút nữa không thể nghe rõ.

Anh do dự một chút, không đi hỏi lão Qusair đến tột cùng nhớ ra cái gì, làm bộ như ngắm phong cảnh, đi tới một bên khác của "Thuyền mèo". Lúc này trăng bạc treo giữa trời, nhìn về nơi xa mặt nước lấp lánh ánh trăng, phản chiếu ngân hà rực rỡ của bầu trời đêm.

Nguyên tố ma pháp tồn tại làm cho ánh trăng ánh sao ở Seeley cũng đặc biệt xinh đẹp.

"Bầu trời đêm ở chỗ chúng tôi không phải như vậy, phải tới nơi hoang vắng không người mới có thể nhìn thấy cảnh sắc như bây giờ." Cát Lâm nhìn thấy Eloca đi tới, nhịn không được nói, "Nói thí dụ như ăn ngủ trên đỉnh núi, mở ra lều trại là có thể nhìn thấy ngân hà cuồn cuộn... Đến quốc gia phương Bắc còn có thể gặp được cực quang xinh đẹp, chúng nó giống như nhà ảo thuật ánh sáng, không ngừng biến ảo, lướt qua sông băng cùng hoang dã, tự do rong ruổi trên bầu trời."


"Cậu rất thích cảnh sắc như vậy?"

"Tôi chưa từng tận mắt thấy bao giờ." Cát Lâm tiếc nuối mà lắc đầu.

Eloca có chút kinh ngạc, y cảm thấy Cát Lâm thân thể không tồi, cũng không phải người sợ chịu khổ, nếu có thể miêu tả phong cảnh chưa từng thấy qua tràn ngập mị lực như vậy, nhất định cực kì hướng về, tại sao lại chưa từng đi tới?

Cát Lâm biết vị thần nào đó đang suy nghĩ gì, anh rõ ràng mà cho đáp án: "Tôi không có tiền."

"Trên đường không thể kiếm tiền?"

Đại đa số người Seeley khi mạo hiểm bên ngoài, trên người cũng đều không đủ tiền. Người mạo hiểm có thể đi săn ma thú, thu thập dược thảo, hộ tống thương đội, những cơ hội kiếm tiền này đều ở thế giới bên ngoài, ngồi xổm trong nhà cũng không có.

Cát Lâm bất đắc dĩ bày tỏ: "Ở quê hương của tôi, anh rất khó gặp được dã thú, cho dù có gặp ... Chúng tôi cũng đánh không lại." Sau đó anh giơ lên nắm tay nhéo hai cái, ý thức được bản thân hiện tại có chút sức chiến đấu, vì thế bổ sung, "Dù cho có thể đánh bại dã thú, cũng không thể làm như vậy."
"Vì sao?"

"... Rất có thể đó là động vật được bảo hộ. Nói cách khác, nếu nó chưa trêu chọc tới anh, anh chủ động chạy tới đánh chết hoặc là đánh bị thương nó, đều là phạm pháp, sẽ bị nhốt vào trong nhà giam."

Cát Lâm nói xong, bỗng nhiên tò mò hỏi: "Ma thú Seeley vẫn luôn nhiều như thế? Chưa bao giờ khan hiếm, không cần bảo hộ số lượng quần thể chúng nó hả?"

"Tài liệu, ma tinh khan hiếm cũng có, những cái đó đều đến từ ma thú cấp cao, chúng nó cần bảo hộ hả?" Chiến Thần hỏi lại.

Cát Lâm rất nhanh ý thức được khác nhau lớn nhất giữa địa cầu và đại lục Seeley, săn bắt ma thú ở Seeley không phải người thường.

Người địa cầu có rất nhiều loại vũ khí có thể gϊếŧ chết ma thú, cho dù mọi người không làm gì cả, hoạt động hằng ngày cũng có thể phá hủy môi trường sống của thú hoang, Seeley thì khác. Ma thú cấp cao có được trí tuệ, chúng nó sẽ chạy sẽ trốn, đại đa số lại ở nơi "Hiểm địa" mà nhân loại khó có thể đặt chân tới.
Ma thú đã rất khó đối phó, còn phải đối kháng với lĩnh vực ma pháp cuồng bạo do thiên nhiên thế giới này hình thành, cường giả cấp thánh còn chịu không nổi, thần cũng chỉ có thể bảo đảm an toàn của chính mình.

Cát Lâm từ bỏ tiếp tục so sánh hai thế giới, anh ngồi ở trên lưng mèo, yên lặng mà đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm.

Gió biển thổi khô một phần lông mèo, lưng Gafia trở nên hết sức mềm mại.

Lúc Cát Lâm lấy lại tinh thần, đám lông mèo bên cạnh đã xù lên thành một cánh rừng, anh ngồi ở bên đây, căn bản nhìn không thấy bóng dáng mấy người lão Qusair.

Độ cao của "Rừng cây" còn đang không ngừng gia tăng.

Eloca dùng dòng khí ngăn chặn một phần lông mèo, nếu không cả mặt Cát Lâm y cũng sắp nhìn không tới.

Cát Lâm hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày anh cần phải gian nan đi qua trong đống lông mèo như cánh rừng nhiệt đới nguyên sinh này.
"Hừng đông có thể lên bờ?"

Cát Lâm hỏi xong, không nghe được Eloca trả lời, trong lòng lập tức lộp bộp nhảy dựng.

"Còn có khó khăn gì sao? Lạc đường?" Cát Lâm quay đầu hỏi.

Eloca nhìn màn sao trời trên bầu trời, tựa hồ đang phân rõ phương hướng.

Quỹ đạo của sao trời không phải luôn cố định, bản đồ sao hiện tại và bản đồ sao 1000 năm trước có sự khác nhau. Trong kinh nghiệm đi biển của Phong tộc, trừ dựa vào sao trên trời, còn có thể thông qua dòng hải lưu để phân rõ phương hướng.

"Không lạc đường, chỉ là chúng ta còn phải đối mặt một vấn đề." Eloca dùng lòng bàn tay phải nâng khuỷu tay trái, bày ra một tư thế suy tư, hết sức nghiêm túc nói, "Phần bờ biển hoang tàn vắng vẻ vào ngàn năm trước, hiện tại như thế nào, tôi không biết."

Dựa theo hình thể Gafia hiện tại, chỉ có thể tìm nơi không người lên bờ.
Cát Lâm cảm thấy vấn đề của Eloca rất quan trọng, anh xoay người muốn đẩy ra lông mèo, đi tìm lão Qusair.

"Cậu chờ một đoạn thời gian rồi đi." Eloca ra tiếng ngăn cản.

"Sao thế?"

Cát Lâm vừa mới nói dứt lời, đã nhớ đến vẻ mặt tuyệt vọng khác thường vừa rồi của lão Qusair.

Eloca thở dài nói: "Chỉ là ông ấy cần hiểu rõ một số chuyện."

Cát Lâm vẫn không thể nào bắt kịp mạch suy nghĩ, Eloca giải thích: "Cậu quên à? Lần gặp nhau sớm nhất giữa tôi cậu với Qusair, ông ấy nghĩ cậu là người Hegel, mà tôi có huyết thống Phong tộc."

"Ừ? Ông ấy cảm thấy anh là hậu duệ của Phong tộc thoát khỏi biến cố biển Vòm Trời năm đó chạy trốn tới Hegel... A!" Cát Lâm bỗng nhiên đứng phắt dậy, anh nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.

Người Phong tộc bị thần lực ác niệm ảnh hưởng, tự gϊếŧ lẫn nhau trên đảo Tiatanona, một nhóm người trốn thoát, bọn họ vội vàng lái thuyền rời khỏi biển Vòm Trời.
Lúc ấy có hai con đường đặt ở trước mặt người Phong tộc, một trong số đó là "hạ cánh" xuống khu vực gần trấn Maren, cũng có thể từ biển Vòm Trời đến nơi khác trên đại lục Seeley, tóm lại đều ở ngoài phạm vi biển Lãng Quên. Con đường còn lại thì hoàn toàn khác, đó là đường hàng hải đi thông đến nơi tận cùng của thế giới - Hegel.

Tổ tiên của lão Qusair là người chọn con đường thứ nhất, tao ngộ sau này của bọn họ, Cát Lâm cũng biết.

Trước khi lão Qusair biết thân phận Eloca, lão Pháp Thánh vẫn luôn cho rằng Eloca là hậu duệ của Phong tộc chọn con đường thứ 2.

Kết quả không phải!

Người Hegel căn bản không biết Phong tộc huỷ diệt, trải qua năm rộng tháng dài, bọn họ thậm chí quên đi Phong tộc.

Tuy rằng lão Qusair không biết tình huống người Hegel, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ thì chân tướng vốn giấu không được —— Chiến Thần có được một nửa huyết thống Phong tộc, đi thuyền từ bên kia biển Lãng Quên đến, hoàn toàn không biết chuyện Phong tộc đã hủy diệt, thế nhưng còn hỏi ý kiến lão Qusair về chuyện Phong tộc, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh người Phong tộc đi con đường biển thứ 2 năm đó căn bản không thể còn sống tới Hegel.

Trên biển Vòm Trời không có ma thú, đường hàng hải thông hướng Hegel cũng không có khả năng làm khó được người Phong tộc.

Còn lại duy nhất một khả năng, chính là sau khi đội tàu "Hạ cánh", nửa đường gặp phải Hải Tích...

Bọn họ mang theo những người Phong tộc gặp biến cố, còn chưa bước lên lãnh thổ của bằng hữu, đã cùng thuyền táng thân nơi biển rộng, hơn tám trăm năm qua, vẫn luôn ngủ say dưới làn nước biển, chậm rãi hóa thành cát bụi.

Chính vì lão Qusair nhận ra sự thật này mới cảm thấy tuyệt vọng, lão đã từng cho rằng ở bên kia biển, ở Hegel trong truyền thuyết còn có rất nhiều người Phong tộc sinh sống, chỉ là không dám lái thuyền đến biển Vòm Trời, kết quả...
Cát Lâm trầm mặc, anh không biết nên an ủi Eloca như thế nào.

Phải, ngoại trừ lão Qusair, Eloca cũng phải tiếp thu hiện thực Phong tộc không còn tồn tại.

"Dysis, anh thống hận chúng thần không? Nếu không phải bọn họ, tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh."

Cát Lâm ý đồ để Eloca đem cảm xúc bi thương chuyển qua cừu hận, như vậy có thể thoát khỏi sự tra tấn của tuyệt vọng.

Tuy rằng anh không nhìn thấy Eloca bi thương, nhưng Cát Lâm tin tưởng, hỉ nộ ái ố của con người, cho tới bây giờ cũng không hẳn đều viết ở trên mặt.

"Thống hận chúng thần? Tôi không biết." Eloca thấp giọng nói.

"Thứ đã mất đi, vĩnh viễn sẽ không trở lại, dù hận thù cỡ nào đi nữa cũng vô dụng..."

Cát Lâm nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người, anh nhìn kiểu gì cũng không ra Eloca là kiểu người lấy ơn báo oán cả.
"... Cậu cần phải khiến cho đối phương cảm giác được sự đau khổ ngang bằng, họ mới có thể hiểu được bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà đã gây ra sai lầm như thế nào."

Không nhìn lầm, quả nhiên không phải loại người như vậy! Cát Lâm xấu hổ mà quay đầu hỏi: "Tộc nhân chúng thần còn tồn tại không? Cho dù có truyền thừa, cũng không thể khiến bọn họ gánh vác trách nhiệm của tộc nhân thành thần một ngàn năm trước."

"Tôi đương nhiên sẽ không ra tay với ai ngoài thần linh, chúng thần cũng sẽ không để ý tộc nhân khi còn là nhân loại, bọn họ tự nhận là thần, là kẻ thống trị đại lục Seeley, là chúa tể vạn vật sinh linh trên thế gian này, đồng tộc của thần chỉ có thần, làm sao có thể là nhân loại?"

"Vậy anh..."

"Tôi rất muốn biết những gì bọn họ trải qua ở địa cầu, cái cuộc sống mất đi lực lượng ấy."
Cát Lâm nghẹn lời, thật lâu sau đó anh mới nặng nề mà gật đầu một cái, bày tỏ loại chuyện đại khoái nhân tâm này mình cũng muốn biết.

"Cho nên anh tính toán ngăn cản bọn họ trở lại Seeley, khiến chúng thần vĩnh viễn bị nhốt ở địa cầu, lòng tràn đầy oán hận, tuyệt vọng mà chết?"

"Không, tôi muốn làm cho bọn họ thuận lợi trở về."

"Hể?" Cát Lâm hoàn toàn mờ mịt, cảm giác theo không kịp suy nghĩ của Eloca.

"Tôi muốn điều tra rõ ràng chúng thần rời đi Seeley như thế nào, tại sao cảm thấy gϊếŧ chết tôi, hoặc là nói hủy diệt kiếm của Chiến Thần ở Hegel có thể giúp bọn họ thoát ly khốn cảnh. Chờ khi tôi hiểu hết rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác thỏa mãn điều kiện, làm cho bọn họ trở về, sau đó —— "

Eloca dừng lại, sau đó cười cười với Cát Lâm.

Cát Lâm lạnh hết cả sống lưng, giống như nhìn thấy chúng thần mừng rỡ như điên chạy về Seeley, còn chưa kịp chúc mừng, đã bị Chiến Thần quật cho sấp mặt trên đất, đánh đến mặt mũi bầm dập.
"Anh muốn gϊếŧ bọn họ?"

"Xem tâm trạng." Chiến Thần trả lời.

Lúc này Eloca đột nhiên nhìn chăm chú mặt biển, sau đó cất lên một dòng khí, mang Cát Lâm đến bên cạnh mình.

"Qusair, ông triệu hồi ma pháp hệ phong, mọi người tạm thời lơ lửng trên mặt biển."

Lão Qusair vội vàng niệm tụng chú ngữ, Grant tế ti hỏi vọng từ đằng xa: "Thưa thần, xảy ra chuyện gì?"

"Phía dưới có bầy cá."