Mị Ảnh

Chương 115: Không chết không thôi





Điệp Vận Du theo ánh mắt Nghệ Phong nhìn tới, chỉ thấy một thanh niên đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, hắn khoảng chừng 20 tuổi. Mặt trắng, môi hồng, dáng vẻ tươi cười thản nhiên khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác như cây trước gió xuân. Thân thể cao nhất phối hợp với khuôn mặt anh tuấn, lộ ra vẻ phóng khoáng. Bất quá, Điệp Vận Du trông thấy ký hiệu chim ưng khổng lồ trên áo bào trắng của thanh niên kia, trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng tới cực điểm.
Mà Nghệ Phong đứng bên cạnh, hỏa diễm trong mắt dường như bắn thẳng về phía thanh niên kia. Đôi tay nắm chặt nổi lên gân xanh, hiển nhiên Nghệ Phong bị kích động đến tột cùng.
Tựa hồ thanh niên kia cũng nhận thấy được một đạo ánh mắt căm thù bắn về phía chính mình, không khỏi ngó quanh hướng qua đây. Hắn liếc mắt thản nhiên nhìn Nghệ Phong, trong lòng còn chưa kịp suy tính, liền bị một đạo thân ảnh hấp dẫn. Tuy rằng khuôn mặt đã che phủ. Thế nhưng đường cong bốc hỏa dưới bộ áo bó sát, vòng eo tinh tế trơn bóng, đôi chân trắng noãn thả ra một cổ phong tình mị người. Thanh niên này cảm thấy bụng dưới chính mình bị kích động bốc hỏa.
Thế nhưng, khi thanh niên này trông thấy Điệp Vận Du đang mỉm cười, ánh mắt hắn xoay tròn về một hướng khác, khuôn mặt đỏ ửng. Hắn khẽ xoay người che giấu ánh mắt bốc hỏa của chính mình.
Trong lòng Điệp Vận Du dâng lên khinh bỉ: Một nam nhân có sắc mà không có gan. Bất kể nam nhân nào nhìn vào đôi mắt nàng, trong lòng nàng đều cảm thấy một loại cảm giác vô cùng đáng ghét, cảm thấy có sự dối trá gì đó. Về điểm này, Điệp Vận Du rất yêu mến Nghệ Phong, hắn không kiêng nể gì cả, dám nghĩ dám làm!
- Ngươi và hắn có cừu hận sao?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong toát lên hàn ý, cổ quái hỏi.
- Không! Ta và hắn không có cừu hận. Thậm chí ta còn không nhận ra hắn!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng.
- Vậy ngươi là...
Điệp Vận Du nghi hoặc hỏi.
- Ta muốn giết hắn!
Nghệ Phong nói lời này, trên mặt không có chút biểu tình, ngữ khí rất thản nhiên, thế nhưng trong ánh mắt tỏa ra sát ý. Khiến Điệp Vận Du có chút giật mình.
- Chưa từng gặp, không cừu hận! Vậy mà ngươi muốn giết hắn?
Điệp Vận Du có chút khó hiểu.
- Không phải là ngươi trông thấy hắn đẹp trai hơn ngươi mà đố kỵ?
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong không nói gì, liền thay đổi suy nghĩ, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi đừng làm điều xằng bậy, ít nhất thanh niên này cũng có thực lực Sư Cấp thất giai. Hơn nữa, điều này cũng không phải điều quan trọng, hắn là một người trong một tông môn thần bí, ngươi không thể đụng tới. Coi như là nể mặt ta.
- Nếu như hắn không phải người của tông môn kia, ta sẽ không muốn giết hắn. Chính vì hắn là người của tông môn kia, ngày hôm nay hắn không thể không chết.
Ngữ khí nghiêm nghị, khiến Điệp Vận Du ngây dại tại chỗ, nàng không ngờ Nghệ Phong kiêu ngạo tới tình trạng này, rõ ràng phiền phức muốn tìm quái vật lớn kia.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong bước từng bước tiến về phía trước, nàng vội vàng kéo hắn lại, nói:
- Nghệ Phong, ngươi bình tĩnh một chút. Trước tiên, đừng nói hắn có thực lực Sư Môn, cho dù hắn có thực lực Sư Cấp thất giai ngươi cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghệ Phong chau mày, cho rằng chuyện này thực sự là trở ngại lớn. Với thực lực Sư Cấp nhất giai của chính mình đối đầu với hắn, đúng là lành ít dữ nhiều. Hắn không khác gì Tạp Lạp Đạt, với năng lực tông môn kia, chắc chắn hắn có không ít công pháp cao cấp. Vũ Kỹ không quá tiện nghi, công lực cũng kém xa. Hầu như không có hi vọng chiến thắng.
- Điệp tỷ tỷ! Ta cầu nàng giúp ta một việc.
Nghệ Phong đột nhiên quay đầu về phía Điệp Vận Du, chăm chú nói:
- Ta muốn mượn mấy người ngầm bảo vệ kia, giúp ta giết chết tên hỗn đản này.
- Cái gì?
Trong lòng Điệp Vận Du hoảng hốt, nhưng liền cười khổ.
- Nghệ Phong, đừng làm loạn! Trước hết không nói đến thân phận nhạy cảm của ta, vả lại đám người Triệu lão cũng không dám tùy tiện đắc tội với quái vật lớn kia.
Nghệ Phong vốn không ôm nhiều hi vọng, hắn thấy Điệp Vận Du khéo léo cự tuyệt, liền cười cười không nói gì. Bất quá, cước bộ vẫn không hề dừng lại. Người này, không giết không được.
- Nghệ Phong quay lại!
Điệp Vận Du có chút nóng nảy, này kéo Nghệ Phong:
- Rốt cục ngươi và hắn có thù hận gì? Rõ ràng lạ xúc động như vậy!
- Cừu hận không chết không thôi.
Lời nói nhàn nhạt này, khiến Điệp Vận Du ngây dại tại chỗ: Trời ah, tiểu gia hỏa này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng muốn chọc quái vật lớn như vậy, hắn không chết cừu hận không hết.
Đúng vậy! Nghệ Phong mãi mãi không quyên được một chưởng kia. Chính là người của tông môn này, vây giết Tần Y, đánh đứt kinh mạch Nghệ Phong. Chính mình mạng lớn thoát chết. Thế nhưng, hắn không bao giờ quyên tràng cảnh Tần Y bị vây sát dẫn đến thụ thương, khi hàn độc phát tác, dàng vẻ nàng đau đớn thảm hại. Hơn nữa, chính mình chịu vũ nhục bởi kinh mạch bị đứt, khi đó Tần Y ra sức bảo vệ chính mình. Nguyên bản nàng thiện lương, để bảo vệ chính mình nàng phải phế đi vô số rắn rết. Tất cả chuyện này, Nghệ Phong không hề muốn thấy.
Nghệ Phong hiện tại, không thể giết quái vật lớn trong Kim Ưng Tông này để trả thù. Thế nhưng hắn có thể tạo lên phiền toái, giết một số đệ tử trong Kim Ưng Tông, như vậy cũng khiến Nghệ Phong vui vẻ tới cực điểm. Chỉ cần Kim Ưng Tông bị tổn hại là hắn vui vẻ.
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong rời khỏi tay nàng, chạy thẳng về phía thanh niên kia, đồng thời hắn thở dài một tiếng. Lúc này chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên:
- Triệu lão, có thể giúp hắn không?
- Tiểu thư, chúng ta không nên xuất thủ. Thân phận thanh niên kia liên quan nhiều vấn đề. Quái vật Kim Ưng Tông lớn như vậy, tốt nhất không nên đụng vào.
Một thanh âm già nua vọng lên không trung.
Điệp Vận Du thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Ta biết! Bất quá, ta hi vọng đến lúc đó, ngươi sẽ xuất thủ bảo vệ Nghệ Phong!
Thanh âm già nua ngừng lại một chút, một lúc lâu mới nói:
- Ta sẽ bảo vệ tính mạng của hắn!
Điệp Vận Du cũng không vì những lời này mà đầu lông mày vốn nàng chau lại có chút xòe ra, tuy rằng thời gian nàng tiếp xúc cùng Nghệ Phong không nhiều, thế nhưng mơ hồ cũng có thể hiểu. Đừng nghĩ người này luôn bất cần đời, nhưng trong đầu luôn có chủ kiến. Hắn nói không chết không được, vậy nhất định phải chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong khi Điệp Vận Du âm thầm lo lắng, thanh âm già nua kia lại lần nữa truyền đến:
- Tiểu thư yên tâm đi! Thiếu niên này không phải đơn giản như tiểu thư nghĩ.
Nhãn tình Điệp Vận Du sáng lên, vội vàng hỏi:
- Triệu lão phát hiện điều gì sao?
- Ha ha, tiểu thư cho rằng có nam nhân dưới mị thuật của tiểu thư, còn có thể bình thản ôm tiểu thư ngủ sao?
Câu nói này, nhất thời khiến khuôn mặt Điệp Vận Du nóng lên, nàng quở trách, nói:
- Triệu lão!
- Tiểu thư cũng không cần phải xấu hổ, tiểu thư cho rằng ta không biết chuyện gì. Bất quá, tiểu thư không ngờ chính mình luôn mất ngủ, rõ ràng có thể nằm bất động bình thản ngủ trong lòng hắn như vậy, cũng khó trách ngươi thích hắn ôm chính mình ngủ.
Điệp Vận Du nghe được câu này, khuôn mặt ửng đỏ mới tiêu tan một điểm.
- Triệu lão, thực sự hắn có thể đánh lại thanh niên kia sao?
- Chuyện này ta không dám chắc, nhưng ta không phát hiện trong thân thể hắn có năng lượng lưu động, thế nhưng trực giác nói với ta, tiểu tử này rất thần bí. Có thể tạo lên kỳ tích khó nói.
Triệu lão âm thầm nói thêm một câu trong lòng: Hắn đã tạo lên kỳ tích, dưới mị thuật tu luyện tới tầng 9 của ngươi có thể ôm ngươi ngủ như thường. Nếu như chuyện này để lão gia kiêu ngạo kia biết được, e là sẽ không tin.
Điệp Vận Du nghe được Triệu lão nói như vậy, lúc này mới thở dài một hơi. Trong lòng nàng vô cùng khâm phục con mắt tinh tường của Triệu lão.
Ngoảnh lại chăm chú nhìn Nghệ Phong hướng tới thanh niên kia, trong mắt thoáng hiện quang mang khó hiểu, trong lòng cầu khẩn nói: Nghệ Phong, ta thực sự hi vọng ngươi có thể tạo lên kỳ tích. Lúc này, quả thực tỷ tỷ không thể giúp ngươi.