Mị Ảnh

Chương 133: Thực ra ta là Tà Đế





- Nghệ Phong! Sau này đệ đừng như vậy được không?
Tân Y nhìn Nghệ Phong khuôn mặt ửng đỏ, nàng khẽ từ chối, nhưng vẫn không hề phản ứng. Tùy ý để bàn tay to lớn ôm chặt thân thể chính mình, khiến trái tim nàng đập loạn nhịp. Quả thực hành động này, có phần khiến nàng trở tay không kịp.
Đôi tay Nghệ Phong nhẹ nhàng nâng cằm Tần Y lên, hướng thẳng vào mình, bắt đầu hôn nàng.
- Không được! Tỷ là của ta! Hôm nay, ngày mai và mãi mãi về sau!
Nếu như có người trông thấy tràng cảnh như vậy, nhất định sẽ phanh thây Nghệ Phong. Bởi nữ thần trong lòng chính mình, rõ ràng đã bị hỗn đản này chiếm đoạt như vậy.
- A...
Cơ thể bốc hỏa, đau đớn, ngữ khí mạnh mẽ khiến trong lòng Tần Y không thể bình tĩnh được nữa, nàng thở dốc nói:
- Tại sao đệ bá đạo như vậy?
- Ta bá đạo sao? Tần Y tỷ, trong lòng ta, tỷ là người quan trọng nhất. Ta muốn tỷ là nữ nhân của ta, không để bất cứ kẻ nào đụng tới tỷ. Ta yêu tỷ! Mãi mãi yêu tỷ!
Nghệ Phong ôm Tần Y thật chặt, không để Tần Y có cơ hội phản ứng, hắn liền mạnh mẽ nói với nàng.
Tần Y kêu lớn một tiếng, đứng sững sờ tại chỗ, trong đầu vô cùng hỗn độn: Chính mình yêu Nghệ Phong sao? Không biết! Thế nhưng, chính mính không muốn mất hắn, hắn có thể làm tất cả mọi việc vì chính mình, làm chính mình nóng ruột nóng gan. Hắn luôn luôn có biểu hiện mờ ám đối với chính mình, tới bây giờ không thể che giấu được khát vọng đối với chính mình. Loại ý nghĩ mờ ám này, chính mình cũng muốn hưởng thụ. Vừa nãy, chính mình không chút phản ứng, cũng không căm hận hắn, vả lại chính còn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Bất quá, thân phận của hai người...
- Nghệ Phong...Uhm...
Nàng còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ mọng của nàng lại lần nữa được ngăn lại. Nàng nghẹn ngào nói một câu, liền bị Nghệ Phong hàm rằng, tiến sâu vào trong miệng chính mình. Hấp thụ dịch thể thơm mát của Tần Y.
Dường như Tần Y cũng biết chính mình không thể phản kháng oan gia này, nàng nhắm chặt đôi mắt tuyệt mỹ, giang tay ôm lấy cổ Nghệ Phong, cũng mạnh mẽ hôn Nghệ Phong.
Cánh tay Nghệ Phong lần mò khắp người Tần Y, cảm thụ vẻ ấm áp mềm mại trong đó. Thế nhưng, hắn vẫn chưa thỏa mãn, đôi tay hắn thâm nhập vào bên trong Tần Y, liên tục trườn trên lưng ngọc của nàng. Cảm thụ được trong lòng bị mị hoặc tới cực điểm. Dưới thân không do dự, ngang nhiên đứng thẳng, ưỡn thẳng vào thân thể Tần Y.
- A...
Tần Y tựa hồ cũng cảm thụ được sự biến hóa trên cơ thể Nghệ Phong, nàng kinh hãi kêu lớn, khẽ đẩy Nghệ Phong ra, sắc mặt ửng đỏ say lòng người, đôi môi đỏ mọng hé mở toát ra hương khí nóng bỏng. Toàn thân tản ra cổ mị hoặc kinh người.
- Tần Y tỷ! Ta muốn có tỷ!
Nghệ Phong ghé vào tai Tần Y, nói.
Tần Y nghe thấy câu này, suýt nữa không đứng vững. Lực lượng toàn thân đề trên cơ thể Nghệ Phong, thân thể không ngừng rung động, sau một lúc lâu, Nghệ Phong mới nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ của Tần Y vang lên:
- Hãy tới phòng ta.
...
Câu nói này, nhất thời khích lệ Nghệ Phong tới cực điểm, hắn bồng Tần Y trên tay, khi đó khuôn mặt nàng ửng đỏ. Rất nhanh đi tới khuê phòng thanh nhã sạch sẽ, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Đặt nàng nằm xuống giường.
Ánh mắt nhìn khắp thân thể gần như hoàn mỹ, đường cong gò lên toát lên vẻ mị hoặc tới cực điểm. Hai tròng mắt mập mờ, tản ra phong tình mê người. Mái tóc đen dày, nghiêng nghiêng nhẹ nhàng nhào xuống giường, Nghệ Phong nổ lớn một tiếng, không thể kiềm chế nổi.
Nhất thời, trong gian phòng vang lên tiếng rên rỉ...
...
- Oan gia! Đệ đã được toại nguyện!
Tần Y nhìn thẳng vào hai tròng mắt Nghệ Phong, nàng cảm thụ được ý nghĩ yêu thương nồng động cơ hồ muốn hít sâu chính mình vào trong cơ thể. Vẻ mơ màng kia cũng hoàn toàn biến mất.
Chính mình! Vẫn luôn thương nhớ oan gia này! Cho hắn, chính mình cũng không hối tiếc.
- Tần Y tỷ! Rốt cục tỷ đã thuộc về ta. Để những kẻ chủ ý ăn tỷ đều đi tìm chết đi.
Nghệ Phong nhìn thân hình lõa thể khiến hắn ngây dại, chậm rãi nói.
Nghe thấy câu nói trẻ con của hắn, rốt cục Tần Y ngẩn người: Rốt cục ta đã hiểu vì sao Nghệ Phong trước mắt lại thất lễ như vậy.
Nguyên lai hắn đã biết chuyện tình của chính mình, hắn sợ mất đi chính mình. Chẳng trách hắn khác thường như vậy, trước kia cho dù hắn thế nào đi nữa, cũng không dám bạo gan như ngày hôm nay, không để cho mình có bất cứ cơ hội nào.
Nghĩ vậy, Tần Y tức cười, đồng thời chăm chú nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ta mãi là của đệ, mãi thuộc về đệ.
Nghệ Phong cười cười, cảm thụ thân thể trong lòng chính mình, lúc này trong tận đáy lòng mới cảm thấy yên tâm. Quả thực trên thế giới này, cũng chỉ có Tần Y mới có thể khiến hắn cảm thấy bất an như vậy.
- Tần Y tỷ! Hàn độc trong cơ thể tỷ vẫn phát tác sao?
Bỗng nhiên Nghệ Phong nhớ tới cái gì đó, ôm Tần Y vào trong lòng chính mình, nhẹ giọng hỏi.
- Không sao! Ta có công pháp của phụ mẫu lưu lại. Thực ra có thể ngăn chặn được, số lần phát tác rất ít.
Tần Y nhỏ nhẹ nói, ngón tay vẽ vẽ lên lưng Nghệ Phong.
Tần Y cũng không ngờ, công pháp của phụ mẫu lưu lại cường hãn như vậy. Rõ ràng có thể áp chế hàn độc, cũng biến đổi hàn độc để chính mình sử dụng, nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình. Thế nhưng, cũng vì vậy, hàn độc không ngừng hấp thụ hàn khí bên ngoài, càng ngày càng lớn mạnh.
Với y thuật của Nghệ Phong, tự nhiên biết được mồ hôi trong cơ thể Tần Y nhiều gấp hơn hai lần so với trước đây. Tuy rằng hắn rất ngạc nhiên, công pháp kia có thể áp chế hàn độc, nhưng trong cảm thấy mối nguy hiểm rất lớn. Dựa theo tốc độ phát triển như vây, cuối cùng tới ngày nào đó Tần Y không thể áp chế nổi. Khi đó tiếp tục bộc phát, e là Tần Y sẽ hoa tiêu ngọc vẫn.
Nghệ Phong từng hỏi qua tam trưởng lão, làm thế nào có thể chữa trị hàn độc. Thế nhưng tam trưởng lão nói, không dược liệu nào có thể chữa trị, chỉ có thể áp chế. Với y thuật cao minh như ngũ trưởng lão cũng nói như vậy, qua đó có thể thấy được sự kinh khủng của hàn độc.
Thế nhưng, điều khiến Nghệ Phong vui mừng khôn xiết chính là, lão nhân cho rằng có biện pháp. Lão nhân nói, không bệnh gì Lăng Thần Quyết không cứu được. Đây cũng chính là nguyên nhân Nghệ Phong dốc sức tu luyện Lăng Thần Quyết và y thuật.
Nghệ Phong thở nhẹ, quay về phía Tần Y thản nhiên nói:
- Tất cả đã có ta, ta sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với tỷ.
Tần Y nghe được Nghệ Phong nói vậy, ôm chặt Nghệ Phong nói:
- Ngươi hãy gắng sức mà đi, không cần quá miễn cưỡng. Được rồi, không phải đệ còn phải quay về Thánh Tông sao?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không cần! Sau này ta cũng không trở về nữa.
Tần Y nghe thấy Nghệ Phong trả lời như vậy, nàng rất vui mừng. Bất quá, nghi hoặc hỏi:
- Đệ thuộc tông môn nào trong Thánh Tông?
Nghệ Phong cười khổ nói:
- Thân phận của ta rất đặc biệt, cũng không thuộc bất cứ tông môn nào trong Thánh Tông. Nếu như tính đến, hẳn là ta là đệ tử Thánh địa.
Tần Y chau mày nói:
- Thánh địa? Không phải Thánh địa không thu đệ tử sao?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Tần Y tỷ biết rất nhiều, rõ ràng biết tới Thánh địa, còn biết Thánh địa không thu đệ tử. Chuyện này, căn bản người thường không thể biết được. Cho dù những thế lực lớn biết tới sự tồn tại của Thánh địa cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tần Y khẽ cười nói:
- Nếu đệ không nói, ta làm sao biết được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong cười cười, không quan tâm. Hắn chỉ cần biết nữ nhân trước mắt tuyệt đối không gây bất lợi với chính mình. Bất quá, thân phận của Tần Y mấy năm gần đây rất thần bí. Lão đầu tử đã từng cảm thán với Nghệ Phong: Nếu như tiểu tử ngươi không mau tu luyện, cho dù nữ nhân kia có quan hệ thế nào với ngươi, ngươi cũng gặp phải rất nhiều phiền toái. Không thực lực, ngươi nhất định không thể đứng cạnh nàng.
- Ta cũng chỉ phỏng đoán, không hẳn đã là đệ tử Thánh địa. Dù sao ta cũng không rõ ý tứ của mấy lão nhân trong Thánh địa kia. Thế nhưng, có lẽ tỷ đã nghe qua chuyện tông môn Thánh Tông đã biến mất. Tà Tông! Dường như ta chính là truyền nhân của Tà Tông.
- Cái gì?
Tần Y kinh ngạc xuất khẩu, nàng nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khó tin.
- Đệ nói ngươi là truyền nhân của Tà Tông? Đây chính là Tà Đế?
Nghệ Phong gật gật đầu, cười nói:
- Hóa ra còn có tên gọi là Tà Đế?
Nhất thời Tần Y đứng sững sờ tại chỗ. Người khác không biết sự kinh khủng của Tà Tông, chẳng lẽ nàng cũng không biết sao?
Mỗi một đời Tà Đế đều là cường giả đỉnh phong tại đại lục. Dựa vào uy thế của các thế hệ Tà Đế, truyền nhân Tà Tông xuất hiện, mặc kệ thực lực thế nào đều được các thế lực lớn gọi là Tà Đế. Chỉ dựa vào ví dụ như vậy, có thể dễ dàng thấy được uy thế của Tà Tông cường đại thế nào.
Có tin đồn, tuy rằng Tà Tông chỉ có một truyền nhân. Thế nhưng như vậy là đủ rồi, một mình hắn, đủ để đánh bại bất cứ thế lực lớn nào.
Có lẽ có người mắng Thánh Tông là Ma Tông, dám đối đầu cùng Thánh Tông. Nhưng không có bất cứ thế lực nào nguyện ý đối địch cùng Tà Tông. Mỗi một đời Tà Đế không hề giống nhau. Huống hồ mỗi một đời Tà Đế hành sự đều tà tà chính chính. Càng làm người ta khó suy đoán.
- Ha ha! Không ngờ đệ có thể là Tà Đế. Theo lời đồn tại đại lục, trở thành truyền nhân Tà Tông, đó chính là bắt được giấy thông hành tiến tới cường giả.
Nghệ Phong cười cười không giải thích: Cường giả! Ta nghĩ ta có thể.
Bất quá, lúc này tâm tư Nghệ Phong lại lần nữa phóng tới cơ thể Tần Y, cảm giác thân thể nóng ấm của nàng. Phía dưới lại lần nữa dựng ngược. Khuôn mặt Tần Y lại lần nữa ửng đỏ, nàng xấu hổ liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
- Tần Y tỷ!
- Sao hả?
- Ta vẫn muốn!
...
Toàn thân Tần Y ửng đỏ, nàng bằng lòng khẽ hạ đôi mi thanh tú xuống. Đại chiến lại lần nữa khai hỏa, im lặng không tiếng động...