Mị Ảnh

Chương 1393: Phỏng đoán




 
Nam tử trung niên nhìn Nghệ Phong xử lý thi thể ma thú lục giai thành thạo như vậy, trong mắt hiện lên tia tán thưởng và kinh ngạc.
 
- Đội trưởng!
 
Tử Trúc nhìn nam tử trung niên, cung kính hô lớn:
 
- Đội trưởng, ngươi thật lợi hại, ngươi hù họa ma thú kia đã không dám xuất thủ đánh về phía ngươi.
 
Nam tử trung niên nghe Tử Trúc nói, trên mặt toát lên vẻ xấu hổ, lập tức lắc đầu nói:
 
- Ta không mạnh như vậy. Thực lực của ta, đối mặt với ma thú này còn muốn thẳng cũng rất khó.
 
- Đội trưởng, ngươi không cần phải khiêm tốn. Vừa nãy tất cả mọi người đều thấy, đấu khí trong cơ thể ngươi vừa bạo phát, ma thú này liền nằm phục xuống đất, run rẩy để ngươi tùy ý chém giết.
 
Mấy thành viên trong đội ồn ào nói.
 
- Đừng nói bậy!
 
Nam tử trung niên trừng mắt liếc nhìn những người này, lập tức nói:
 
- Ma thú kia run rẩy nằm phục xuống đất không phải vì ta, nguyên nhân chính là có tiền bối trợ giúp.
 
Nam tử trung niên suy nghĩ lại tình huống lúc đó một chút, tuy rằng khí thế trong cơ thể Nghệ Phong không bộc phát, bất quá khí thế chỉ tập trung tại thân thể ma thú, thế nhưng thỉnh thoảng bạo phát một tia, tất cả đều bị nam tử trung niêm nắm bắt được chút ít, vừa nãy nam tử trung niên không rõ ý tứ của cổ khí tức này. Thế nhưng hiện tại đã rất minh bạch.
 
Nghĩ vậy, nam tử trung niêm quay về phía hư không chắp tay nói:
 
- Đa tạ tiền bối!
 
Mọi người nam tử trung niên làm như vậy, toàn bộ đám người đều bàng hoàng, không biết nam tử trung niên làm gì vậy?
 
- Đội trưởng! Ngươi làm gì vậy?
 
Tử Trúc nhíu mày hỏi.
 
Nam tử trung niên thành khẩn nói:
 
- Tử Trúc ah! Vừa nãy chúng ta có thể thoát khỏi kiếp nạn đều nhờ tiền bối âm thầm trợ giúp, bằng không ngươi nghĩ ma thú này vì sao đột nhiên sợ chúng ta, không dám công kích?
 
- Tiền bối giúp chúng ta? Thế nhưng, ngay cả bóng dáng chúng ta đều không thấy được ah!
 
Một thành viên trong đoàn chau mày nói, ngay cả bóng dáng đều không thấy, đối phương làm sao có thể giúp bọn họ. Điều này khiến bọn họ không thể lý giải được.
 
Nam tử trung niên hồi đáp:
 
- Ai nói với ngươi, diệt ma thú nhất định phải tự mình xuất thủ, một số tiền bối cường hãn, chỉ cần dựa vào khí thế là có thể tùy ý giết chết ma thú.
 
- Dựa vào cổ khí thế là có thể giết chết ma thú?
 
Mọi người líu lưỡi, không khỏi hoài nghi nhìn nam tử trung niên, quả thực hình ảnh như vậy nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Theo lý giải của bọn họ, Vương Cấp đã quá mạnh. Thế nhưng dựa vào cổ khí thế có thể tiêu diệt ma thú, so với thực lực của Vương Cấp còn mạnh hơn biết bao nhiêu?
 
- Đội trưởng? Ngươi không nói giỡn đấy chứ?
 
Một vài thành viên trong đoàn không tin. Có vài người trong đám người bọn họ thậm chí đã từng gặp cường giả Tôn Cấp, thế nhưng chừa từng thấy cường giả Tôn Cấp có thể vận dụng khí thế uy áp đối phó với ma thú lục giai.
 
Nam tử trung niên lắc đầu nói:
 
- Các ngươi nghĩ ta rất cường đại, kỳ thực chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Nói thực với các ngươi, thực lực của ta tại thế tục có thể được người khác coi trọng. Nếu như tại các môn phái lánh đời, thực lực như vậy nhiều không đếm xuể, căn bản không coi là cái gì. Ta nói cho các ngươi biết, trên đời này, có hạng người nhấc tay có thể nghiêng trời lệch đất, giết Tôn Cấp giống như giết côn trùng mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Câu nói này khiến mọi người trầm ngưng, trong lòng bọn họ không thể tưởng tượng được hình ảnh của võ giả huy tay, khi đó sơn băng địa liệt, biển rộng quay cuồng.
 
Tử Trúc nghĩ tới hình ảnh này, trong mắt thỏa mãn hiện lên thần sắc hướng tới. Loại cường giả này, được coi là người sao? Bình thường, cho dù là Tôn Cấp đủ khiến bọn họ không thể nghĩ tới, mà Tôn Cấp trước mắt những người kia cư nhiên chỉ là côn trùng.
 
Tử Trúc lắc đầu, để xua tan suy nghĩ này ra khỏi đầu, đột nhiên cảm thán nói:
 
- Ta rất muốn gặp vài người như vậy, xem hắn có phải sở hữu ba đầu sáu tay không?
 
Nghệ Phong đứng một bên, nghe Tử Trúc nói vậy, suýt nữa không kiềm chế nổi phun ngụm nước bọt, hắn cười cười quay về phía Tử Trúc nói:
 
- Nàng nhất định có cơ hội trông thấy.
 
Tử Trúc trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Tại sao ngươi biết?
 
Nghệ Phong cười nói:
 
- Nàng đáng yêu như vậy, lão Thiên cũng yêu thương nàng ah.
 
Tử Trúc suy nghĩ một chút, sau cùng nghiêng mình gật đầu nói:
 
- Có thể!
 
Nghe Tử Trúc nói lời này, nam tử trung niên khẽ lắc đầu, lập tức cười cười nói:
 
- Đi thôi. Rời khỏi hạp cốc đi! Đám người kia há chúng ta có thể trông thấy, trừ phi thực lực của ngươi đạt tới trình tự nhất định, bằng không kiếp này khó có thể gặp mặt.
 
Mọi người nghe câu này, không khỏi cảm giác có chút đáng tiếc. Bất quá, cũng biết nam tử trung niên nói thực.
 
- Đi thôi! Rời khỏi hạp cốc.
 
Mọi người gạt bỏ suy nghĩ vừa nãy khỏi đầu, vui mừng sống sót thoát khỏi tai kiếp.
 
Nam tử trung niên nhìn đám người trong đoàn rời đi, ánh mắt thoáng liếc nhìn thi thể ma thú bị Nghệ Phong sử dụng lợi kiếm tách thành từng phần, lúc này mới thu hồi bộ lông. Bất quá, từng phần từng vuông vức khiến nam tử trung niên chằm chằm nhìn bóng dáng Nghệ Phong một hồi thật lâu.
 
Không cần thi triển đấu khí, cư nhiên có thể thi triển kiếm pháp sắc bén như vậy, xem ra kiếm pháp của đối phương không thấp.
 
Nam tử trung niên không khỏi nghĩ tới khuôn mặt Nghệ Phong trắng bệch, thầm nghĩ tiểu tử này là một người thần bí. Bất quá, nam tử trung niên cũng không quá để tâm. Dù sao, người tại độ tuổi này, cho dù là thiên tài cũng chỉ có thể đạt tới trình độ nhất định mà thôi. Hơn nữa, dong binh đoàn bọn họ thực sự không đắc tội với ai, điều này khiến nam tử trung niên yên lòng.
 
- May lần này có tiền bối trợ giúp, bằng không dữ nhiều lành ít.
 
Trong lòng nam tử trung niêm cảm thấy may mắn, lúc này mới điểu theo đám người Tử Trúc.
 
Tử Trúc nhìn sắc mặt Nghệ Phong bình thản như không, nhẹ giọng hỏi:
 
- Vừa nãy ngươi không sợ hãi sao?
 
Quả thực khi giằng co với ma thú, Tử Trúc từng quan sát Nghệ Phong, phát hiện Nghệ Phong so với những người khác trong đoàn, căn bản không trên mặt không chút lo lắng. Điều này khiến Tử Trúc không khỏi bội phục dũng khí của Nghệ Phong.
 
- Ha ha, nếu như phải chết, nhất định sẽ chết, lo lắng cũng vô dụng. Nếu định trước không chết, tự nhiên sẽ không chết. Hơn nữa, ta luôn luôn tin tưởng vận khí của chính mình, ta không phải người đoản mệnh.
 
Nghệ Phong thành khẩn đáp.
 
Tử Trúc sửng sốt, thực không ngờ Nghệ Phong suy nghĩ như vậy. Tử Trúc đột nhiên thở dài một hơi, lo lắng nói:
 
- Đáng tiếc không nhìn thấy phong thái của vị tiền bối kia.
 
- Hắn kỳ thực có điểm gì khác người bình thường, không nhất định là tiền bối của nàng.
 
Nghệ Phong đáp.
 
- Không được phép nói bậy.
 
Tử Trúc đột nhiên trừng mắt nhìn Nghệ Phong, đối với những lời này của Nghệ Phong nàng vô cùng bất mãn, hừ lạnh nói:
 
- Ngươi chưa từng gặp qua võ giả đạt tới trình tự này, tại sao ngươi biết không có điểm gì khác thường?
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
 
- Ta phỏng đoán!
 
Tử Trúc nghe Nghệ Phong nói, càng thở mạnh, trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, quay đầu không hề phản ứng lại Nghệ Phong. Giống như cái đuôi theo sau Tử Trúc.
 
Tràng cảnh này, khiến trong lòng nam nhân trong đoàn nhìn có chút hả hê. Nguyên bản trông thấy Tử Trúc nói chuyện với Nghệ Phong, trong lòng những người này rất đố kỵ, dù sao Tử Trúc lớn lên rất xinh đẹp, nam nhân đối với mỹ nữ nhiều ít đều có chút hi vọng xa vời. Thế nhưng, Tử Trúc lại thích đi cùng tiểu tử hỗn đản, làm sao có thể để đáy lòng bọn họ cân bằng. Lúc này thấy Tử Trúc phát giận, trong lòng mọi người cảm thấy dễ chịu không ít.