Mị Ảnh

Chương 140: So với đại ca mạnh hơn một chút





Kháo! Hỗn đản này thực sự nghĩ hắn là thiên hạ đệ nhất? Quả thực quá kiêu ngạo, nếu như ngươi điềm đạm nói với ta, bản thiếu gia cũng chấp nhận rồi. Tuy nnhân kia đẹp, thế nhưng ta không muốn gần gũi nàng. Nhưng mà ngươi tới từ hôn giống như bản thiếu gia mắc nợ ngươi. Chẳng lẽ ngươi có thể dễ dàng ăn hiếp bản thiếu gia sao?
Dễ nhận thấy Thượng Quan Bác đang đứng ngây dại tại chỗ, không ngờ tiểu tử này đối đãi với chính mình như vây. Chuyện này thực sự là vũ nhục quá lớn đối với chính mình.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Thượng Quan Bác giận giữ gầm lớn. Đấu khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, nắm tay khua múa đập tới.
- Thượng Quan tước sĩ! Đây là Lâm phủ, không phải Thượng Quan phủ!
Lâm Hạo nhiên nhẹ giọng nói, Thượng Quan Bác liền dừng tay lại. Bất quá trong ánh mắt lộ rõ hàn ý sắc bén.
Tuy rằng Thượng Quan Bác rất muốn đánh chết tiểu tử đáng ghét trước mắt, thế nhưng không thể không nể mặt Lâm Hạo Nhiên. Vốn Lâm Hạo Nhiên là thương nhân, quả thực hắn không hề cố kỵ. Nhưng điều khác biệt chính là, mấy năm trước đột nhiên xuất hiện cổ thế lực thần bị trợ giúp Lâm Hạo Nhiên thoát khỏi nguy hiểm. Càng lúc buôn bán càng phát triển. Điều này cũng khiến hắn phải kiêng nể. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thượng Quan Bác hít một hơi thật sâu, cố đè nén lửa giận trong lòng, quay về phía Nghệ Phong lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!
Nghệ Phong tức cười, nói:
- Tại sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chiến đấu trong đêm tối trăng thanh gió mát nào đó? Ha ha, nếu như ngươi muốn, hiện tại cũng không sao cả.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn Thượng Quan Bác, tuy không biết thực lực của hắn cao thâm tới đâu. Thế nhưng chính mình ngay cả Vương Cấp còn không sợ. Lẽ nào sợ hắn?
Chuyện tình ngày hôm qua, Lâm Hạo Nhiên cũng nghe qua. Khi tin này truyền tới tai chính mình, hắn còn tưởng chính mình nghe nhầm. Sau khi tin tức lan truyền khắp thành, lúc này hắn mới tin đây là chuyện thực. Hiện tại hắn đã biết cháu ngoại yêu quý của hắn không hề đơn giản, rõ ràng có thể dễ dàng mời Vương Cấp đỉnh phong!
Cho nên, không biết lòng tin của Nghệ Phong tới đâu lại dám khiêu khích Thượng Quan Bác, thế nhưng hắn không quá lo lắng.
- Ngươi...
Thượng Quan Bác tức giận suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Rõ ràng chính mình bị một tiểu bối khiêu khích, hắn liền hít sâu một hơi. Nhưng ngại Lâm Hạo Nhiên, hắn liền cố kiềm chế, bất quá đáy lòng thầm tính toán: Tiểu tử, ngươi đừng như vậy! Đi đêm hãy cẩn thận, kẻo gặp phải quỷ!
Nghệ Phong thoáng nhìn Thượng Quan Bác bằng ánh mắt xem thường, thầm nghĩ: Thực ra ngươi rất biết điều, bằng không bản thiếu gia sẽ thi triển độc thuật! Ở bên ngoài, có thể có chút kiêng dè không dám thi triển, lẽ nào tại phủ ngoại công, chính mình còn sợ sao?
Thượng Quan Bác cảm thấy, ngày hôm nay chính mình bị tiểu tử này làm mất hết thể diện, hắn cả giận nói:
- Tiểu tử, vậy ngươi hãy nói rõ, có từ hôn hay không? Quả thực cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ta nói ngươi biết, đừng mơ tưởng hão huyền!
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Bác, thản nhiên nói:
- Xin hãy nhìn rõ. Nữ nhi của ngươi không xứng với thiên nga, nhiều nhất cũng chỉ là điểu rụng lông. Cho nên không biết ai chê ai.
- Phụt...
Lâm Hạo Nhiên lại không kiềm chế nổi, từ miệng phun ra ngụm nước trà. Tiểu tử này, lẽ nào bưu hãn như vậy sao? Tuy Thượng Quan Vũ Phượng kém Tần Y, thế nhưng cũng không đến mức là điểu rụng lông. Nếu như chuyện này bị đám người tại học viện Trạm Lam nghe được, e là hắn sẽ bị vây công.
Thượng Quan Bác cảm giác lửa giận thiêu đốt chính mình, hắn ngượng cười, nói:
- Tốt! Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi rất bạo gan...
- A, cảm tạ! Điểm này tất cả mọi người đều biết, nếu như không phải nữ nhi của ngươi quá xấu. Ta cũng có thể để nàng tự mình thể hội.
Nghệ Phong thản nhiên nói, không hề quan tâm Thượng Quan Bác đang tức giận tới mức gân xanh bạo động khắp thân thể. Hắn lại tiếp tục nói tiếp:
- Nếu như không còn việc gì, xin mời rời khỏi đây. Ta không muốn trông thấy ngươi, quả thực ngươi làm ta ăn không ngon miệng.
Mắng chửi không thô tục, khiến trong lòng Lâm Hạo Nhiên cảm thán miệng lưỡi sắc bén của Nghệ Phong, cũng để Thượng Quan Bác phẩy phẩy tay áo mà đi.
Tiểu tử! Ngày hôm nay có Lâm Hạo Thiên bảo vệ ngươi, ta để ngươi càn rỡ! Bất quá, tới lúc nào đó ta sẽ để ngươi sống không bằng chết. Ngươi chỉ là một phế nhân mà thôi, ta có hàng nghìn biện pháp lấy mạng của ngươi.
Nghệ Phong trông thấy Thượng Quan Bác chạy tới cửa, bỗng nhiên hô lớn:
- Chờ chút! Trở về hãy nói với lão nhân nhà ngươi, hôn sự này ta không quan tâm tới. Thượng Quan Vũ Phượng nhà ngươi lấy ai thì tùy.
Nghệ Phong nói, khiến Thượng Quan Bác ngây người, tức giận trong lòng càng lớn, khiên đôi mắt ngưng đọng lại.
...
Lâm Hạo Nhiên trông thấy Thượng Quan Bác đã đi, hắn không khỏi cười khổ, nói:
- Nghệ Phong ah! Có lẽ cháu quá xúc động. Dù sao hắn cũng là một trong mấy đại công tước tại đế quốc. Quả thực thực lực tại đế quá không hề nhỏ.
Nghệ Phong khẽ cười, nói:
- Hài nhi chưa làm gì sai, lẽ nào dễ dàng để người ta khi dễ. Hài như cố gắng nhường nhịn mà không được. Hắn kính nể mình một, mình đáp lại ba. Nếu như hắn châm chọc ta một, bản thiếu nhất định phải bắt hắn trả lại mười.
Lâm Hạo Nhiên nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên:
- Không sai! Thế nhưng dù sao sự uy hiếp của công tước rất lớn, tuy bọn chúng kiêng nể danh tiếng của ta không dám hạ thủ. Nhưng cũng khó lòng phòng bị ah!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Ngoại công, người yên tâm! Tuy rằng thực lực của hài nhi không mạnh. Thế mèo không thể bắt được cá dưới nước, liệu hắn có thể làm được gì hài nhi!
Nhãn thần Lâm Hạo Nhiên lóe sáng, quay về phía Nghệ Phong, kinh ngạc nói:
- Lẽ nào lời bên ngoài đồn đại kinh mạch của ngươi bị đứt, đều là giả?
Nghệ Phong cười cười không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Lâm Hạo Nhiên thấy vậy, hắn liền cười ha hả:
- Hảo tiểu tử! Rõ ràng cháu có thể lừa toàn bộ người trong thiên hạ. Bất quá, tiểu tử cháu cũng rất xấu, ngay cả ngoại công và mẫu thân cũng đều bị lừa.
Nghệ Phong cười khổ nói:
- Thực sự không phải vậy! Nếu như Nghệ Khải Mạc không chắc chắn kinh mạch của hài nhi bị đứt, tại sao lại đuổi hài nhi ra khỏi gia môn. Bất quá, hài nhi có chút đặc thù, tuy rằng kinh mạch bị đứt, thế nhưng vẫn có thể tu luyện đấu khí. Chỉ là, không nghĩ tới vẫn chưa kịp nói, Nghệ Khải Mạc đã đuổi hài nhi khỏi gia môn. Cho nên hài nhi cũng không muốn nói.
Tuy rằng Lâm Hạo Nhiên rất kinh ngạc, biết Nghệ Phong có chút đặc biệt, thế nhưng không hỏi đến. Hắn an ủi nói:
- Nghệ Khải Mạc hỗn trướng như vậy, quả thực không phải người. Trước kia, con mắt mù lòa mới gả mẫu thân cháu cho hắn. Bất quá, cháu có thể nói ngoại công biết, hiện tại thực lực của cháu rất mạnh phải không?
- Hẳn là mạnh hơn một chút so với đại ca!
Giọng nói nhàn nhạt, khiến Lâm Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức cười ha hả:
- Tôt, tốt! Nghệ Khải Mạc, tên hỗn trướng ngươi. Nếu như ngươi biết được điều này, không biết ngươi hối hận thế nào?
Nghệ Phong cười khổ nói:
- Hài nhi không hi vọng hắn hối hặn, ngược lại hi vọng hắn luôn tin chính mình không làm sai. Như vậy trong lòng hài nhi mới cảm thấy cân đối một chút.
Lâm Hạo Nhiên sửng sốt, lúc này mới hiểu được, rốt cục tiểu tử này vẫn còn tình cảm với Nghệ Khải Mạc. Bất quá hắn bị đã kích quá lớn. Bấy giờ, Lâm Hạo Nhiên liền cười khà khà:
- Chẳng phải gia tộc Thượng Quan coi thường cháu là phế nhân hay sao? Không biết bọn họ biết cháu có thiên phú như vậy, sau này thực lúc của cháu lớn mạnh. Không biết bọn chúng có biểu tình thế nào đây? Ta thực rất mong đợi.
Nghệ Phong cười cười, nói:
- Quả thực hài nhi cũng rất mong đợi!
Lâm Hạo Nhiên nghe vậy, hai người nhìn nhau cười. Trong tiếng cười tràn đầy sự thoải mái.
Không ngờ, hai nữ nhân không có tiền đồ chính mình sinh ra kia, hậu nhân một người lại có tiền đồ hơn một người. Tần Y thì không cần phải nói tới, Nghệ Lưu và tôn nữ này đã khiến hắn hãnh diện. Không ngờ, Nghệ Phong mà hắn luôn phải thời dài cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc.