Mị Ảnh

Chương 268: Ngươi giết rồi sao?




 
- Phịch…
Trong chớp mắt, Nghệ Phong bị cổ lực lượng cường đại này đánh bay ra ngoài, Tiêm Hổ kiếm trên tay cũng bị đánh văng đi, đâm thẳng tới chỗ Nghệ Lưu. Làm cho Nghệ Lưu kinh hãi tránh né.
Cùng lúc đó, Nghệ Phong cũng đập mạnh xuống nền nhà, trên mặt đất vang lên tiếng nứt vỡ, Nghệ Phong phun ra một ngụm máu tươi
- Phó viện trưởng?
Mọi người nhìn người tới, cả đám kinh ngạc kêu to. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy đồng tình.
Phó viện trưởng nhìn tình cảnh lộn xộn trong nhà hàng, sắc mặt hắn liền âm trầm đáng sợ, khi hắn nhìn đến đoàn người hôn mê nằm la liệt trên mặt đất, thảm trạng kia làm cho hắn cũng nhịn không được phải hít sâu một ngụm lương khí, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong cũng lạnh lùng hẳn lên.
- Phụt…
Nghệ Phong lần thứ hai phun ra một ngụm máu, lúc này mới hơi ổn định được huyết khí cuồn cuộn trong ngực, hắn dùng hai tay chống đỡ thân thể, cố gắng đứng lên. Chỉ là, thân thể lung lay sắp đổ, chứng minh Nghệ Phong đã chịu trọng thương.
Lúc này trong lòng phó viện trưởng cũng kinh hãi vô cùng, nghĩ không ra Nghệ Phong lại mạnh mẽ đến mức này. Một người đánh bại hơn mười người, làm cho hắn không thể tin được chính là, trong đó còn có hai Tướng Cấp.
Đồng thời, hắn cũng vì sự tàn nhẫn của Nghệ Phong mà lạnh cả người, tiểu tử này, căn bản là không coi mạng người ra gì!
Mọi người yên lặng nhìn phó viện trưởng, không ngờ hắn sẽ giận dữ như vậy, dĩ nhiên đánh Nghệ Phong bị thương nặng.
- Nghệ Phong, ngươi giỏi lắm. Dĩ nhiên dám phế đi nhiều đệ tử như vậy.
Phó viện trưởng nhìn Nghệ Phong nổi giận nói.
Nghệ Phong lau vết máu trên khóe miệng, bước chân lảo đảo đi về phía trước, tác động đến vết thương nặng, làm cho Nghệ Phong không ngừng ho khan. Khóe miệng lần thứ hai hiện lên một vết máu.
- Ta chỉ muốn biết, học viện từng có văn bản quy định rõ ràng là không được đả thương học sinh sao?
Nghệ Phong không chút nào tỏ ra yếu thế, nhìn thẳng vào phó viện trưởng.
- Ách…
Phó viện trưởng nhất thời ngạc nhiên: học viện xác thực không có quy định điểm ấy, để cho học sinh hiểu được rằng thế giới này là nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé), nên học viện thậm chí còn cổ vũ học sinh quyết đấu. Thế nhưng, lại chưa từng có người tàn nhẫn như vậy. Con mắt nháy cũng không nháy đã chặt tay của người ta, tân sinh như vậy, hắn rất ít khi gặp phải.
Nếu như Nghệ Phong chỉ phế đi mấy học sinh bình thường thì hắn cũng sẽ không hỏi đến. Dù sao thế giới này chính là thế giới của kẻ mạnh, chỉ cần Nghệ Phong không trái với nội quy của trường học hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Thế nhưng, trong số những đệ tử mà Nghệ Phong phế, dĩ nhiên có tới năm học viên bạch kim. Đối với học viện mà nói, đối tượng bồi dưỡng thực sự chính là Học viên bạch kim, đây mới chân chính là tài phú của học viện. Thế nhưng, Nghệ Phong này một phế liền phế đi năm, điều này tuyệt đối không thể tha thứ được.
- Không có đúng không? Vậy thì ta phế đi năm người bọn họ thì làm sao?
Nghệ Phong nhìn phó viện trưởng hừ lạnh nói.
- Ngươi…
Sắc mặt phó viện trưởng nhất thời tối sầm lại, hắn thật không ngờ lúc này Nghệ Phong còn cường ngạnh như vậy, dĩ nhiên không cấp cho mình một điểm thể diện. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mấy người Nghệ Lưu thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, cả đám hít sâu một ngụm lương khí, tình thế như vây, Nghệ Phong còn đối chọi lại với phó viện trưởng, không phải là tự tìm đường chết sao?
- Nếu như ta không kịp tới, sợ là ngươi đã giết người rồi, vậy có tính là trái với nội quy trường học hay không?
Phó viện trưởng lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, đối với tên Nghệ Phong kệt ngạo bất tuân này có chút không thích. Trong học viện, có đệ tử nào dám tranh luận với mình chứ?
- Ta chỉ muốn biết, trước khi ngươi tới, ta có giết người sao?
Nghệ Phong thản nhiên hỏi phó viện trưởng. Mặc dù hắn cũng không định giết chết bọn họ, nhưng vậy thì sao, đã có người chọc tới hắn, hắn lại đang rất không vui, tự nhiên không biện giải gì.
- Hừ, nếu như ta không kịp xuất thủ, thì không phải Nại Đạt Nhĩ đã chết ở dưới kiếm của ngươi sao?
Phó viện trưởng hừ lạnh một câu.
- Đó chính là nói, trước khi ngươi tới ta còn không có trái với nội quy trường học. Đã như vậy, ngươi có lý do gì để xuất thủ đánh ta.
Nghệ Phong đột nhiên đề cao ngữ điệu, chất vấn phó viện trưởng.
- Ngươi…
Phó viện trưởng tức giận đến nổi khuôn mặt đỏ bừng, hắn thật không ngờ Nghệ Phong sẽ chất vấn hắn:
- Chỉ bằng việc ta là phó viện trưởng của học viện. Đủ rồi chứ?
- Ha ha… Có thể! Hoàn toàn có thể! Tại địa bàn của ngươi, đương nhiên là ngươi có quyền lợi này! Có điều, Học viện Trạm Lam chính là như vậy sao? Bá đạo không nói đạo lý như vậy, vậy thì, Học viện Trạm Lam này, ta không đến cũng được!
Nghệ Phong cười to nói.
Một câu nói, liền làm cho phó viện trưởng tức giận run cả người. Biết rõ Nghệ Phong là đang dùng danh dự của Học viện Trạm Lam để nói xấu hắn, thế nhưng hắn lại không thể nào phản bác được. Bởi vì, trước khi hắn xuất thủ, tuy rằng thủ đoạn của Nghệ Phong tàn nhẫn, nhưng xác thực không có vi phạm nội quy của trường học.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ta không biết thủ đoạn của ngươi, lẽ nào ngươi cho rằng làm như vậy có thể bôi nhọ thanh danh của Học viện Trạm Lam?
Phó viện trưởng phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghệ Phong, nếu không vì cố kỵ thân phận của mình, sợ là đã cho hắn thêm một chưởng nữa rồi.
- Ha ha, ta phá hỏng không được. Cũng không phải làm như vậy. Hoặc là nói ta không dám làm như thế! Thế nhưng, ta chỉ muốn nói cho ngươi là, người phía sau ngươi, ngươi không bảo vệ được!
Nghệ Phong nhìn phó viện trưởng, trong mắt tỏa ra hàn quang mạnh mẽ, cơn tức giận không thể khống chế được, bốc lên điên cuồng.
Mọi người ồ lên, mở to mắt nhìn Nghệ Phong, thật không ngờ Nghệ Phong lại kiêu ngạo như vậy, dám nói ra một câu như vậy.
- Tốt tốt tốt!
Phó viện trưởng giận dữ phản cười, hét lớn ba tiếng tốt nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta nhìn ngươi làm sao có thể làm gì được người ta bảo vệ
Phó viện trưởng chưa từng thấy tân sinh nào kiêu ngạo như vậy, trước mặt mình còn dám tuyên bố mình không bảo vệ được, hoàn toàn là không để mình vào mắt. Hiện tại phó viện trưởng mới biết được trước đây mình đã tuyển một mầm mống gây họa, nếu như có thể lựa chọn lại, hắn tuyệt đối sẽ không chiêu mộ Nghệ Phong, một tên chuyên gây náo động như vậy.
Đồng thời, hắn cũng hiếu kì. Tiểu tử này hoàn toàn không phải bởi vì muốn học tập mà vào học viện. Không đi học một buổi nào đã đủ để chứng mình hắn có mục đích khác.
- Người chọc vào ta, ai cũng không bảo vệ được!
Nghệ Phong thản nhiên nói, cước bộ tiến lên trước bước.
Trong mắt phó viện trưởng tràn đầy khinh thường, hắn không tin một Tướng Cấp, hay vẫn là một Tướng Cấp bị thương nặng có thể giết người trước mặt mình! Thực lực Vương Cấp của mình cũng không phải là để nhìn cho vui!
Đám người Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong thực sự chuẩn bị động thủ, họ kinh ngạc nhìn Nghệ Phong: không rõ Nghệ Phong có trúng gió không? Tình huống hiện tại của hắn, chẳng lẽ còn có thể động thủ với phó viện trưởng sao?
Cho dù là hắn có ở thời kì toàn thịnh, cũng không thể tiếp được mấy chiêu của phó viện trưởng a. Vương Cấp, không phải đẳng cấp có thể đùa được.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong vẫn lảo đảo tiến bước chân tới chỗ phó viện trưởng, trong mắt nàng biến ảo bất định. Sự cường thế của Nghệ Phong, làm cho nàng cực kì chấn động.
Thậm chí nàng còn hy vọng phó viện trưởng giết Nghệ Phong, mình cũng sẽ không bị hắn ám ảnh nữa. thế nhưng Thượng Quan Vũ Phượng vẫn hy vọng, Nghệ Phong thật có thể làm gì được Nại Đạt Nhĩ.
Hai tâm trạng mâu thuẫn lẫn nhau lần lượt xuất hiện trong tâm trí nàng, thủy chung không có cái nào chiếm cứ thế thượng phong!
Khinh Nhu thấy thế, cũng quýnh lên. Tuy có đôi khi nàng đặc biệt ghét Nghệ Phong, nhưng với thiên tính thiện lương của nàng, đối với người đã cứu mình, đáy lòng chung quy vẫn tồn tại cảm kích. Đặc biệt, khi Nghệ Phong tùy ý cho nàng phương thuốc lục giai, cũng làm cho nàng cảm giác được Nghệ Phong đối với mình rất quan tâm. Khinh Nhu ghét chính là khi hắn chiếm tiện nghi của nàng.
Trái lại Bạch Hàn Tuyết rất bình tĩnh nhìn một màn này, không có vẻ gì lo lắng. Nàng biết được Nghệ Phong là một y sư thất giai, biết giá trị của Nghệ Phong.
Quan trọng nhất là, Bạch Hàn Tuyết không tin đây đã là tất cả át chủ bài của Nghệ Phong. Nàng còn chưa thấy Nghệ Phong thi triển Lôi Đình Phá nhật kiếm, thủy chung vẫn cho rằng, Nghệ Phong vẫn còn át chủ bài chưa thi triển.