Mị Ảnh

Chương 272: Lão nhân




 
Phó viện trưởng thấy Nghệ Phong bị Quái lão đầu mang đi, hắn hơi thở dài một hơi, đối với Quái lão đầu vốn là một tồn tại đặc thù trong Học viện Trạm Lam, hắn một điểm ý kiến cũng không có, quay đầu nhìn thoáng qua hố to phía sau, hắn nhịn không được lần nữa rùng mình một cái. Trong lòng kinh hoàng nói cho hắn, sau này muốn cách xa Nghệ Phong một chút!
- Hắn thực sự là do Quái lão đầu dạy dỗ sao? Quái lão hình như không biến thái như vậy?
Phó viện trưởng nhổ một ngụm nước bọt, kéo bước chân thương nặng đi về một phương hướng!
Đoàn người vây xem nhìn quyết đấu, thấy tất cả diễn viên đều biến mất, thế nhưng đấy lòng vẫn không nhịn được bốc lên một cổ chấn động. Nhìn địa phương kia bị san thành đất bằng, kinh sợ không thể đè xuống.
- Tân sinh mới năm nay, sợ là kiêu ngạo nhất từ trước tới nay, cũng là tân sinh mới cường hãn nhất sao!
Nghĩ vậy, mọi người không khỏi cười rộ lên, chính mình còn đang vì Nhân Cấp, Sư Cấp phấn đấu. Người ta đã có thể đấu kháng cùng Vương cấp rồi!
Mọi người không khỏi quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Vũ Phượng, khóe miệng nhìn tràn đầy sự hả hê, bọn họ rất thích ý nhìn thấy Thượng Quan Vũ Phượng luôn cao ngạo khinh thường không thèm nhìn bọn họ phải hối hận!
- Chúng ta đi thôi!
Thượng Quan Vũ Phượng quay đầu nhìn Bạch Hàn Tuyết cười khổ nói, trên mặt tràn đầy chua xót khổ sở.

Tại trên lầu một tòa gác cao trong học viện, phó viện trưởng kéo theo thân thể thương nặng, đứng ở trước mặt một lão nhân, thoạt nhìn mặt mày lão nhân hồng hào, tinh mang trong mắt lóe ra khiến phó viện trưởng có chút không dám nhìn thẳng vào con mắt hắn!
- Viện trưởng!
Phó viện trưởng cung kính kêu to một tiếng, mặc dù trên người tràn đầy uể oải và đau đớn để hắn rất muốn ngồi xuống, thế nhưng lại như trước không dám động.
Một câu hô gọi này của phó viện trưởng, trong nháy mắt đã rõ ràng bại lộ thân phân của vị lão nhân này. Nếu như mọi người đều biết đây là vị viện trưởng cường hãn mà lại thần bí nhất học viện, chắc chắn nhất định khiếp sợ không ngớt, chuyện kể về viện trưởng, bọn họ đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng! Đồng dạng, viện trưởng cũng là cường giả Tôn Cấp, là cường giả Tôn Cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay trong đế quốc Trạm Lam!
- Uh, ngồi đi!
Lão nhân gật đầu, quay đầu phất tay nói với phó viện trưởng.
Lúc này phó viện trưởng mới dám ngồi xuống, thế nhưng vẫn ngồi rất nghiêm chỉnh.
- Viện trưởng, Nghệ Phong giết chết hơn mười học viên của học viện. Trong đó còn có ba học viên Bạch Kim!
Phó viện trưởng hướng về lão nhân báo cáo nói.
- Uh, ta đều thấy được!
Lão nhân gật gật, mặt mày hồng hào kia vẫn không buồn không vui, không chút nào có thể nhìn ra bất luận tâm tình gì của hắn hiện tại.
- Kia…
Phó viện trưởng rất nghi hoặc nhìn lão nhân.
- Có phải ngươi nghi ngờ vì sao ta không ra tay cứu bọn họ đúng không?
Lão nhân lẩm bẩm nói:
- Kỳ thực có cứu hay không cũng đều như nhau, ngày hôm nay ta cứu bọn họ, ngày mai nhất định Nghệ Phong lại tiếp tục sẽ đi giết bọn họ. Lẽ nào ngươi không nhìn ra hắn đã động sát tâm đối với Nại Đạt Nhĩ hay sao?
Phó viện trưởng sửng sốt, lập tức cười khổ nói:
- Tự nhiên ta nhìn ra được, thế nhưng cũng không nghĩ ra hắn có thể làm thịt toàn bộ mọi người dưới sự bảo vệ của một người Vương Cấp! Tiểu tử này thật tàn nhẫn, trong học viện người có thể so sánh với hắn ít lại càng ít !
- Tàn nhẫn? Tu Mộ, ngươi vẫn chưa rõ ràng yếu làm thịt cho manh mẽ ăn sao? Tại thế giới này, tàn nhẫn là tiền vốn để sống sót, ngươi đạt được thành tựu càng cao, lại càng có thể rõ ràng điểm ấy! Kỳ thực, ngày hôm nay ngươi không nên xen vào quyết đấu của bọn họ, chính như lời Nghệ Phong đã nói, trước khi ngươi ra tay, Nghệ Phong cũng không làm trái với nội quy của trường học. Chỉ cần điểm này, là có thể thấy hành động bảo vệ Nại Đại Nhĩ của ngươi đã vô cùng mất công bằng và không hợp lý rồi!
Lão nhân nhàn nhạt nói ra.
Mặc dù phó viện trưởng bị lão nhân dạy dỗ, thế nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra một chút vẻ mặt bất mãn nào, cung kính đứng tại chỗ không dám phát biểu bất luận ý kiến gì!
- Huống chi, hơn mười người vây công một người cũng không địch lại! Vậy chỉ có thể nói rõ ràng bọn họ yếu, nếu là người yếu, vậy đã định trước bọn họ sẽ bị cường giả cắn nuốt!
Lời nói nhàn nhạt của lão nhân, lại có thể nói ra nét tinh túy trong quy luật sinh tồn của thế giới này.
Người đứng ở độ cao như hắn, đã chứng kiến quá nhiều chuyện như vậy, trong mắt của hắn không có một tia đồng tình.
Học viện Trạm Lam là trường học bồi dưỡng cường giả, đối với những người yếu, chỉ làm nền mà thôi. Đây là lời của viện trưởng đời thứ nhất tự mình nói ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phó viện trưởng rất khó lý giải tâm tình của lão nhân khi nói ra những lời này, hắn nhìn lão nhân nói rằng:
- Thế nhưng, trong đó có ba học viên Bạch Kim. Trong đó rõ ràng còn có một người học viên bạch kim đứng trong top 10!
Lão nhân nhẹ nhàng liếc mắt quét nhìn phó viện trưởng, không nóng không lạnh nói:
- Tu Mộ, có lẽ ngươi đầu đuôi đều không thể phân rõ. Chiếu cố đối với học viên Bạch Kim cũng đạt đến cực hạn! Thế nhưng lẽ nào quên bản chất của tất cả những điều này? Đó là bởi vì do thực lực cường đại của bọn họ, bọn họ có thể mang đến danh dự cho học viện, sau này học viên có thể mượn lực lượng của bọn họ. Học viện mới coi trọng bọn họ như của cải! Thế nhưng, một khi bọn hắn không còn những thực lực như vậy, học viện giữ lại bọn hắn cũng có ích gì?
Phó viện trưởng có chút không hiểu, rất nghi hoặc hỏi:
- Những lời này của viện trưởng là chỉ?
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tiềm lực và thực lực của Nghệ Phong đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với năm học viên Bạch Kim, giá trị một người hắn đủ để đổi lấy năm học viên Bạch Kim! Ngươi còn không biết sao?
Một câu nói này của lão nhân, nhất thời khiến cho phó viện trưởng kinh hãi tỉnh lại, hắn cung kính nhìn lão nhân nói:
- Ta biết nên làm như thế nào rồi!
Lão nhân gật đầu nói:
- Ờ, chỉ là, hiện tại Nghệ Phong làm trái với nội quy của trường học cũng là sự thực. Học viện Trạm Lam có quy củ của Học viện Trạm Lam, nên xử lý thế nào liền xử lý như vậy đi!
Phó viện trưởng cười khổ nói:
- Thế nhưng Nghệ Phong là đệ tử của Quái lão, lấy tính tình của Quái lão. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ người ngoài bắt nạt đệ tử của hắn!
Lão nhân cũng rất nghi hoặc điểm đó, hắn nghĩ thế nào cũng không rõ ràng tại sao lão đầu tính tình cổ quái kia, bỗng nhiên thu một đệ tử. Tuy rằng đệ tử này xác thực có thiên phú phi phàm, thế nhưng dựa theo tính tình của lão nhân kia, việc không có chỗ tốt hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm!
- Điểm ấy ta biết, chuyện này ta sẽ tự mình nói với hắn!
Lão nhân nhàn nhạt nói, mặc dù hắn không có một tia tức giận đối với hành vi tự tiện của Nghệ Phong, thậm chí đối với học viện có thể xuất hiện một thiên tài mạnh mẽ như vậy còn có chút vui vẻ. Thế nhưng nội quy từ trước đến giờ của Học viện Trạm Lam cũng phải giữ gìn.
Phó viện trưởng thấy lão nhân nói như vậy, hắn thở dài một hơi. Có viện trưởng đi, coi như là Quái lão đầu cũng không giữ được Nghệ Phong. Muốn nói phó viện trưởng không ghi hận lên người Nghệ Phong là không có khả năng, một người bất kỳ bị kẻ khác làm thượng nặng như vậy cũng sẽ không thể không hận lên kẻ đó!
Viện trưởng nhìn lướt qua nhiều vết máu loang lổ trên thân thể phó viện trưởng nói:
- Ngươi đi xuống chữa thương đi!
- Vâng!
Phó viện trưởng cung kính thi lễ một cái, lúc này mới đi xuống dưới lầu. Vết thương nặng như vậy, từ trước đến giờ hắn còn chưa từng bị qua. Nếu không phải bẩm báo cùng viện trưởng những tình huống đã xảy ra, hắn đã sớm tìm địa phương chữa thương rồi.

Lão nhân nhìn bước tiến lảo đảo của phó viện trưởng, ánh mắt có hơi chút trầm ngưng. Học viện đã rất nhiều năm không xuất hiện quá nhân vật như vậy. Thực lực Tướng Cấp có thể khiến cho Vương Cấp bị thương nặng, điều này làm chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi vạn phần.
- Có thể, ngươi sẽ đạt được độ cao sánh ngang với người sáng lập Học viện Trạm Lam cũng không chừng! Chính hắn cũng đã từng dựa vào thực lực của Tướng Cấp, đánh bại một người Vương Cấp!
Lão nhân thì thào tự nói, ánh mắt có chút hoảng hốt, phảng phất trở về tới thời gian huy hoàng nhất xa xưa!
- A… Rất muốn thấy, đám cường giả tuổi trẻ các ngươi có thể đi vào trình độ như chúng ta, cũng cho những lão gia hỏa chúng ta them một phần sức sống!
Lão nhân từ trên lầu nhìn xuống, nhìn thấy hố to kia, rất ước ao trở lại thời niên thiếu tinh nghịch xa xưa.