Mị Công Khanh

Chương 149: Tình của Nhiễm Mẫn (1)




Nhiễm Mẫn chỉ cau mày nhìn nàng chằm chằm.

Thấy ánh mắt nàng thông suốt, Nhiễm Mẫn chậm rãi nói: “Nàng và nàng ta……” Dừng một chút, giọng của y thấp xuống, trở nên nhu hòa, thì thào: “Ta cũng không biết.” Y thở dài một tiếng, giải thích: “Ngày đó vốn là lẻn vào Nam Dương không muốn để ai biết. Nhưng Trần Vi kia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ta từ trong đám người. Nàng ta bổ nhào vào trước mặt ta, ta thấy nàng ta khóc lóc đáng thương, vẻ mặt yêu ta như si nên đáp ứng nạp nàng ta làm thiếp, còn phái người hộ tống nàng ta trở về nhà.”

Y nói, hẳn là lần y cùng với nàng trở lại thành Nam Dương, âm thầm cùng Vương Hoằng gặp mặt, quyết định cùng đối phó với Mộ Dung Khác?

Đúng vậy, một lần đó, y cùng với nàng vốn quan hệ đang rất tốt, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nếu kiếp này không yêu thương y thì sẽ không vì sự đố kỵ mà khiến bản thân rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, gả cho y cũng không sao …… Nhưng lúc đó, nàng nghe thấy tin Trần Vi được Nhiễm Mẫn nạp làm thiếp thất. Tin tức đó làm cho nàng mất mát, mờ mịt, không biết đi đâu, trong lúc nàng ngơ ngác đã theo người Vương gia đến thôn trang của Vương Hoằng, cũng thất thân với Vương Hoằng.

Hóa ra, Trần Vi chỉ liếc mắt một cái, chỉ chảy lệ, y đã nạp nàng ta làm thiếp? Ha ha, thế sự thật sự buồn cười, quanh đi quẩn lại, đổi tới đổi lui, vẫn quay trở về điểm ban đầu.

Trần Dung quay đầu, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Một hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi: “Ngày ấy khi đại chiến, A Vi ra khỏi thành tìm được ngài, là nhờ đi mật đạo sao?” Ý của nàng là sau khi nàng thất thân, điên cuồng nhảy vào đại quân, nhiễm một thân đầy máu nhưng lại không bị chết, khi gặp được Nhiễm Mẫn cùng Trần Vi, Trần Vi đã vấn kiểu tóc phụ nhân.

Nếu nàng nhớ rõ không sai, lúc đó trong thành Nam Dương phòng bị sâm nghiêm, binh lính đầy đường, Trần Vi đang ở trong thành lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Nhiễm Mẫn, chỉ có thể đi qua mật đạo thôi. Ngay cả mật đạo y cũng tiết lộ cho Trần Vi biết, rõ ràng đã có tình cảm với nàng ta.

Xem đi, xem đi, dù cho nàng cố gắng bao nhiêu, dù cho kiếp này nàng thay đổi vận mệnh ra sao, vận mệnh cũng sẽ ngoan cố xoay quanh quỹ đạo ban đầu.

Nhiễm Mẫn ngẩn ra, y nhìn Trần Dung, thuận miệng nói: “Không sai, phụ nhân kia lo lắng cho an nguy của ta, không ăn không ngủ, suốt ngày quỳ gối trước thần linh khẩn cầu cho ta được an khang. Thân vệ của ta cảm động nên đã mang nàng ta ra khỏi mật đạo, đưa đến bên cạnh ta.”

Nhiễm Mẫn nói tới đây, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Trần Dung trầm giọng nói: “Trần Nguyên thật đáng giận, nhưng Trần Vi cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng giận chó đánh mèo với nàng ta. Vả lại, mặc kệ như thế nào, nàng ta cũng chỉ là một thiếp thất, không ảnh hưởng đến địa vị của nàng.”

Y nhắc lại chuyện cũ thì cơn tức bỗng trào dâng, y ngừng lại, thở một hơi, một hồi lâu mới nói: “Lúc ấy ta đã hứa lấy Trần thị A Dung nàng làm thê, chuyện ta nạp A Vi không đáng để nhắc tới, nàng chớ lấy nó làm cái cớ.”

Nói tới đây, y tiến lên một bước, hai mắt như sói hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nặng nề nói: “Trần thị A Dung, nàng nói một chút đi, lúc ấy nàng và ta đã định chung thân, vì sao nàng không giữ mình mà thất thân cho người khác?”

Lời này của y là gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi phun ra. Bởi vậy, mỗi một lời đều rất nặng nề, mỗi một chữ đều là độc xà ẩn núp ở trong ngực y. Mỗi một chữ đều làm cho y ngày ngày đêm đêm đột nhiên trở nên nổi giận, đột nhiên tích tụ trong ngực, đột nhiên khí hận vô cùng.

Y bỏ xuống hết thảy quân vụ, ngàn dặm đuổi theo, chính là muốn hỏi ra một câu này.

Nhất định y phải nhận được đáp án của nàng.

Trần Dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía y.

Tuy là nhìn y nhưng ánh mắt của nàng đã có chút trống rỗng.

Chậm rãi, nàng bật cười: Nam nhân này thật đúng là không rõ mà. Vốn mình đã có đủ loại dây dưa với Vương Hoằng, chỉ cần y nạp Trần Vi, kiếp này của nàng không thể ở chung với y được nữa…… Cơ ác mộng ở kiếp trước kia, dù thế nào cũng sẽ không thể lặp lại.

Nhiễm Mẫn vẫn đang nặng nề nhìn nàng chăm chú, ánh mắt âm trầm, không cho phép Trần Dung lùi bước hoặc trầm mặc.

Ngoại trừ bật cười, Trần Dung cũng không biết bản thân nên đáp lời y thế nào? Chẳng lẽ nói ra đủ loại khúc mắc kiếp trước mà ba người đã trải qua hay sao?

Thầm than một tiếng, Trần Dung đón nhận ánh mắt của Nhiễm Mẫn.

Chớp lông mi dài, Trần Dung chậm rãi nói: “Tướng quân, ngài và ta là cùng một loại người. Chẳng lẽ đến bây giờ ngài còn chưa tin, ta cùng với Trần Vi thật sự là bất cộng đái thiên sao? Huống chi, sau khi ngài nạp nàng ta rồi, chúng ta sẽ không phải cộng thiên, mà là cộng phu.”

Cắn môi, Trần Dung cười lạnh: “Ngài nói không sai, ngài đã hứa cho ta địa vị thê tử, mà nàng ta chỉ là một thiếp thất. Người có thân phận hèn mọn như ta ở trong gia tộc, trong phủ của ngài lại có địa vị ở trên nàng ta.”

Nàng ngẩng phắt đầu, nhìn y nói: “Nhưng tướng quân quên mất rồi, sau lưng Trần Vi có phụ huynh, có gia tộc, mà Trần thị A Dung ta thì cái gì cũng không có. Cho dù ta là thê, cũng không đấu lại nàng ta.”

Trần Dung nói tới đây liền bật cười, nàng trào phúng trừng mắt nhìn Nhiễm Mẫn, chầm chậm nói: “Nói đến nói đi, tướng quân dựa vào cái gì mà nghĩ rằng Trần thị A Dung sẽ nguyện ý cùng nàng ta cộng phu, sẽ nguyện ý cùng nàng ta đấu tranh cả đời?” Nàng cong khóe môi, trên mặt ý cười trào phúng càng ngày càng đậm: “Nhân sinh nhất định sẽ thống khổ cùng thất bại, cuộc sống nhất định khó mà an ổn, vì sao ta còn phải đi tranh đoạt? Vì sao ta phải để cho bản thân rơi vào bên trong khốn cảnh này? Kiếp này ta không phải là Trần Vi, cũng không yêu ngài đến mức không thấy rõ phương hướng.”

Nàng vừa trào phúng vừa không chút lưu tình quẳng tất cả cảm xúc về phía Nhiễm Mẫn.

Nhiễm Mẫn ngây dại.

Y là nam nhân lịch duyệt, kiến thức bất phàm, tất nhiên hiểu rõ lời nói của A Dung mỗi một câu đều phát ra từ tâm can, mỗi một chữ đều là từ nội tâm thốt ra.

Y cứng đờ người, đầu óc rối loạn nên không chú ý tới, câu nói ‘Kiếp này ta không phải là Trần Vi’, từ ‘Kiếp này’ dùng thật không ổn.

Cứ đứng đờ ra đó nhìn nàng, chậm rãi, Nhiễm Mẫn khàn khàn nói: “Ta hiểu rồi.”

Y nặng nề nhìn chằm chằm Trần Dung, tiếp lời: “Nàng không thương ta, cho nên, vừa thấy rằng không ổn thì nàng lập tức bứt ra.”

Y thì thào nói: “Hóa ra, nàng ta nói là sự thật. Nàng không thương ta, mà người nàng yêu thương vốn chính là Vương Hoằng.” Nói tới đây, y mím chặt môi, cơ bắp hai gò má cũng giật giật.

Lúc này y vẫn còn đang thì thào tự nói: “Chỉ là nạp một thiếp thất mà thôi, cho dù nàng ta không phải người mà nàng ưa thích, nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ như thế, nàng đã vứt bỏ danh phận ta đưa cho nàng, nàng không quan tâm đi theo Vương Hoằng, ngủ với hắn……”

Y trừng nhìn Trần Dung, nói với giọng điệu hung hăng, oán hận lạnh lẽo: “Trần thị A Dung, ngươi, ngươi thật đúng là tiện nhân.” Lấy một loại ngữ khí cực kỳ chán ghét, cực kỳ oán hận nói tới đây, tay phải của y duỗi ra, kéo mạnh cánh tay Trần Dung lôi nàng đến bên người.

Ngay khi y không thể tự áp chế bóp cổ họng nàng, đang chuẩn bị dùng sức, Nhiễm Mẫn bỗng cứng đờ người.

Y trừng mắt nhìn khuôn mặt diễm mĩ lạnh lùng của Trần Dung, hai mắt bình tĩnh trong trẻo mà cứng đờ người.

Lực đạo trên tay y buông lỏng, nhẹ nhàng đặt trên cổ nàng, Nhiễm Mẫn cất giọng cười khàn, thê lương nói: “Suýt nữa lại bị phụ nhân này chọc giận.”

Ngón tay y nâng cằm của nàng, ép Trần Dung ngẩng đầu lên, y nhìn chằm chằm hai tròng mắt nàng, giọng nói nhu hòa, gằn từng tiếng: “Đây cũng không phải là cái cớ thật sự.”

Y trừng mắt nhìn Trần Dung, lạnh lùng, thong thả nói: “Nếu nàng thật tình muốn trèo cao tới Vương Hoằng, là đối tượng tốt hơn so với ta, là người mà nàng thật tình yêu thương, vì sao sau khi nàng thất thân cho hắn lại lựa chọn nhảy vào chiến trường?”

Y nhìn nàng, ngữ khí bất tri bất giác đã trở nên ôn nhu, trở nên khàn khàn, tay nắm cằm nàng cũng trở nên nhẹ nhàng.

Y ôn nhu vuốt ve môi dưới của nàng, khẽ hỏi: “A Dung, nói cho ta biết, có phải hắn cưỡng ép hay không? Nàng vốn vẫn yêu ta, muốn gả cho ta đúng hay không? Là hắn cưỡng ép để nàng dâng hiến cơ thể cho hắn đúng không?”

Giờ này khắc này, trong hai tròng mắt âm liệt của y lấp lánh sự ôn nhu, lấp lánh sự chờ mong, lấp lánh một tia khát vọng mà chính y cũng không hiểu được.

Nhưng trong đủ loại cảm xúc này, Trần Dung vẫn có thể nhìn thấy sự bất an, sự mất tự tin của y.

Nàng biết, nam nhân trước mắt này đã bị hành vi của bản thân làm cho hồ đồ. Theo bản năng y tin rằng mỗi lời nói vừa rồi của mình là phát ra từ nội tâm, nhưng mà y lại không thể hiểu rõ, nếu Trần Dung thật tình thích Vương Hoằng, vì sao sau khi thất thân với chàng lại lựa chọn tự tuyệt? Phụ nhân trên đời không phải đều giống như Trần Vi, vì người mà mình yêu thương sẽ cam tâm hạ thấp bản thân làm thiếp sao? Cho dù tính tình Trần Dung cương liệt, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nàng cũng có thể thỏa hiệp với sự an bài của Vương Hoằng, cũng có thể ở bên cạnh Vương Hoằng tranh thủ chút gì đó. Dù sao địa vị quý thiếp của Lang Gia Vương Thất vẫn rất có phân lượng.

Cho nên, y tình nguyện tin tưởng, Trần Dung là vì thương y, là vì không thể gả cho y mà tuyệt vọng muốn tự sát, là vì y mà tuyệt vọng lựa chọn xuất gia……

Nhiễm Mẫn thấp giọng nói tới đây, bàn tay to vươn ra, y nhẹ nhàng mà xoa búi tóc đạo cô của nàng, nhìn ngắm, trong mắt y dâng lên chút bi thương.

Dần dần, Nhiễm Mẫn mím môi, y khàn khàn nói: “A Dung, ta…… Ta đã suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ không để ý …… Để ta an bài, nàng sẽ rời khỏi Kiến Khang, đi theo ta đi.”

Y nhìn Trần Dung, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, nghiêm túc nói: “Nàng vẫn sẽ là thê tử của ta.”

Sau khi thốt ra một câu này, y như trút được gánh nặng. Trong ánh mắt y nhìn về phía Trần Dung tràn ngập ôn nhu. Y duỗi ra hai tay, ôm Trần Dung vào trong lòng.

Y ôm nàng rất chặt, nhắm lại hai mắt, khàn khàn nói: “A Dung, ở bên cạnh ta đi. Cầu nàng.”

Lúc này, trong lời nói của y mang theo sự thỉnh cầu, cộng thêm vẻ yếu ớt được che giấu. Thậm chí, trên khuôn mặt còn toát ra một chút sợ hãi.

Y đang sợ hãi Trần Dung cự tuyệt, sợ hãi Trần Dung sẽ không chút lưu tình thốt ra sự thật tàn khốc làm cho trái tim y trở nên băng giá.

Trần Dung sao đã từng thấy qua Nhiễm Mẫn như vậy? Nàng làm sao dự đoán được, có một ngày, nam nhân kiêu ngạo không ai bì nổi, cường hãn, giết người như ma quỷ này sẽ dùng ngữ khí ôn nhu mang theo thỉnh cầu nói chuyện với nàng như thế? Nàng làm sao dự đoán được, có một ngày, nam nhân ở kiếp trước nhìn nàng chết đi lại cầu nàng gả cho y?

Trần Dung ngây dại.

Nàng hoàn toàn ngây dại.

Tuy đã sống hai kiếp, cho dù từng nói mê vô số lần, nàng thật sự chưa từng nghĩ đến, có một ngày, Nhiễm Mẫn sẽ thực sự yêu thương nàng…… Ở trong trí nhớ của nàng, khi nàng mang theo ác độc cùng thống khổ đi đến bên cạnh y, tự nàng cũng đã trúng độc.

Nàng không thể tin được chuyện này là thật, bởi vậy, đến tận khi bị nam nhân này ôm vào trong lòng, nàng vẫn ngây ra như phỗng.

Trần Dung nào biết đâu rằng, ngay cả ở kiếp trước, sau khi nam nhân này quyết tuyệt nhìn nàng chết đi, ban đầu y không có cảm giác gì khác lạ nhưng khi y xưng Đế hậu, trong những năm tháng bấp bênh, chỗ cao không tránh nổi gió lạnh, y từng vô số lần mơ thấy nàng, y từng vô số lần bừng tỉnh từ trong đống lửa, y từng vô số lần nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng khát vọng của nàng. Nữ nhân ở bên cạnh y như đèn kéo quân thay đổi từng người một, mà y sẽ không tự chủ nhìn đám phụ nhân a dua làm nũng này rồi thầm nghĩ: Trên đời này, chỉ sợ sẽ không còn có một nữ nhân ngu xuẩn, không hề giữ lại chút gì mà yêu thương y nữa rồi…… Trong lúc y cùng đường, bị người Hồ tộc Tiên Ti lôi kéo dạo phố như chó hoang, y từng có một ý niệm trong đầu: Kiếp này, y khiến cho người Tấn và người Hồ trong thiên hạ đều nhớ kỹ y, y khiến cho tên của mình khắc trên sử sách, y cũng đã được một phụ nhân không giữ lại chút gì cho bản thân mà ái mộ, coi như là đáng giá.

Trên đời này đều là như thế, khi còn trẻ tuổi, ngươi không chút để ý bỏ qua người đó, đến khi về già, sau khi đã trải qua thế sự tang thương, nó lần nữa xuất hiện ở trong trí nhớ của ngươi. Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở sự ngu xuẩn của ngươi, nói cho ngươi biết ngươi từng bỏ qua cái gì.

Huống chi, được một người yêu sâu đậm như si như cuồng là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu…… Có lẽ khi còn trẻ, đường làm quan rộng mở sẽ đặc biệt chán ghét sự dây dưa này, nhưng lớn tuổi rồi, hoặc gặp phải thất bại, trải qua quá nhiều chuyện, có một ngày nhìn ngắm xung quanh, lại phát hiện bên người không còn một ai có thể thân cận, không còn một ai nguyện ý yêu ngươi, vì ngươi hy sinh kính dâng, cảm giác hối hận này sẽ ngày ngày đêm đêm cắn nuốt tâm linh của ngươi, sẽ ngày ngày đêm đêm tiến vào trong mộng đẹp của ngươi, khiến ngươi ôn lại đoạn trí nhớ kia, khiến ngươi ở trong mộng hoặc giận hoặc cười, sau khi tỉnh lại thì rơi lệ đầy mặt.

Chính vì nguyên nhân như thế mà trăm ngàn năm qua, nhóm trí giả luôn nói cho thế nhân biết, khi về già không phải hối hận chuyện gì là đã đủ lắm rồi.

Nhiễm Mẫn ôm Trần Dung, theo bản năng, y đem mặt nàng dán lên ngực mình, y không cúi đầu nhìn mặt nàng, cũng không để nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y.

Rõ ràng đến thời điểm này, y vẫn muốn biết rõ chuyện phát sinh ngày đó, chỉ muốn đánh đuổi độc xà rồi lại vẫy vẫy ống tay áo rời đi.

Nhưng mà, chính y cũng không ngờ rằng sự tình còn chưa biết rõ ràng, mới chỉ nói với nhau vài câu, y đã đưa ra yêu cầu như thế với phụ nhân này. Y không nên biết chuyện gì cả, mà cũng không nên hỏi lại mới phải. Y cũng chỉ muốn hoàn toàn cho qua chuyện trước kia, thầm nghĩ cứ như vậy mang theo nàng rời đi.

…… Y chính là muốn giống như lần ở trong quân doanh đó, chỉ một ánh mắt của y nàng đã hiểu được tâm tư của y, chỉ một động tác của y, nàng cũng đã đuổi kịp. Nàng có thể khẩn trương giục ngựa, từng bước không rời theo bên người y, giống như nàng vốn là thiết huyết thân vệ bên cạnh y. Rồi vào lúc y mệt mỏi, nàng có thể mềm giọng giải sầu cho y, khi y hào hùng ngàn vạn thì nàng dựa vào trong lòng y, cùng y phóng ngựa ngao du, cười vui ngắm gió mây.

Ở chung như vậy, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lần đầu tiên y cảm giác được, có một người không rời không xa, làm bạn cùng chung sinh tử, có một người hiểu rõ mình, quan ái mình như thế sẽ là một sự thỏa mãn kiên định.

Nàng, là Ngu Cơ của y mà.