Mị Công Khanh

Chương 152: Trần Dung và Vương Hoằng




Sau khi Trần Dung đi được vài chục bước, nhịn không được quay đầu, hướng tới hai người Trần Vi nhìn lại.

Lúc này Trần Vi đã đứng lên, nàng cúi đầu lấy tay áo lau nước mắt, gầy yếu ủy khuất.

Mà tráng hán kia đang đứng tại chỗ trầm tư.

Liếc mắt một cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhanh chóng trở về.

Đêm nay trôi qua hoàn toàn bình lặng.

Sáng sớm ngày hôm sau bắt đầu bằng sự ồn ào náo động, nghe động tĩnh bên ngoài, dường như là các quý tộc đến đây từng đám một.

May mắn, việc này đã có người Vương phủ xử lý.

Trần Dung rửa mặt chải đầu xong, hơi mệt mỏi, cũng vì ngày hôm qua cảm xúc phập phồng, nên nàng nằm trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ chốc lát, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Bước chân nhẹ nhàng mà mau mắn, là Bình ẩu.

Tiếng bước chân đi đến bên cạnh Trần Dung, sau khi bận rộn xong, Bình ẩu cười nói: “Nữ lang, lại có một công chúa tới nữa.” Bà vui vẻ nói: “Công chúa này thật đúng là vừa xinh đẹp lại cao quý, hạ phó của nàng ta cung kính hỏi lễ, rất khách khí. Lão nô trước kia đều không nghĩ tới, có một ngày có thể gặp được công chúa hay quý nhân, bọn họ còn có thể đối với ta có lễ như vậy.”

Nói tới đây, bà nói thầm: “Đây đều là nhờ Thất lang chiếu cố.”

Thấy Trần Dung không để ý tới, Bình ẩu chần chờ một hồi, bà bước tới gần Trần Dung, nhẹ nhàng hỏi: “Nữ lang?” Lời vừa thốt ra, bên ngoài lại trở nên ồn ào. Bình ẩu vội vàng chạy ra ngoài cửa xem xét.

Chỉ một khắc, bà chạy về, cười nói với Trần Dung: “Là một tiểu thái giám, chậc chậc, nữ lang khẳng định chưa từng gặp qua mĩ thiếu niên như vậy, nhìn diện mạo kia của hắn, chỉ sợ toàn bộ Kiến Khang cũng không có mấy nữ lang có thể so sánh được với hắn. Hắn đi cùng với công chúa, công chúa đối với hắn cũng là cung kính khách khí có lễ.”

Nghe Bình ẩu bên người líu ríu nói chuyện, Trần Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà, hỏi: “Hôm nay tâm tình của ẩu rất tốt. Đã xảy ra chuyện vui gì sao?”

Bình ẩu vội vàng lắc đầu đáp: “Không đâu, không đâu.”

Trần Dung cười, không nhìn bà nữa.

Thấy Trần Dung nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người, Bình ẩu lại bận rộn một lúc rồi ngồi xuống phía sau nàng: “Nữ lang?”

Ngữ khí của bà ngập ngừng như có lời muốn nói.

Trần Dung khẽ lên tiếng: “Nói đi.”

Bình ẩu do dự một hồi rồi lên tiếng: “Lão nô vừa rồi ở bên ngoài, nghe thấy đám quý nhân nói, Thất lang vì người lại xông vào Ứng vương phủ, bọn họ còn nói, hôm qua Cửu công chúa ngăn lại xe ngựa của Thất lang, trước mặt mọi người chất vấn Thất lang, người là gì của ngài ấy.”

Bình ẩu nói tới đây, Trần Dung chậm rãi quay đầu lắng nghe.

Bình ẩu cười rất thoải mái, bà khoái trá nói: “Đám quý nhân nói, Thất lang bật cười, chỉ nói một câu, trong lòng ngài ấy người là người đẹp nhất. Ngay lập tức đã khiến Cửu công chúa tức giận mà rơi lệ.”

Bình ẩu nở nụ cười hai tiếng, nhìn thấy vẻ mặt Trần Dung trầm tĩnh, không nhận ra hỉ giận, thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “Nữ lang, Thất lang tán thưởng người như thế, người còn không cao hứng sao?”

Trần Dung cười, thấp giọng nói: “Không, ta cao hứng.”

Nói là cao hứng, trên mặt nàng chỉ là tươi cười thản nhiên.

Bình ẩu thấy dường như nàng không có hứng thú lắm, có chút kinh ngạc cũng có chút thất vọng, bà lại than thở: “Nữ lang được Thất lang ngưỡng mộ như thế, thật sự có phúc…… Lão nô còn ngóng trông, có một ngày bệ hạ sẽ cho phép nữ lang hoàn tục. Chờ hoàn tục rồi, nữ lang có thể vào phủ của Thất lang.”

Trần Dung nghe đến đó lại chỉ cười, tươi cười này vẫn rất đạm mạc, dường dù thế nào cũng không cảm thấy hứng thú.

Bình ẩu thấy thế, thở dài một tiếng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Hai người cũng không để ý tới.

Bình ẩu còn đang nhìn Trần Dung, bà rầu rĩ nói: “Lần đó ở Ứng vương phủ, nếu không phải Thất lang tiến đến cứu giúp, hậu quả thật sự là không dám nghĩ tới. Lão nô còn tưởng rằng, nữ lang tiếp nhận người Vương phủ tới quản lý đạo quan, đó là đã đáp ứng tình cảm của Thất lang.”

Bình ẩu lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi đám quý tộc cũng nói, nữ lang là ngoại thất mà Vương Thất phong lưu nuôi dưỡng ở đạo quan…… Lão nô nghĩ rằng, làm ngoại thất tuy rằng so ra kém quý thiếp, nhưng thắng ở tự tại. Hơn nữa chỉ cần Thất lang có tâm, cho phép nữ lang vì ngài ấy sinh một ra một nhi tử thuộc về dòng họ Lang Gia Vương thị, cả đời này của nữ lang cũng sẽ không sống uổng phí.”

Bình ẩu nói tới đây, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Dung, chờ nàng trả lời.

Trần Dung liếc nhìn bà một cái, cười cười, quay đầu đi, rồi khẽ lắc đầu.

Bình ẩu ngẩn ra, gọi: “Nữ lang?”

Trần Dung rũ hai mắt, nói: “Ẩu, ta chỉ muốn như thế này…… Thầm nghĩ cứ thế canh giữ nơi núi non chim ca này, im lặng vượt qua cuộc đời này!”

Những lời này trảm đinh tiệt thiết!

Vừa dứt câu, Bình ẩu vội kêu lên: “Nữ lang?” Bình ẩu kêu to, làm người bên ngoài chậm rãi đi đến dừng chân.

Trần Dung nhìn Bình ẩu, trong ánh mắt có ý cười, cũng có sự an ủi bà. Nàng nói: “Ẩu, chuyện của ta, về sau ngươi đừng nóng vội thay, cũng đừng quản làm gì. Hết thảy ta đều có chủ trương.”

Nàng dừng một chút, lại cất giọng lanh lảnh: “Không sai, Thất lang rất tốt với ta, chiếu cố đủ đường. Với chuyện Kiến Khang vương, nếu không phải có chàng tương trợ, nói không chừng trên đời này đã không còn ta nữa rồi.”

Trần Dung đứng lên, đi đến màn lụa mỏng bên cửa sổ, nàng nhìn cảnh xuân sắc xanh đậm nhạt đan xen bên ngoài, nói với vẻ trầm ngâm: “Chàng đối tốt với ta, ta nhớ rõ…… Lần đó khi ta và Thượng tẩu bị người ta lừa ra bờ sông ngoài thành, suýt nữa rơi vào kẻ xấu tay, đó là Thất lang có tâm, nửa đêm còn ra ngoài tìm ta, cứu ta.”

Nàng ôn nhu thở dài một tiếng rồi nói: “Cả đời này của ta còn chưa từng được một nam nhân coi trọng, yêu quý như vậy. Cho tới bây giờ, đều là ta đem hết tâm tư …… Chưa từng có một người, vì ta nửa đêm chạy ra khỏi thành, tìm kiếm nơi hoang sơn dã lĩnh. Lúc ấy ta thật sự là say trong hạnh phúc. Huống chi, chàng còn là Lang Gia Vương thị Thất lang cao quý bất phàm như vậy.”

Trần Dung nói tới đây, thì lại cười nói: “Chàng đối tốt với ta, ta vẫn nhớ rõ, vẫn đều nhớ rõ.”

Dừng một chút, tươi cười của Trần Dung nhạt dần: “Nhưng mà nhất mã quy nhất mã (một ngựa trả một ngựa, ý nói nợ cái gì trả cái đó, không muốn nợ nần)!” Nàng quyết đoán nói: “Ta nhận tình của chàng, nhưng ta và chàng từ nay về sau chỉ có thể coi nhau như bằng hữu. Ẩu, ngươi quên chàng đi, cả đời này của nữ lang nhà ngươi, chắc chắn chỉ làm nữ quan thôi. Qua một thời gian nữa, chờ Thất lang cưới thê tử, hoặc là có niềm vui mới, chờ tộc trưởng Lang Gia Vương thị lên tiếng, rút đám đạo cô, quản sự, hạ nhân này về, ta nghĩ khi đó, quý tộc trong thành Kiến Khang cũng sẽ không còn cảm thấy hứng thú với một phụ nhân nho nhỏ như ta nữa đâu.”

Nàng nói tới đây lại có chút thoải mái: “Ẩu, tới lúc đó, chúng ta không cần cái gì cả, lặng lẽ rời khỏi nơi này, tìm một tòa nhà ở nơi yên tĩnh. Sau đó, chúng ta lại cách xa Kiến Khang một chút, sẽ không để các quý tộc cảm thấy hứng thú, sẽ không bị xâm chiếm chỗ ở mà đặt mua chút điền sản. Khi đó tuổi của ta cũng đã lớn, diện mạo này cũng không còn gì đáng chú ý, chúng ta hẳn là có thể sống vui vẻ qua ngày.”

Nàng nói với vẻ hưng trí bừng bừng: “Ẩu, ta ngẫm nghĩ lại rồi, lần này ta nhất định có thể được như ý nguyện.” Vừa nói, đôi mắt nàng sáng trong lưu chuyển, lúm đồng tiền như hoa quay đầu nhìn về phía Bình ẩu.

Nàng khoái hoạt quay đầu lại.

Tươi cười của nàng còn giữ trên gương mặt, rạng rỡ như thế.

Sau đó, nàng đối mặt với Bình ẩu, trông thấy nam nhân đang dựa vào cánh cửa, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, đang lẳng lặng nhìn nàng.

Trần Dung ngẩn ngơ.

Nàng trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, chậm rãi, tươi cười trên mặt nàng cứng đờ lại.

Nàng khẽ hé miệng nhỏ nhắn, ngạc nhiên nhìn mĩ thiếu niên dựa cửa nhìn mình. Nhìn ngắm, môi nàng khẽ mấp máy, thì thào nói: “Ta không biết chàng đã đến rồi.”

Một câu vừa mới thốt ra, Trần Dung suýt nữa tát cho mình một bạt tai: Thật là, không nghĩ cách cứu vãn, ngược lại còn nói ra như vậy!

Đứng cạnh, Bình ẩu nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rồi bà cúi đầu, lén lút đi ra ngoài.

Bà mới rời khỏi, nam nhân được nắng sớm vờn quanh thản nhiên tươi cười, chàng cong khóe môi, khẽ vung ống tay áo, từ từ đi về phía Trần Dung.

Nhìn thấy chàng đến gần, Trần Dung không tự chủ được lui về phía sau một bước, vừa lui, sau lưng đã chạm vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

Không làm sao hơn, Trần Dung chỉ có thể cúi đầu xuống.

Mùi thơm ngát ập đến, nam nhân đi đến trước mặt nàng.

Ôn nhu nhìn nàng, giọng của chàng thanh nhuận thư hoãn, êm tai vô cùng: “Ảo não sao?”

Trần Dung gật đầu.

Chàng vươn tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn bả vai Trần Dung, ngón tay kia như chuồn chuồn lướt nước, chỉ sượt qua vai, rồi đặt lên bậu cửa sổ.

Trong lúc lơ đãng, chàng phủ bóng lên người nàng.

Chàng cúi đầu nhìn nàng.

Theo động tác của chàng, một lọn tóc đen rơi xuống, ôn nhu chạm vào hai má Trần Dung, giống như gần giống như xa.

“Khanh khanh.” Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái của chàng thổi vào trên mặt nàng, dưới ánh mặt trời, khiến gáy nàng ngứa ngáy.

Vương Hoằng thở dài một tiếng, nói với giọng vô cùng ôn nhu: “Suy nghĩ này của khanh khanh đã có từ lâu rồi, hiện giờ bị ta nghe thấy, phải làm sao bây giờ?”

Chàng cúi đầu xuống, chóp mũi khẽ chạm vào trán nàng, nói với vẻ an ủi: “Có phải khanh khanh lại đang nghĩ cách khác không?” Chàng mím môi, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Khanh khanh đã biết con người của ta …… Việc này ta không biết cũng đành thôi, nhưng một khi đã biết, sẽ nhịn không được muốn nhúng tay, sẽ nhịn không được muốn an bài một chút.”

Chàng thở dài một tiếng, có sự vô lực với bản thân tiếp tục nói: “Uhm, ngay cả gia tộc, bệ hạ sẽ an bài thê tử nào đó cho ta, ta vừa nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của ta, khanh khanh của ta ở đây vỗ tay tỏ ý vui mừng, rục rịch suy nghĩ tìm đường lui, ta sẽ không khoái hoạt, ta cũng không thích.”

Giọng của chàng thực ôn nhu, thật cẩn thận: “Khanh khanh, nàng nói làm sao bây giờ?”

Giọng của chàng đặc biệt ôn nhu, ngữ khí của chàng đặc biệt mềm nhẹ, nỉ non, trong sự mềm mại mang theo tính trẻ con, trong ôn nhu mang theo một loại tùy hứng.

Trần Dung vốn có tình cảm cảm thấy chột dạ với chàng, làm sao chịu được ngữ khí, lời lẽ như thế của chàng? Lập tức nàng đỏ mặt, co rụt người lại, dùng ống tay áo ôm đầu và mặt mình, Trần Dung buồn bực hét lớn: “Chàng, chàng xách xa ra một ít, còn nữa, đừng gọi ta là khanh khanh!”

Nói đến đây, Trần Dung quật cường ngẩng đầu trừng nhìn chàng cảnh cáo: “Vương Thất lang, hiện tại ta là nữ quan đã xuất gia! Không cho phép chàng gọi ta là khanh khanh!” Tiếng cảnh cáo vừa mới dứt, Trần Dung đã võ trang bản thân một lần nữa. Lập tức, nàng nghiêm mặt đứng thẳng.

Vừa muốn vươn tay đẩy Vương Hoằng ra, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, Ứng Cô ở bên ngoài thưa bẩm: “Tiên cô, bệ hạ phái người đến đây, nói muốn đón người vào cung một chuyến.”