Mị Công Khanh

Chương 177: Ứng đối




Sau khi Mộ Dung Khác rời đi đã lâu, tiếng đàn mới thản nhiên ngừng lại. Từ từ đẩy cầm ra, Trần Dung đứng lên, thong thả bước hướng tới lều trại của mình.

Đi vào trong lều trại, sau khi vẫy lui hai tỳ nữ, Trần Dung nằm ngửa trên tháp, cẩn thận suy ngẫm.

Nếu Mộ Dung Khác đồng ý sẽ không làm nhục nàng, vậy mấy ngày tới nàng sẽ được an toàn.

Có điều, một nữ tử độc thân bị nhốt giữa vạn quân, lại bị trông coi suốt ngày, muốn chạy trốn ra ngoài, còn phải cẩn thận suy nghĩ……

Bên ngoài, tiếng cười đùa truyền đến từng đợt.

Trong lúc nàng trằn trọc, thời gian nhoáng một cái đã bảy ngày trôi qua.

Một ngày, tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài doanh trướng của chủ soái.

“Bẩm đại vương, có cấp báo.”

Mộ Dung Khác chậm rãi đi ra, vươn tay tiếp nhận sách lụa trong tay sĩ tốt.

Thấy gã nhìn sách lụa kia trầm ngâm không nói gì, hai phụ tá tiến lên, nhẹ giọng gọi: “Vương?”

Mộ Dung Khác đặt sách lụa trước mặt bọn họ, nói: “Đọc đi.”

Hai người vội vàng tiếp nhận.

Nhìn thoáng qua, hai người mừng rỡ: “Vương, đây là tin tức vô cùng tốt mà.”

Một phụ tá khác cũng vui mừng nói: “Đúng vậy. Chúng ta thật sự may mắn.”

Ba người đều vui vẻ ra mặt, lúc này Mộ Dung Khác dẫn binh lẻn vào vốn là một chuyện rất mạo hiểm. Phải biết rằng, từ khi bệnh tình của Thạch Hổ nặng thêm, Nhiễm Mẫn đã hoàn toàn khống chế thành Nam Dương này, thế lực đã được bành trướng. Hơn nữa bên trong gia tộc Mộ Dung của tộc Tiên Ti cũng không hề đoàn kết, sau khi bàn bạc, Mộ Dung tộc Tiên Ti đã quyết định buông tha khu vực này, chuyên tâm bảo vệ Kế thành kia.

Mà lần này Mộ Dung Khác mang theo kỵ binh đi về phía nam, vốn là lén lút thực hiện sau lưng tộc nhân. Một lần trước thua dưới tay Vương Hoằng, gã phẫn hận không cam lòng, không trả thù thì không thể chịu nổi.

Trong nhóm bộ hạ, bọn họ có chút phê bình kín đáo đối với hành vi khinh suất của Mộ Dung Khác.

Hiện tại thì không cần phải sợ nữa. Nếu có thể cướp được tiền tài và bắt được thành chủ của Mạc Dương quay về, ngay cả bệ hạ cũng không thể nói gì hơn. Mà tộc nhân trước sau đều sẽ chúc mừng Thái Nguyên vương nhà mình.

Ba phụ tá cười đùa một hồi, chuyển sang nhìn Mộ Dung Khác, một người vui mừng nói: “Vận may của vương đúng là ngập trời.”

Hắn cười đến đây, lại nhìn thấy Mộ Dung Khác lắc đầu, trên mặt không thấy vẻ vui thích.

Chúng phụ tá cả kinh, cùng nói: “Vì sao vương lại không vui?”

“Không ngoài dự liệu.” Mộ Dung Khác chắp hai tay sau lưng, thong thả đi từng bước ở trong trướng, sau khi dạo qua một vòng, gã trầm giọng nói: “Việc này ta đã sớm biết.”

Gã ngẩng đầu lên, mím môi suy nghĩ: Mấy thành trì lớn như Nam Dương, Mạc Dương, Kỳ Dương, đối với người Tấn mà nói là vô cùng quan trọng. Bất luận kẻ nào muốn xông vào Kiến Khang, bước đầu tiên sẽ phải đánh hạ mấy tòa thành trì này, rồi vượt sông, người Tấn sẽ không còn nơi hiểm yếu để phòng thủ.

Gã nghĩ, ngay cả khi người Tấn không đoàn kết cũng sẽ tính toán như vậy. Gã dự đoán tình hình ở thành Kiến Khang vừa ổn định, người Tấn sẽ trọng phái thành chủ đến đóng ở thành Mạc Dương và Kỳ Dương.

Sự tình quả thật bị gã đoán trúng.

Nhưng mà gã thật không ngờ, người Tấn làm việc ẩn mật như thế, người của gã tra xét hồi lâu mà vẫn bặt vô âm tín…… Nhưng hôm nay, chẳng những có tin tức xác thực, còn nhận được lộ tuyến của đối phương.

Chuyện tốt tới quá nhanh, quá đột ngột, quá hoàn mỹ.

Mộ Dung khác đi thong thả hai vòng, ngừng chân, vươn tay cầm lấy sách lụa.

Nhìn sách lụa trong tay, gã run lên, đột nhiên bật cười nói: “Đúng rồi, là âm mưu của Vương Hoằng kia.”

Gã chuyển sang ba phụ tá, nói với giọng nghiêm túc: “Tin tức này, nhất định là Vương Hoằng tiết lộ cho ta biết.”

Ba người nhíu mày suy nghĩ, Mộ Dung Khác cười lạnh: “Dựa theo hành trình này, hai ngày sau, thành chủ ở Mạc Dương sẽ vào thành. Chỉ cần hắn vào thành, chúng ta sẽ không làm gì được hắn nữa.” Ba phụ tá nghe đến đó thì gật đầu, quả thật như thế, phải biết rằng, hiện tại toàn bộ địa phương này đã bị Nhiễm Mẫn khống chế. Mộ Dung Khác không có thời gian, cũng không có binh lực để vừa công thành đồng thời lại ứng phó với công kích của Nhiễm Mẫn.

Gã muốn ra tay, chỉ có thể thực hiện ở trên đường.

Giọng nói của Mộ Dung Khác tiếp tục truyền đến: “Thời gian cấp bách, ta không thể lại phái người tra xét tình hình thực tế, mà cũng không thể buông tha cho cơ hội lần này…… Vương Hoằng đang dùng mưu, bức ta chia quân ra.”

Nói tới đây, gã cười ha hả, ngửa đầu nói: “Vì một phụ nhân, thằng nhãi Vương Hoằng này coi như là nhọc lòng rồi.”

Nói tới đây, gã cất cao giọng quát: “Người đâu.”

“Dạ.”

“Truyền lệnh chúng tướng, cấp tốc tiến lên.”

“Vâng.”

Lính liên lạc lĩnh mệnh rời đi, một phụ tá cau mày tới gần gã, bất an hỏi: “Vương, nếu biết là do Vương Hoằng kia giăng bẫy, vậy…?”

Mộ Dung Khác phất phất tay, không hề trả lời.

Trong nháy mắt, chúng tướng đã đi vào trong doanh trướng.

Mộ Dung Khác vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bản đồ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mộ Dung Vu.”

“Dạ.”

“Ngươi mang ba ngàn sĩ tốt, ngày mai tới sơn đạo phía nam, nếu gặp phải người Tấn, thì cướp đoạt tiền vật, còn người thì có thể buông tha.”

“Vâng.”

“Hồ Diễn Thành.”

“Dạ.”

“Ngươi mang ba ngàn sĩ tốt, đi đường tới Vân Nam, nếu gặp người Tấn, cướp sạch hàng hóa, tốc chiến tốc thắng rồi rút lui.”

“Vâng.”

Sau khi hạ hai mệnh lệnh, Mộ Dung Khác vẫn chống tay xuống bàn, không nhúc nhích nhìn tấm bản đồ, mày càng nhíu chặt.

Lúc này, một phụ tá đi đến phía sau gã nói: “Vương, tin tức này do Vương Hoằng tiết lộ, vậy đó là thật hay là giả?”

Mộ Dung Khác cười cười, thản nhiên nói: “Sẽ không phải là giả.”

“Vì sao?”

“Tin tức giả, sẽ không lừa được người của ta.” Nói tới đây, gã nhìn về phía doanh trướng của Trần Dung, cười nói: “Hơn nữa, phụ nhân như vậy, hắn không nỡ buông tay.”

Câu cuối cùng của gã nói ra rất nhẹ, mọi người không nghe rõ. Có điều một câu trước đó rất quan trọng, mọi người đều dùng sức gật đầu.

Mộ Dung Khác lại nhìn bản đồ, ngón tay thon dài của gã chậm rãi xẹt qua từng con đường vẽ trên đó, chỉ chốc lát, gã chỉ vào một chỗ, bình tĩnh nói: “Mộ Dung Tú.”

Một thiếu niên thanh tú nhanh nhẹn tiến đến, lớn tiếng đáp: “Dạ.”

“Ngươi dẫn hai ngàn người mai phục ở đây.”

“Vâng.”

Đợi Mộ Dung Tú rời đi, Mộ Dung Khác đứng thẳng lưng, lẩm bẩm: “Ngay cả còn lại hơn hai ngàn người, ngươi cũng không thể cứu phụ nhân của mình ra khỏi bàn tay của ta”. Trong giọng nói lạnh lẽo có sự thù hận.

Vài phụ tá nhìn thoáng qua nhau, bọn họ không rõ ràng lắm vì sao Vương Hoằng và Thái Nguyên vương nhà mình kết thù, họ chỉ biết, Thái Nguyên vương có thù hận với Vương Hoằng kia đến chết cũng không dứt.

Nói tới đây, Mộ Dung Khác ra mệnh lệnh: “Mang phụ nhân kia đến đây.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát, bóng dáng Trần Dung xuất hiện ở bên ngoài doanh trướng.

Sau khi được Mộ Dung Khác hứa hẹn, Trần Dung vấn tóc, mặc y bào của nam tử, thường nhốt mình không bước ra lều trại, một ngày lại một ngày đi qua, cuối cùng khiến nhóm Hồ tốt mất hết hứng thú.

Giờ phút này nàng cũng vẫn như thế, mặc y bào của nam tử, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ.

Mộ Dung Khác ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Trần Dung một lát, dần dần, gã khẽ cười nói: “Cần gì phải làm như thế? Chẳng lẽ lời hứa hẹn của bổn vương còn không thể khiến A Dung an tâm sao?”

Trần Dung chậm rãi bước vào, nghe vậy trả lời: “Tất nhiên lời nói của Thái Nguyên vương đáng giá ngàn vàng, nhưng mà A Dung không thích làm chuyện lửa cháy đổ thêm dầu.” Đám Hồ tốt thường xuyên vén rèm lều trại, chẳng phân biệt ngày đêm đều đến rình coi, lúc nào nàng cũng cảm thấy rùng mình.

Mộ Dung Khác cong khóe miệng, tiếp tục cúi đầu xuống nhìn tấm bản đồ kia.

Thấy gã không để ý tới mình, Trần Dung nhẹ nhàng mà đi đến một góc, im lặng ngồi xuống tháp.

Cúi đầu, nhìn thấy bầu rượu của người Hồ, Trần Dung tự rót cho mình một ly, nhấp mấy ngụm nho nhỏ.

Sau khi Mộ Dung Khác nhìn tấm bản đồ kia suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn thì thấy vẻ thản nhiên tự tại của Trần Dung.

Gã nhìn khuôn mặt thanh diễm sáng ngời của nàng chăm chú, đột nhiên hỏi: “Nếu nam nhân của nàng phái người tới đây, nhìn thấy bộ dạng này của nàng thì không biết sẽ nghĩ gì?”

Trần Dung cũng không quay đầu lại trả lời: “Chàng sẽ không phái người tới đây.”

“Thật không?”

“Tất nhiên.”

Trần Dung cầm bầu rượu trong tay, lại rót một ly, cũng nhấp một ngụm nho nhỏ, nói: “Chàng không ngốc, cần gì phải làm chuyện vô dụng như thế?”

Mộ Dung Khác ha hả cười.

Gã thuận tay đẩy bản đồ ra, đi nhanh về phía Trần Dung.

Đi đến ngồi xuống đối diện với tháp của nàng, gã đẩy chén rượu của mình ra trước mặt nàng, ra lệnh: “Rót đầy.”

Không cần gã nói, Trần Dung cũng sẽ rót cho gã.

Bưng lên chén rượu, Mộ Dung Khác ngửa đầu uống cạn, gã đặt chén xuống tháp, hỏi: “A Dung nghĩ rằng, nếu Vương Hoằng muốn ra tay thì sẽ làm thế nào?”

Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng nhìn thoáng qua Mộ Dung Khác đang ra vẻ vô tâm, lắc đầu, thấp giọng nói: “Chàng sẽ không tới cứu ta.”

Mộ Dung Khác bật cười, nói: “Hắn đã ra tay.”

Lời vừa thốt ra, Trần Dung ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía gã.

Nhìn Mộ Dung Khác, ánh mắt của Trần Dung có chút hoảng hốt, môi nàng mấp máy, rồi nàng chậm rãi cúi đầu xuống.

Nhìn rượu sóng sánh trong chén, nàng thấp giọng nói: “Chàng không nên ra tay.”

Lời này thật kỳ quái. Mộ Dung Khác kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Trần Dung giơ chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, vẫn mang bộ dạng phục tùng liễm mục: “Rất nhiều người đều theo dõi việc làm của chàng…… Mạng của ta, so ra còn thua kém cả một sợi lông tơ của chàng. Nếu chàng mạo hiểm, chỉ sợ về sau khó có thể phục chúng.” Dừng một chút, Trần Dung cười nói: “Dù sao đều trốn không thoát, thực không muốn khi đã chết mà người đó về sau sẽ chán ghét ta.”

Giọng nói của nàng bình tĩnh, khi nói ra một câu ‘Mạng của ta, so ra còn thua kém cả một sợi lông tơ của chàng’, không có chút hối hận, hoàn toàn là ngữ khí bình luận.

Nhưng bình tĩnh như thế đúng là nằm ngoài ý muốn của người khác. Mộ Dung Khác nhìn nàng sau một lúc lâu, nói: “Phụ nhân như nàng, thật đúng là cuồng dại.”

Đảo mắt, Mộ Dung Khác cầm chén rượu lên, nói: “Về sau hắn sẽ không chán ghét nàng.”

Lại một lần nữa, Trần Dung tim đập mạnh ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt của Trần Dung, Mộ Dung Khác khẽ lắc chén rượu, nói: “Nam nhân kia của nàng, hắn không muốn xuất sĩ. Thế nhân soi mói thế nào, hắn sẽ không để ý.”

Trần Dung lắc đầu, nói: “Không có khả năng.”

Mộ Dung Khác cũng không tranh chấp với nàng, đứng lên nói: “Với cách làm người của hắn, nếu thật sự muốn xuất sĩ, cũng sẽ không trách nàng đã liên lụy đến hắn. Tính cách của hắn là như vậy, trước khi làm đã nghĩ kỹ mọi hậu quả có thể xảy ra, một khi quyết định, sẽ không để ý trước sau, trách người trách mình.”

Khi Mộ Dụng Khác nói với Trần Dung về Vương Hoằng, dường như chỉ là những lời thuận miệng, có điều vừa nói xong, mày của gã lại càng nhíu chặt.

Những lời này vừa dứt, gã đã xoay người, vọt tới trước tấm bản đồ kia nhìn kỹ, Mộ Dung Khác thấp giọng kêu lên: “Không tốt.”

Gã cất cao giọng, ra mệnh lệnh: “Người đâu?”

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến: “Dạ.”

Mộ Dung Khác nói: “Thông tri cho Mộ Dung Thiên mang theo một ngàn năm trăm người đuổi theo Mộ Dung Tú, cùng hắn mai phục tại cửa khẩu đầu tiên ở bến sông.”

“Vâng.”

Người nọ vừa mới xoay người, Mộ Dung Khác kêu lên: “Chậm đã.”

Trong ánh mắt khó hiểu của sĩ tốt kia, Mộ Dung Khác mặt nhăn mày nhíu, nhìn chằm chằm bản đồ ngẫm nghĩ.

Nhìn một lúc, gã chắp hai tay đi thong thả từng bước, lẩm bẩm: “Kể từ đó, chẳng phải bên cạnh ta chỉ còn năm trăm người thôi sao? Không ổn, không ổn…… với cách làm người của Vương Hoằng, không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì sẽ suy nghĩ chu toàn. Ta phải cân nhắc thêm.”

Suy nghĩ một lúc, gã phất phất tay: “Ngươi lui ra đi.”

“Vâng.” Sĩ tốt kia lĩnh mệnh lui xuống.

Lúc này mới chỉ là ban ngày.

Đảo mắt, lại vào đêm.

Trần Dung bị bắt buộc ở lại doanh trướng của Mộ Dung Khác, không thể bước ra, mà nàng cũng không dám đi ra ngoài, Trần Dung đành đùa nghịch thất huyền cầm của Mộ Dung Khác.

Nhìn ánh lửa thiêu đốt ở bên ngoài, Trần Dung tấu nên ‘Thanh phong khúc’ hết lần này đến lần khác, khúc này cực thanh tĩnh, cực bình thản, có thể khiến cho lòng người tâm bình khí hòa. Có điều do Trần Dung tấu nên, khúc bình thản này lại có chút hoa lệ, không khỏi làm cho người ta nhớ đến cảnh sắc núi sông trải dài ở gia hương.

Bất tri bất giác, càng ngày càng nhiều người lắng nghe, càng ngày càng nhiều nhóm Hồ tốt hát ca dao của cố hương.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Mộ Dung Khác dựa vào vách lều trại, dưới mặt nạ hai mắt gã sáng ngời, gã mỉm cười, lắc lắc chén rượu, nói với giọng trầm thấp: “A Dung muốn sĩ tốt của ta thương nhớ cố hương, không có lòng chinh chiến sao?” Gã cười vui vẻ: “Năm đó Hạng Võ bốn bề thọ địch, A Dung lại chỉ có một mình, nếu không, ta giúp nàng một tay, gọi mấy nhạc kĩ đến làm bạn với nàng?”

Nhạc kĩ đến làm bạn? Trần Dung rùng mình một cái, hiện tại nàng vừa nghe đến chữ “Kỹ” này thì nhớ tới một đôi mắt như dã thú.

Cười khổ một cái, Trần Dung nhẹ nhàng chậm chạp đặt tay lên huyền cầm, ngẩng đầu nhìn gã.

Đối diện với hai mắt thâm thúy của Mộ Dung Khác, Trần Dung cố gắng cười nói: “Quân quá lo lắng rồi.” Nàng thở dài một hơi, đứng lên nói: “Việc vô dụng thế này, ta cần gì phải làm?”

Mộ Dung Khác nhìn nàng một lúc lâu, cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của gã, Trần Dung rũ mắt, một lần nữa ngồi xuống. Khúc nhạc trong tay đã thay đổi trở nên sung sướng nhẹ nhàng.

Nàng đúng là biết nghe lời.

Mộ Dung Khác quay đầu, liếc nhìn nàng một cái.

Đến khi tiếng bước chân của gã đi xa, tiếng đàn của Trần Dung vẫn còn thản nhiên truyền đến: Có lẽ, người Vương Hoằng vẫn ở quanh đây, nàng chỉ muốn để cho chàng biết vị trí cụ thể của mình.

Có lẽ vẫn chỉ vô dụng, có lẽ lại không phải. Ai biết được?

Đúng lúc này, lại có một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

Tiếng vó ngựa vội vàng ập đến, phá tan sự yên tĩnh của bầu trời đêm. Kỵ sĩ kia vừa nhìn thấy Mộ Dung Khác thì xoay người xuống ngựa, vội vã chạy tới gần, bẩm báo: “Vương, tướng quân Mộ Dung Vu và tướng quân Hồ Diễn Thành, từ sau khi phân công vào buổi trưa nay, một canh giờ trước, bóng dáng của hai người đó đã không thấy đâu, cũng không thấy có tin tức hồi báo.”

Cái gì?

Mộ Dung Khác vội ngẩng đầu, nặng nề nhìn người nọ chằm chặp. Chỉ chốc lát, gã đứng lên, đi nhanh hướng tới trong quân trướng. Chúng tướng thấy thế, vội vàng đuổi theo.

Mà trong doanh trướng, Trần Dung đang tấu cầm vội vàng ngừng tay, lặng yên không một tiếng động rời khỏi đó. Đi ra bên ngoài doanh trướng, nàng cũng không đi xa, mà mang theo bộ dạng phục tùng liễm mục, im lặng đứng ở cạnh một lều trại, nhìn chằm chằm cái bóng của mình trong ánh đuốc, lắng nghe tiếng nói nhỏ truyền đến từ trong trướng.