Mị Công Khanh

Chương 200: Lời thề




Trong tiếng cười lớn của Nguyên lão, Trần Dung dần dần mở to cặp mắt mê mang.

Nàng chậm rãi nghiêng đầu, theo tiếng nhìn qua. Nghi hoặc nhìn Nguyên lão với khuôn mặt xa lạ, Trần Dung khẽ hé miệng khô nẻ, nhưng không thể thốt ra một chữ nào.

Tỳ nữ chờ ở một bên vội vàng bưng tới một chén nước, đặt bên môi nàng để nàng nhấp một ngụm nho nhỏ.

Nghe tiếng Trần Dung uống nước, Nguyên chân nhân gật gật đầu, lão đi tới bàn, chỉ vào đơn thuốc nói: “Sử dụng một tháng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Sau khi sửa sang lại xong, lão nghiêng mặt qua một bên, hừ một tiếng, bất mãn kêu lên: “Tiểu tặc họ Vương kia, lão phu phải đi đây, ngươi còn dám ngăn cản sao?”

Tiểu tặc họ Vương?

Hai mắt Trần Dung sáng ngời, nàng vội vàng quay đầu tìm kiếm. Vừa mới cử động đã chạm vào miệng vết thương, Trần Dung đành phải nằm yên.

Lúc này, nàng thấy một bóng dáng áo trắng đi tới, người đó vái chào thật sâu với Nguyên lão, tiếng cười khổ ôn nhu của lang quân kia truyền vào trong tai: “Chân nhân nói đùa rồi. Hoằng thiếu chân nhân một nhân tình, ngày khác có duyên tất sẽ báo đáp.”

“Như vậy còn được.” Nguyên chân nhân vuốt chòm râu bạc trắng nói: “Tiểu tử, nhớ rõ lời ngươi nói ngày hôm nay.”

Dứt lời, Nguyên chân nhân nghênh ngang rời đi.

Trần Dung mê hoặc nhìn Nguyên chân nhân nhanh bước đi, nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, thật đúng là chưa từng gặp qua có người sẽ nói chuyện như thế với Vương Hoằng.

Lúc này, một người đi về phía nàng, chàng cúi đầu, lẳng lặng đến gần nàng.

Trần Dung còn chưa ngẩng đầu, đã suy yếu nở một nụ cười với chàng. Nàng nhìn chàng, trên gương mặt tái nhợt như tờ giấy không hề có huyết sắc mang theo ý cười: “Thất lang.” Nàng cố sức vươn tay, từ từ đặt lên tay chàng, ánh mắt quyến luyến dừng trên áo trắng lấm lem, khàn khàn vô lực nói: “Sao lại bẩn như vậy?”

Nàng vừa tỉnh lại, không hỏi thương thế của bản thân thế nào, không hỏi kịch độc trong cơ thể mình ra sao, cũng không hỏi tới hài tử, lại chỉ lo lắng cho bộ quần áo của chàng bị lấm bẩn.

Vương Hoằng mở rộng năm ngón tay.

Năm ngón tay thon dài từ từ bao chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

“A Dung.”

Giọng nói của chàng khàn khàn: “Nàng còn đau không?”

Trần Dung vội vàng lắc đầu, nhưng chỉ lắc hai cái, nàng cảm thấy choáng váng nên vội vàng ngừng lại, nàng mỉm cười nhìn chàng khẽ nói: “Không đau.”

Nhìn chàng, môi nàng mấp máy, một hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Ta, sao ta lại còn sống? Ta còn sống sẽ liên lụy tới chàng?”

Vẫn không quan tâm đến bản thân, chỉ lo lắng cho an nguy của chàng.

Vương Hoằng nhắm hai mắt lại.

Chàng thận trọng nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay nàng, giọng nói khàn khàn giống như âm mũi: “Ta không sao.” Dừng một chút, chàng khẽ gọi: “A Dung.”

Chàng ngước đôi mắt có chút ửng hồng nghiêm túc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta thà rằng bị nàng liên lụy, cũng muốn nàng còn sống.”

Sao Trần Dung có thể nghĩ đến có một ngày Vương Hoằng sẽ nói với mình lời tình tứ như thế?

Nàng mở to mắt, làn môi tái nhợt khẽ cong lên, tươi cười rạng rỡ. Chỉ nói mấy câu đã khiến nàng cảm thấy rất mỏi mệt. Trần Dung nghiêng đầu ngả vào gối ngọc, ngón tay bám chặt vào tay chàng. Một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng đáp: “Uh.”

Nàng không nói gì cả, chỉ đáp nhẹ một tiếng với vẻ hạnh phúc.

Vương Hoằng rủ mắt.

Chàng đặt mu bàn tay nàng lên môi mình, giọng nói thấp mà triền miên: “A Dung, về sau ta sẽ không để nàng bị thương nữa.”

Những lời tâm tình ôn nhu khác hẳn với ngày thường của Vương Hoằng khiến Trần Dung chấn đắc nói không ra lời, nàng chỉ chớp mắt với vẻ nghi hoặc. Một hồi lâu, nàng thầm nghĩ: Có câu nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc tới cuối đời, xem ra ông trời không bỏ mặc ta.

Nàng không nói nên lời, chỉ mềm mại đáp: “Uh.”

Chàng tách từng ngón tay của nàng ra, thương tiếc ngậm ngón tay thon dài trắng nõn bên môi, ánh mắt Vương Hoằng nhìn Trần Dung hơi ửng hồng, lóe tinh quang biểu lộ mị sắc. Bất tri bất giác, Trần Dung nhìn ngắm đến ngây ngốc: Đây chính là lang quân của nàng, lang quân của nàng thật sự tuấn tú vô song.

Đôi môi hồng nhuận của Vương Hoằng ngậm ngón út của nàng, chàng nói với giọng hàm hồ: “A Dung, nàng phải yêu ta vĩnh viễn như thế, bất luận chuyện gì, bất luận khi nào, nàng đều phải yêu ta vĩnh viễn.” Giọng của chàng còn mang theo giọng mũi, nam nhân tuấn dật thanh hoa này dùng đôi mắt trong suốt lóe tinh quang, ôn nhu như nước nhìn nàng, tóc dài phơ phất, cao quý như thần tiên, lại nói ra lời trẻ con chấp nhất như thế.

Hai mắt Trần Dung híp lại, tuy nói chuyện hơi nhiều khiến nàng cảm thấy có chút choáng váng nhưng nàng vẫn vui sướng, buồn cười đáp: “Uh.”

“Nàng thề đi.”

Vương Hoằng chấp nhất quá mức. Chàng nhìn thẳng hai mắt nàng chăm chú, trông mong chờ nàng mở miệng.

Trần Dung bật cười, ôn nhu, suy yếu nói: “Trần thị A Dung ta xin thề, ta sẽ vĩnh viễn yêu Thất lang của ta, bất luận có chuyện gì, bất luận tới khi nào.”

Nhận được lời thề của nàng, Vương Hoằng bộc lộ tính trẻ con mà nhếch miệng cười. Vừa cười, chàng vừa cúi đầu, đem mặt mình chôn ở trong lòng bàn tay Trần Dung. Trần Dung vừa thấy khó hiểu thì đã cảm giác được lòng bàn tay chợt lạnh lẽo, tiếp theo, mấy giọt lệ chảy xuống qua kẽ hở tay nàng.

Trần Dung cả kinh, nàng dùng tay kia vuốt mặt chàng: “Thất lang, đừng thương tâm, không phải thiếp khỏe rồi sao?”

Giọng nói của nàng ngọt ngào, tươi đẹp lại bao hàm vui mừng…… Rốt cục, ở trong mắt nam nhân nàng coi là trân bảo, nàng cũng là trân bảo rồi sao?

Nghe Trần Dung mềm giọng trấn an, Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích.

Một hồi lâu, chàng mới ngẩng đầu lên, xoay người ra phía sau, cầm khăn sạch trong tay tỳ nữ, chậm rãi lau sạch bùn đất trên mặt.

Sau đó, chàng đứng lên, mở rộng hai tay. Chỉ trong chớp mắt, Vương Hoằng vừa rồi yếu ớt, thương tiếc, ôn nhu vô cùng đã không thấy đâu nữa. Chàng mở rộng hai tay tựa như một đế vương, ung dung, cao quý, không thể với tới.

Chàng vừa đứng dậy, vài tỳ nữ đồng thời tiến lên, cởi ngoại bào dơ bẩn ra, đổi một bộ áo bào trắng mới tinh, rồi chải lại tóc tai rối tung cho chàng một lần nữa.

Khi mấy tỳ nữ thối lui, Vương Hoằng trước mắt lại khôi phục bộ dạng phong tư tuyệt luân như thần tiên.

Chàng cúi đầu, ôn nhu nhìn Trần Dung.

Trần Dung nhìn chàng, đối diện với hai mắt tuy rằng trong suốt bình tĩnh nhưng vẫn ôn nhu như nước, Trần Dung cười yếu ớt.

Trần Dung nhìn chàng, khẽ gọi: “Thất lang.”

“Uh.”

“Chàng thế nào rồi?” Ánh mắt Trần Dung có chút khẩn trương: “Chàng không làm chuyện gì chứ?”

Vương Hoằng chậm rãi lắc đầu.

Chàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Trần Dung. Vừa chải vuốt sợ tóc, chàng vừa khẽ nỉ non: “Hơi rối, uhm, trên người nàng có thương tích, ta sẽ giúp nàng tắm rửa một chút.”

Vừa nghe lời này, Trần Dung không khỏi lắc đầu, chỉ lắc một chút, nàng bị choáng váng nên ngừng lại: “Không cần.”

“Vì sao?”

Vì sao? Tất nhiên là bởi vì ngượng ngùng. Trần Dung cắn môi, liếc nhìn chàng một cái, ngượng ngùng nói: “Gọi tỳ nữ đến là được rồi.”

Vương Hoằng nhận ra nàng ngượng ngùng.

Chàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng giúp Trần Dung ngồi thẳng, sau đó, chàng ngồi phía sau nàng, để nàng dựa vào người mình. Trần Dung thì thào nói: “Trên người ta có mùi máu tươi, sẽ lây mùi sang người Thất lang.”

Vương Hoằng không để ý tới, chàng gác mặt lên gáy nàng, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Ngay khi Trần Dung tò mò muốn quay đầu, giọng mũi của chàng lại truyền đến: “Khanh khanh, cả đời của Hoằng sẽ không phụ nàng.”

……

Trần Dung hoàn toàn kinh sợ.

Nàng mở to hai mắt, không tin vào lỗ tai của mình.

Qua hồi lâu, nàng run giọng, nghẹn ngào hỏi: “Chàng nói cái gì?”

Bất chấp mê muội, nàng quay đầu nhìn chàng, chảy lệ cầu xin: “Thất lang, vừa rồi chàng đã nói gì? Xin chàng lặp lại lần nữa.”

Nàng mở to hai mắt, để mặc lệ rơi xuống theo khóe mắt: “Thất lang, xin chàng, xin chàng lặp lại lần nữa…… Chàng, chàng không thể để ta đoán lung tung được, ta không nhớ đâu.”

Vương Hoằng cúi đầu, môi chàng đặt lên giữa trán nàng.

Ôn nhu đặt một nụ hôn lên đó, chàng nhẹ nhàng nói ra thật rõ ràng: “Khanh khanh, ta đã không còn là ta …… Một ngày này, ta đã nếm đủ phiền não trên thế gian rồi.”

Chàng dời khỏi mặt nàng, ôn nhu nhìn nàng, nhắm hai mắt, hôn lên môi nàng.

Hai lưỡi quấn lấy nhau, vừa tiếp xúc Vương Hoằng đã chậm rãi tách ra. Chàng lại nhìn nàng, khẽ nói: “Ta nói, cuộc đời này sẽ không phụ khanh.”

Một câu vừa dứt, Trần Dung nghẹn ngào thốt ra tiếng.

Nàng đem mặt chôn trong lòng chàng, vẫn không nhúc nhích. Trong tiếng khóc thút thít, đảo mắt lệ đã khiến y phục của chàng ẩm ướt.

Vừa chảy nước mắt, ngay cả đau đớn Trần Dung cũng quên mất, nàng chỉ ôm chặt chàng, khóc nỉ non.

Năm ngón tay của Vương Hoằng như thoi đưa, xuyên qua mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: “Ta không trả thù bất luận kẻ nào.” Nghe thấy câu này, tiếng nghẹn ngào của Trần Dung ngừng lại, nàng bắt đầu yên lặng lắng nghe.

Giọng nói của chàng tựa như gió nhẹ, rất nhỏ mà ấm áp: “Cửu công chúa đã chết, nhưng mà mọi người trong hoàng thất cũng nghĩ rằng nàng khó thoát khỏi cái chết.”

Nghe đến đó, Trần Dung đẩy chàng ra, nàng ngẩng gương mặt đẫm lệ, từ vẻ vui mừng cùng hạnh phúc, dần dần chuyển thành thống khổ.

Nhìn chàng, trong ánh mắt nghi hoặc của Vương Hoằng, Trần Dung thấp giọng nói: “Thất lang có biết ta trúng độc rồi không? Cửu công chúa nói đã bôi kịch độc lên thân đao, không có giải dược.”

Lúc này, tựa hồ nàng đã hiểu ra, vì sao hôm nay Vương Hoằng lại khác thường như thế, rơi lệ trước mặt nàng, rồi đồng ý với nàng, khiến nàng chờ mong đến vậy…… Tất nhiên chàng cũng biết mình sắp chết rồi đúng không?

Trần Dung nói ra những lời này, thấy Vương Hoằng rũ mắt không nói, không khỏi nhẹ nhàng cười, nàng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nghiêng đầu, Trần Dung nói với vẻ vô tâm: “Thất lang đừng để ý, mạng này của ta vốn là vô tình nhặt lại được. Ông trời muốn thu lại, cũng đành kệ thôi.” Dừng một chút, giọng nói của nàng chuyển thành yếu ớt: “Thất lang đừng vì thương tiếc ta mà nói ra lời hứa hẹn như thế.” Nàng cất tiếng cười, còn nói thêm: “Một tháng chỉ có ba mươi ngày, nào có lâu dài như cả đời…… Nhưng mà Thất lang nói cuộc đời này sẽ không phụ ta, A Dung nghe thấy thật sự rất vui mừng.” Có lẽ nàng quá mức kích động nên nói khá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, vì thế nàng chậm rãi nằm xuống, từ từ nhắm lại hai mắt. Có điều nơi khóe mắt, hai giọt lệ như trân châu chầm chậm chảy xuống, thấm vào vạt áo của Vương Hoằng.