Mị Công Khanh

Chương 217: Phiên ngoại: Đứa nhỏ [2]




Đúng là đợt hoa nở đẹp nhất khi xuân sang, khắp nơi người đi đường đều ngắm cảnh. Một con thuyền lớn sắp xếp thành hàng, bóng dáng phong lưu thơm hương, oanh oanh yến yến.

Có 6 con thuyền, 3 đỗ trước, 3 đỗ sau, như vì sao bảo vệ xung quanh một chiếc thuyền hoa lệ nhất ở chính giữa.

“Kẹt” một tiếng cửa khoang thuyền mở ra, hai tỳ nữ xinh đẹp đỡ một mỹ nhân khuôn mặt che dưới lớp lụa mỏng bước ra thuyền.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt của mỹ nhân này nhưng chỉ cần một đôi mắt diễm quang lưu chuyển, gáy trắng như bạch ngọc cao thẳng đã có thể nhận ra vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng ta.

Nhìn thấy mỹ nhân này đi ra, một cô nương diện mạo tú lệ cao nhã chậm rãi đi tới. Làn váy dài của thiếu nữ tung bay trong gió, bốn tỳ nữ vội vàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nhấc làn váy kia lên.

Mỹ nhân hướng về phía cô nương này, hơi hơi khom người, mỉm cười gọi: “A Khối.”

Cô gái tên A Khối cười cười, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”

Mỹ nhân gật đầu, nàng ta quay đầu, nhìn cảnh sắc Nam Sơn trùng trùng điệp điệp dần dần hiện lên trong tầm nhìn, nỉ non nói: “Hơi mệt. Nhưng cũng sắp đến nơi rồi.”

Cô gái tên A Khối ngắm nhìn vẻ mặt của nàng ta, cong khóe miệng, khẽ cười nói: “Đúng vậy, sắp đến rồi.” Nàng ta đi đến bên cạnh mỹ nhân, cùng ngắm nhìn Nam Sơn, mặt mày hớn hở, nói với vẻ khoái trá: “Thất thúc ở nơi quỷ quái này đã 12 năm rồi. 12 năm rời xa Kiến Khang, không thấy phồn hoa, nhất định thúc ấy thật cao hứng khi nhìn thấy chúng ta.”

A Khối nhìn mỹ nhân kia, nụ cười thanh tân mang theo chút trêu chọc: “Tạ Uyển, tỷ thật sự yêu quý Thất thúc ta, hay là muốn khiến cho Thập Tứ cô của tỷ khó chịu nên cố ý nói thích thúc ấy?”

Mỹ nhân Tạ Uyển nghe vậy, diễm sắc lưu chuyển trong mắt mang theo một chút tức giận. Nàng ta nhìn A Khối, nói: “A Khối, không nên nói lời đùa vui như vậy.”

Tạ Uyển này chỉ là một nhánh họ hàng xa của Tạ thị, tuy là đích nữ, nhưng thân phận so với chúng nữ lang Tạ thị ở Trần Quận đều thấp hơn, so với A Khối của Lang Gia Vương thị trước mắt này lại càng thấp kém hơn nhiều.

Nhưng lần này nàng ta ngẩng cao gáy ngọc, diễm quang lưu chuyển mang theo tức giận, cả người cao ngạo lại tao nhã như tiên, đâu có nửa phần tự ti? Ngay cả Vương Khối cũng ngẩn ra vội vàng bồi cười: “Được rồi, biết tỷ nghiêm túc mà. Đừng nóng giận.”

Thấy Tạ Uyển hơi mất hứng, Vương Khối vội vàng quay đầu nhìn Nam Sơn chăm chú, nói: “Thất thúc ta là loại người phong lưu cỡ nào chứ? Vì Trần thị A Dung không có gì hay kia mà quy ẩn ở Nam Sơn những 12 năm……. Cũng may, hiện tại thúc ấy đã phiền chán phụ nhân kia rồi. A Uyển, nếu lúc này tỷ có thể khiến Thất thúc động tâm, Lang Gia Vương thị ta tất sẽ không so đo xuất thân của tỷ, sẽ lập tỷ làm chính thê của Lang Gia Vương Thất.”

Nàng ta nói hết lời, Tạ Uyển lại ngượng ngùng, trong đôi mắt diễm quang bức người lại hiện lên một chút chê cười: Lang Gia Vương Thất ngay cả Trần thị A Dung cũng cưới làm chính thê, thân phận của mình dù thế nào cũng cao quý hơn nhiều so với nàng ta, trở thành thê thất tái giá của chàng cũng là hợp tình hợp lý!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Tạ Uyển vẫn nhẹ giọng nói: “Ta hiểu ý của A Khối.”

Vương Khối nghe vậy, nhẹ nhàng cười. Tạ Uyển thấy nàng ta nở nụ cười, cũng thản nhiên cười theo.

Hai nàng nói chuyện với nhau, thuyền lướt như tên bay, chỉ chớp mắt thuyền đã cập bờ.

Xe ngựa quanh co khúc khuỷu chạy đi, chậm rãi, đội ngũ với chừng 20 chiếc xe ngựa chạy ra quan đạo.

Khi đến Nam Sơn đúng là lúc mặt trời chiều lặn về phía tây.

Đoàn người đi vào chân núi, xe ngựa đành phải dừng lại. A Khối ngửa đầu, nhìn rừng cây xanh um phía trước, oán giận nói: “Thất thúc cũng thật là, ẩn cư thì cũng phải chọn lựa chứ, không nên giống như đám dân đen mà ở nơi giữa lưng chừng núi thế này.”

Nàng ta vừa oán giận, vừa dựa theo nâng đỡ của nhóm tỳ nữ mà bước lên sơn đạo.

Một hàng hơn trăm người bước lên sơn đạo, vô cùng náo nhiệt.

Ngay khi tiếng người ồn ào cười đùa rộn rã, đột nhiên, có tiếng gió sắc bén vang lên!

Chúng hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, một mũi tên dài đã vững vàng cắm phập trên mặt đất phía trước mọi người!

Ngay sau đó, một tiếng quát non nớt truyền đến: “Người tới là người nào? Hãy xưng tên ra!”

Tiếng quát truyền ra, mọi người giật mình, chỉ thấy hoa mắt, trong không trung hình như có một vật lao ra, tốc độ thật sự rất nhanh, chúng hộ vệ vội vàng quát một tiếng, nhất tề rút trường kiếm.

Giống như nhìn thấy mọi người luống cuống tay chân có chút buồn cười, chỉ nghe trong không trung lại truyền đến tiếng cười vang. Mọi người định thần nhìn lại chỉ thấy trên cây cổ thụ cách đó mười thước có một tiểu nam hài tầm 5, 6 tuổi vững vàng đứng trên đó.

Nam hài mặc quần áo màu đen, tay phải bám vào một sợi dây thừng, vừa định thần, mọi người mới phát hiện, dây thừng kia treo trên một gốc đại thụ cách đó tầm trăm bước.

Hóa ra, sở dĩ hài tử này có thân thủ như quỷ mỵ, chính là do dùng dây thừng để di chuyển.

Trong lúc mọi người ngơ ngác nhìn hài tử kia, vài giọng nữ đồng thời truyền đến: “Hài tử thật xinh đẹp.”

“Thật sự giống như đúc từ ngọc!”

“Rất hoa mỹ mà!”

Hài tử này mặc y phục màu đen, nhưng mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt trong suốt, cả người như một được tạo ra từ một khối ngọc, hoàn mỹ giống như tiên đồng bước ra từ trong tranh.

Càng định thần nhìn ngắm, mọi người càng vui mừng. Ngay khi bọn họ buông lỏng phòng bị, nhìn hài tử kia cười khanh khách, chỉ nghe trên đỉnh cây cách đó trăm bước lại có một giọng nói non nớt truyền đến: “Đệ đệ, đây là loại người nào?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đồng thời nhìn lại. Đảo mắt, lại có tiếng kêu vui mừng truyền đến.

A Khối nhìn ngắm mà cười hai mắt đều híp lại, nàng ta sung sướng kêu lên: “Hài tử thật xinh đẹp, là song thai đúng không?”

“Tất nhiên là song thai, giống nhau như đúc mà.”

“Đúng đúng, là song thai.”

Nam hài kia đứng ở trên nhánh cây tầm hơn trăm bước, cũng mặc quần áo màu đen, mặt mày như tranh, giống như khắc từ ngọc. Bộ dạng giống như đúc với nam hài vừa rồi.

Vương Khối cười cười, đột nhiên mở to hai mắt, nàng ta nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, cất cao giọng kêu lên: “Các đệ là Vương Lăng Vương Túc đúng không, ta là Thập Cửu tỷ của các đệ đây, đến từ thành Kiến Khang.”

Trong tiếng ồn ào, giọng của Tạ Uyển có chút run rẩy: “Đây là hài tử của Thất lang ư?”

Vương Khối đứng ở bên cạnh, nghe thấy giọng nói của nàng ta ẩn chứa bất an. Lập tức quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái, Vương Khối thản nhiên nói: “Đúng vậy, bọn nó là trưởng tử của Thất thúc ta.”

Tuy là nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một câu, nhưng lại ẩn hàm cảnh cáo, cho thấy thân phận của hai hài tử này, cũng cho thấy sự coi trọng của Lang Gia Vương thị với bọn nó. Lại nói cho Tạ Uyển biết cho dù nàng ta thật sự khiến Thất thúc vui vẻ, địa vị của hai hài tử này là không gì phá nổi, nàng ta đừng uổng công nghĩ ngợi.

Tạ Uyển rũ mắt nói nhỏ: “A Khối đa tâm rồi.”

Dứt lời, nàng ta cẩn thận nhìn ngắm hai hài tử này.

Nhìn thấy mọi người cười cất bước tiến lên, đứa nhỏ đứng cách đó 10 bước quát to một tiếng: “Đứng lại! Toàn bộ đứng lại cho ta!”

Tiếng quát của nó trung khí mười phần, có điều vẫn còn quá bé, đoàn người đã biết thân phận của nó, lập tức đều tươi cười, sau đó tiếp tục cất bước về phía trước.

Nam hài ảo não, bé xoay người vội vàng kêu lên: “Ca ca, mau phát tên lệnh gọi Đại huynh lại đây.”

Nam hài cách đó trăm bước vội vàng đáp: “Đại huynh xuất môn rồi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Dùng một địch trăm?”

Nam hài cách đó 10 bước nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu, kêu lên: “Không nên không nên, phụ thân nói, địch nhiều ta ít, địch mạnh ta yếu, địch ngoan tuyệt ta mềm mỏng, chiêu này không thể dùng.”

Lần này, hài tử cách đó trăm bước cũng không biết làm thế nào cho phải. Nó cũng nghiêng đầu suy nghĩ.

Hai nam hài này đều đứng ở trên nhánh cây, đều giống như ngọc, lần này đều nghiêm trang bày ra tư thế suy nghĩ giống nhau như đúc, thật sự rất buồn cười.

Nhịn không được, chúng nữ đều khanh khách cười ra tiếng.

Vương Khối cố nhịn cười, nàng lớn tiếng kêu lên: “A Lăng A Túc, các đệ chớ có hồ nháo. Ta nói, ta là Thập Cửu tỷ của các đệ mà!”

Nàng ta nói xong còn bước ra vài bước, nâng đầu nhìn về phía hai hài tử, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lần này, hai hài tử đồng thời cúi đầu, nhìn về phía nàng ta.

Nhìn chằm chằm Vương Khối, hai hài tử nhìn thoáng qua nhau rồi lại cúi đầu cẩn thận nhìn mọi người.

Bọn họ nhìn ngắm nghiêm túc, bộ dạng nghiêng đầu nhướn mày suy nghĩ thật sự đáng yêu.

Bởi vậy, trong đám người lại bật ra tiếng cười nho nhỏ.

Một hồi lâu, nam hài cách đó hơn 10 bước nhìn Vương Khối, cất giọng non nớt hỏi: “Vì sao ngươi lại tới đây?”

Vương Khối nhíu mày, kiên nhẫn nói: “Ta là tỷ tỷ của các đệ, các đệ nói chuyện nên cung kính chút.”

Nam hài tựa hồ vì nàng chuyển đề tài có chút bất mãn, bé lại kêu lên: “Vì sao ngươi tới đây?”

Nói ra mấy chữ này, bé còn vung vẩy cây cung nhỏ trong tay, uy hiếp đặt tên lên, làm ra tư thế chuẩn bị bắn tên.

Vương Khối có chút căm tức, nàng ta kêu lên: “Các đệ là Vương Lăng, Vương Túc đúng không?”

Hai hài tử còn chưa trả lời, trên đường nhỏ cạnh triền núi truyền đến một giọng nói trong trẻo của thiếu niên: “Bọn nó đúng là Vương Lăng Vương Túc.”

Giọng nói vừa thốt ra, hai nam hài đồng thời vui mừng gọi to: “Đại huynh đến đây!”

Trong tiếng kêu, chỉ nghe tiếng gió truyền đến từ hai phía. Chỉ thấy hai đứa nhỏ đồng thời níu vào dây, dùng một chút lực, hai thân hình nhỏ bé nhanh như mũi tên lao tới đối phương.

Mắt thấy sắp va vào nhau, hai đứa nhảy bắn ra, tư thế cực kỳ tuyệt đẹp nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống từ dây thừng, chuẩn xác rơi xuống hai bên trái phải một thiếu niên, mỗi đứa đều ôm đùi của cậu.

Có điều lúc này, mọi tiếng động đều biến mất, mọi người ngây ra như phỗng không có ai chú ý tới động tác của bọn nó nhanh nhẹn tuyệt đẹp ra sao.

Thiếu niên đứng ở trên sơn đạo khó mà nhìn ra tuổi thật, dường như chưa đến 12 tuổi mà dường như đã 14, 15 tuổi rồi. Vóc người của cậu thon dài, ngũ quan tuấn mỹ đến cực điểm, một đôi mắt phượng ba quang lưu chuyển, giống như ẩn tình, giống như hàm chứa sát khí, khiến khí chất của cậu càng cao quý đến cực điểm.

Dù Vương Khối lớn hơn cậu vài tuổi lại là một nữ lang sắp gả đi, khi đối diện với ánh mắt của cậu thì gương mặt cũng đỏ lên, không tự chủ được tim đập gia tốc.

Ba hài tử xinh đẹp đứng chung một chỗ, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đúng là hào quang mãn nhãn. Tạ Uyển tự cho bản thân là mỹ mạo, giờ khắc này cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.

Hai hài tử líu ríu kêu lên: “Đại huynh, không phải huynh đã xuất môn rồi sao? Tại sao lúc này đã trở về?”

“Đại huynh, đệ không ngăn cản được bọn họ.”

“Đại huynh, địch đông ta ít, phải làm như thế nào?”

Thiếu niên vươn tay xoa đầu hai đệ đệ, sau khi bảo bọn nó im lặng, một đôi mắt phượng mang theo ý cười, chậm rì rì đảo qua Vương Khối, sau đó, khi quét về phía Tạ Uyển thì dừng lại một chút.

Sau khi đánh giá mọi người vài lần, thiếu niên cười, nói với giọng trong trẻo: “Chư vị tới thật không đúng lúc, phụ mẫu ta ra ngoài rồi.”

Vương Khối nghe vậy, nhíu mày vừa định phản kích, thiếu niên kia quay đầu nhìn Tạ Uyển bên cạnh nàng ta, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Vị tỷ tỷ này khi nhìn huynh đệ ta, ánh mắt sáng quắc mơ hồ mang theo sát khí tàn nhẫn, xin hỏi là người nơi nào?” Cậu nhướn mày, mắt phượng híp lại rồi nói tiếp: “Hay là, tỷ tới vì câu dẫn phụ thân ta, muốn leo lên địa vị vinh quang?”

Hai câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, mà gương mặt Tạ Uyển lại trắng bệch như tuyết, dưới khăn che mặt, môi anh đào run rẩy không nói nên lời.