Mị Cốt Thiên Thành

Chương 61-2: Một nô tỳ (2)




Nàng lui về phía sau rụt thân thể nhỏ bé lại, mặt cảnh giác nhìn Sở Hiên. “Ngươi là Thái tử, có tiền như vậy, sao không thể gọi hai gian phòng?”

“Ta có tiền, nhưng ta sẽ không ngu tới mức để cho ngươi có cơ hội chạy trốn.”

“Ngươi yên tâm, nữ nhân, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, xuyên qua giày rách của người khác, ta ngay cả liếc mắt cũng khinh thường!”

Ngươi nhìn ta không chỉ một mắt. Tô Hồng Tụ âm thầm oán, đồ giày dởm, ngươi chính là áo rách, quần rách, giày rách, hừ!

Sở Hiên đã bắt đầu uống rượu dùng bữa, Tô Hồng Tụ đói bụng đến bụng kêu ùng ục, nàng không nhịn được nhìn Sở Hiên, ôm chặt bụng.

Cái gì Tô Hồng Tụ cũng có thể nhịn, không thể nhịn được nhất chính là bị đói.

Tô Hồng Tụ cố gắng giảng đạo lý với Sở Hiên.

“Ngươi có thể cho ta ăn một chút gì không? Trên bàn của ngươi nhiều đồ ăn như vậy, dù sao cũng không ăn hết, cùng lắm thì ta, ta trả bạc cho ngươi là được.”

Nhưng không ngờ Sở Hiên vung tay lên, ném thẳng một đùi gà béo ngậy xuống đất.

“Muốn ăn chỉ có thể ăn trên đất, đầy tớ không có tư cách ngồi cùng bàn với chủ nhân.”

Tô Hồng Tụ hận không thể đi lên túm tóc hắn. Hừ! Đợi đến ngày kia nàng khôi phục pháp thuật, nhất định sẽ biến Sở Hiên này thành đầu trọc!

“Ngươi đã muốn lợi dụng ta uy hiếp Sở Dật Đình, dù sao cũng nên nghĩ cách giữ lại mạng ta trước. Nếu ta chết rồi, sẽ không còn bất kỳ giá trị lợi dụng!”

“Ngươi cho rằn ta đối phó với Sở Dật Đình, còn cần dùng đến con tin?” Sở Hiên thu hồi vẻ lười biếng trên mặt, mặt của hắn trở nên lạnh lẽo như băng sương trong nháy mắt.

“Tô Hồng Tụ! Ngươi tạm thời tự cho là thông minh trước mặt ta!”

Thấy Sở Hiên đột ngột thay đổi sắc mặt, Tô Hồng Tụ thức thời ngậm miệng lại.

Nàng co ro thân thể, phía bên ngoài cửa sổ là hoang mạc vô tận, chạy trốn cũng không phải là ý tốt, nàng vốn không biết đường.

Hơn nữa nhiều năm chiến loạn liên tục, nàng là một nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt, lanh chanh láu táu chạy đi, còn không chắc chắn sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế nào.

Tô Hồng Tụ co rúc lại góc tường, Sở Hiên đã dùng xong bữa trưa, cởi quần áo ngâm mình trong thùng tắm tắm rửa.

Không thể không nói, dáng dấp của Sở Hiên hết sức anh tuấn, không phân cao thấp với Sở Dật Đình. Đôi mắt hắn đen nhánh thâm thúy, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Vừa nhìn đôi môi của hắn, hắn chính là nam nhân lạnh bạc vô tình trong miệng Hồ Cửu ca.

Tô Hồng Tụ hối hận trong lòng, Hồ Cửu ca nói một điểm không sai, thua thiệt nàng lúc trước vẫn còn cảm thấy Sở Dật Đình và hai chữ bạc tình vốn kéo không lên, nhưng mà, hiện giờ, hắn không nói với nàng một tiếng, đã bỏ nàng lại, một mình chạy đi.

Hắn chính là tên khốn kiếp, đại ngốc nghếch!

Nghĩ tới Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ nổi giận trong lòng, hốc mắt cũng đỏ lên. Chỉ có điều thật may, nàng mới hóa thân thành người, rễ tình còn thấp, chuyện đau lòng khổ sở hơn nữa, chỉ chớp mắt đã quên đi.

Vóc người Sở Hiên rất tốt, giống Sở Dật Đình đến chín phần, cánh tay bền chắc có lực, bắp thịt trên dưới toàn thân khít khao và cân xứng.

Ngay cả cái mông của hắn hơi vểnh lên, cũng kiên cường dẻo dai bóng loáng, mạnh mẽ có lực, không tìm ra chút thịt dư.

Nếu như không phải hắn có khí thế vương giả trời sinh, nhìn từ phía sau lưng, hắn quả thật giống Sở Dật Đình đến mười thành.

Tô Hồng Tụ cũng không muốn nhìn chằm chằm vào Sở Hiên, nhưng nhìn bóng lưng Sở Hiên cực kỳ giống Sở Dật Đình, nàng nhìn không khỏi ngây dại, trong lòng vừa chua xót vừa khổ sở, mười ngón tay trắng như ngọc bất tri bất giác xiết chặt làn váy.

Không được tiếp tục nghĩ đến hắn. Nàng tự nói với mình.

Đại ngốc nghếch này, đại ngốc, về sau nếu như nàng đụng phải hắn, nhất định sẽ không để ý đến hắn!

Đang miên man suy nghĩ, tâm thần thấp thỏm, đột nhiên nghe được Sở Hiên quát lớn một tiếng.

“Đừng luôn nhìn ta chằm chằm!”

Tô Hồng Tụ kinh ngạc, giật mình, gò má của Sở Hiên lại ửng đỏ.

“Quay lại! Ăn đồ trên bàn!”

Ra lệnh một tiếng, không cần Sở Hiên nói lần thứ hai, Tô Hồng Tụ lập tức sáng mắt, xoay tròn chạy đến bên bàn ngồi xuống.

Buổi tối Sở Hiên thoải mái dễ chịu die nd da nl e q uu ydo n nằm trên giường mềm, mà Tô Hồng Tụ lạnh run lẩy bẩy nằm cuộn tròn trong đống rơm.

Nàng ôm mình thật chặt, ngược lại cảm thấy hết sức yên lòng.

Trừ Sở Dật Đình, nàng không thích nam nhân khác quá thân cận với mình, lúc trước Sở Hiên ôm nàng vào lòng, trên dưới toàn thân nàng giống như có trăm con kiến bò đầy, chỗ nào cũng không được tự nhiên.

Sau khi thân thể ấm áp, chỉ chốc lát sau Tô Hồng Tụ đã tiến vào giấc mộng đẹp, dù sao, nàng đã tiêu hao hết linh lực và thể lực, vốn thích ngủ.

Giấc ngủ này ngủ hết sức không yên ổn, cả tối không ngừng nói mơ, phần lớn đều liên quan đến Sở Dật Đình.

Trên lông mi dài vểnh lên dính đầy lệ trong suốt.

Tỉnh dậy, cũng hết sức ngạc nhiên, nàng đã không nằm trên sàn nhà, mà được người ôm lên giường đệm ấm áp mềm mại.

Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn xem một chút, kinh ngạc phát hiện Sở Hiên nằm trước bàn nghỉ ngơi.

Hắn lại có thể nhường giường cho nàng.

“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy đêm khuya ngủ say giấc còn khóc mê lớn như ngươi vậy.”

Sở Hiên lạnh như băng nói, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ có điều trong giọng nói tràn đầy khô khốc, vừa nghe chính là thiếu ngủ, nghỉ ngơi không tốt.

Mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, trong lòng lướt qua ấm áp nhàn nhạt.

Chà, xem ra, Sở Hiên này cũng không hư hỏng như trong tưởng tượng của nàng.

Tô Hồng Tụ đang định mở miệng, để Sở Hiên đưa ra điều kiện, như thế nào mới bằng lòng thả nàng, tiểu nhị lại gõ cửa vào đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Hắc Mộc.

“Thái tử gia, mở cửa ra.”

“Chuyện gì?”

“Người xem cái này một chút.”

Sở Hiên mở cửa, nhận lấy bức tranh trong tay Hắc Mộc.

Mở ra xem, người trong tranh không phải ai khác, chính là Tô Hồng Tụ hiện giờ đang nằm trên giường.

Sau khi Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình rời khỏi Đại Chu, Phong Lăng Thiên phái người tìm kiếm nàng chung quanh, thậm chí không tiếc treo giải thượng vạn kim, dán đầy bức họa Tô Hồng Tụ ở dọc đường.

Sở Hiên nhìn bức họa, trầm mặc.

Sở Hiên đã từng đi sứ đến Đại Chu, đã nhìn thấy Phong Lăng Thiên từ xa xa, mặc dù chỉ mơ mơ hồ hồ, không cẩn thận die nda nle equ ydo nn liếc qua, Sở Hiên lại nhạy cảm cảm giác được, Thái tử Đại Chu này tuyệt đối không phải người phàm, có thể nói là nhân trung long phượng.

Tiếng xấu của Phong Lăng Thiên này vang dội ở Đại Chu, có thể nói xấu nổi tiếng, người người đều nói hắn lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào.

Không ngờ, hắn lại dán bố cáo tìm Tô Hồng Tụ như vậy.

Đây cũng quá khoa trương, gần như hơn nửa tài sản của phủ Thái tử.

“Rốt cuộc ngươi và Phong Lăng Thiên...”

Sở Hiên mở miệng, định hỏi, vậy mà khi hắn nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ cũng nhìn thấy bố cáo trong tay hắn, vẻ mặt ngây thơ trong sáng, hai mắt to ngập nước vòng tới vòng lui, tràn ngập tò mò.

Sở Hiên hơi nhíu mày, cuối cùng không lên tiếng.

Xem ra Tô Hồng Tụ cũng không biết Phong Lăng Thiên có ý định vi diệu với nàng, thôi, có liên quan gì đến hắn đâu? Hắn không cần thiết đi chọc phá.

Một đường xóc nảy, cuối cùng ba ngày sau trở lại Đại Lương, sau ba ngày, Thái tử hồi kinh, văn võ cả triều sắp hàng hai bên đường hoan nghênh.

Khó khăn lắm mới vào cung, Tô Hồng Tụ lại ngạc nhiên.

Thái tử hồi cung, lẽ ra thị thiếp phi tần trong nội cung của hắn phải đi ra đón chào, Tô Hồng Tụ lại không thấy dù chỉ một người, chỉ nhìn thấy một nữ tử duyên dáng sang trọng mặc hoa phục, bị một đám người vây kín đi từ xa tới.

Mặc dù nữ tử đã trung niên, nhưng da vẫn trắng như tuyết, dung nhan xinh đẹp, đầu tóc đen nhánh chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản cài lên, từ xa mà đến, dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười.

Là mẫu phi của Sở Hiên.

Lúc này Tô Hồng Tụ đã tiêu hao hết linh lực, đôi mắt to trong suốt sáng rỡ mất đi thần thái và vẻ linh động ngày thường, Lý phi cũng không liên tưởng về nàng đến chỗ Thục phi.

Lý phi thấy Tô Hồng Tụ, hình như rất vui mừng, đôi mắt quyến rũ nhìn từ trên xuống dưới, tới tới lui lui quan sát, dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Tô Hồng Tụ, rồi mới ngước lên, rơi lên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của nhi tử mình.

Tô Hồng Tụ bị nàng nhìn cả người không thoải mái, nàng có thể cảm thấy, ánh mắt nữ nhân này nhìn nàng có nhiều chờ đợi, có nhiều tha thiết.

Đặc biệt là, khi nàng nhìn thấy mình và Sở Hiên vai kề vai dựa chung một chỗ, ánh mắt kia quá nóng bỏng, quá không bình thường, quả thật giống như thấy núi vàng núi bạc.

“Hiên nhi, đây là?”

Lý phi tràn đầy hy vọng hỏi, nhưng không ngờ bị một câu lạnh lùng của Sở Hiên, hy vọng bị phá vỡ trong nháy mắt.

“Nhặt được dọc đường, dùng coi như thuận tay, nhi thần định nạp nàng làm tỳ nữ Đông cung.”

“À.”

Lý phi hạ mắt, nét mặt tràn đầy thất vọng.

“Con à, con cũng trưởng thành rồi, có phải cũng có thể...”

Lời Lý phi còn chưa nói hết, Sở Hiên đã cười nhạt, kéo tay phải Tô Hồng Tụ.

Hình như Tô Hồng Tụ rất không nguyện ý, giãy giụa không thôi, kêu lên “Buông ra”.

Giữa lúc đi đến, bởi vì phạm vi die~nda4nle^qu21ydo^n giãy giụa quá lớn, Tô Hồng Tụ va phải cung nữ bưng quần áo thay đổi vội vàng đi qua.

Cung nữ không sao, Tô Hồng Tụ nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược quay một vòng tại chỗ, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi trên đất.

Sở Hiên nghiêng mắt, nhìn tỳ nữ không cẩn thận đụng phải Tô Hồng Tụ, tròng mắt đen thâm thúy hiện lên sát ý lạnh như băng.

“Kéo xuống chém.”

Cung nữ kia quỳ trên mặt đất, liên tục cầu xin tha thứ, khóc không thành tiếng, trán đập trên mặt đất kêu bịch bịch.

Tô Hồng Tụ không ngờ mình va chạm nhè nhẹ như vậy, lại khiến cho đối phương rước phải họa mất mạng, vội vàng quỳ xuống bên cạnh cung nữ kia, cầu tình thay nàng ta.

Mọi người chung quanh không một ai dám đi lên phía trước, tất cả đều nhìn từ xa xa, có người biết cung nữ kia, trong lòng than thở không thôi. Trong lòng đã chọn lựa vị trí đặt mồ mả thay cho cung nữ kia.

Nhưng không ngờ Sở Hiên lại dừng bước, đôi mắt đen thâm thúy, nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ đang quỳ trên mặt đất.

“Ngươi có biết thân phận của ngươi là gì?”

Tô Hồng Tụ đầu tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Ta biết, nhưng mà, nàng ta không sai, là ta đụng phải nàng ta trước, ta van cầu ngươi, tha cho nàng ta!”

“Dựa vào cái gì? Vì sao bản Thái tử phải nghe lời một nữ nô tỳ là ngươi? Đừng quên, ngươi chẳng qua chỉ là nô lệ của ta, có tư cách gì cầu xin ta?”

Tô Hồng Tụ ủ rũ, cúi gằm đầu nhỏ xuống.

Nhưng không ngờ ngay sau đó, Sở Hiên vung tay lên, không tốn bao nhiêu công sức kéo nàng từ dưới lên.

“Người đâu, áp giải người vào Thiên lao, giam giữ nửa tháng!”

Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, nhất là Lý phi đứng ở phía sau, tầm mắt vẫn đuổi theo bóng lưng Sở Hiên từ xa xa.

Chuyện này thật sự quá không bình thường rồi, một tay nàng nuôi dưỡng nhi tử này từ nhỏ đến lớn, nàng hiểu rõ được tính khí tính cách của nó.

Nói nó máu lạnh, vô tình cũng không đủ, đưa ra quyết định sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai, Tô Hồng Tụ là người đầu tiên.

Nữ tử đầu tiên, nói mấy câu có thể dễ dàng thay đổi quyết định của Sở Hiên.