Mị Cốt Thiên Thành

Chương 62-2: Lưu lại bên cạnh ta cả đời? (2)




Trăng trong như nước, lẳng lặng chảy xuôi qua khóe mắt đuôi mày Tô Hồng Tụ, da thịt trắng nõn sáng long lanh như sữa tươi, trong nháy mắt nhuộm lên một tầng sáng chói kinh hồn đoạt vía người.

Phảng phất giống như có một lưỡi dao sắc bén nhọn hung hăng cắt lồng ngực Sở Hiên, lại giống như sóng biển xô bờ, vỡ tung trái tim.

Trong lúc nhất thời, Sở Hiên chỉ cảm thấy trong lòng sôi trào mãnh liệt, kích tình khó đè nén.

Hắn không có biện pháp nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của Tô Hồng Tụ, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần nhìn thẳng vào mắt nàng thì nhắm mắt lại.

Không trách được, đệ đệ Sở Dật Đình lạnh lùng như vậy, không hợp tình hợp lý như vậy, cũng không gần nữ sắc cũng sẽ động lòng với nàng.

Tô Hồng Tụ, nàng quả thật có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay đi câu hồn phách người khác.

Nhưng mà, hắn là Sở Hiên, không phải Sở Dật Đình.

Gia quyến xinh đẹp như hoa, vương đồ bá nghiệp *, sự lựa chọn của hắn, vĩnh viễn là vế sau.

(*) vương đồ bá nghiệp: tranh ngôi báu giành nghiệp lớn.

Hắn sẽ không có cảm giác với tiểu nha đầu này, Sở Hiên giống như tự giễu lắc lắc đầu.

Bởi vì nàng là nữ nhân của Sở Dật Đình.

Mà hắn tuyệt đối sẽ không thích nữ nhân của Sở Dật Đình.

Sở Vũ nói Sở Hiên bởi vì quá mức kiên định, không tìm được người trong lòng cho nên bên cạnh mới không có bất kỳ nữ nhân nào, nhưng lời này chỉ nói đúng một nửa.

Sở Hiên rất kiên định, nhưng chuyện này không để đại biểu hắn sẽ kiên định coi trọng những món đồ kia.

Tướng quân dưới tay hắn mừng sinh quý tử, Sở Hiên không chút do dự tặng chó săn mình yêu mến nhất cho đối phương làm lễ vật chúc mừng.

Thậm chí ngựa của hắn, hắn cũng coi như là nó quà tặng cho Hoàng đế Đại Chu.

Chỉ cần đạt được mục đích, không có thứ gì là không thể hy sinh, đây mới chân chân chính chính là vương giả, lòng Đế Vương, người ngoài có thể nhìn, vĩnh viễn là do bọn họ nguyện ý để cho ngươi thấy.

Cho nên mặc dù Sở Hiên có cảm tình với Tô Hồng Tụ, nhưng sẽ không coi trọng nàng hơn, trên thực tế, Sở Hiên cứu mạng Tô Hồng Tụ về, đơn giản vì cảm thấy nàng có chút giá trị lợi dụng với hắn.

Nếu Thái tử Đại Chu để ý đến nàng như vậy, thậm chí không tiếc hao phí một nửa tài lực của phủ Thái tử để tìm kiếm nàng, trong lòng Sở Hiên lập tức có chủ ý.

Ba tháng sau, là thọ thần sáu mươi tuổi của Hoàng đế Đại Chu, thọ thần của Hoàng đế, nước hữu nghị dĩ nhiên phải đưa quà tặng lên.

Sở Hiên định coi Tô Hồng Tụ thành quà tặng đưa đi.

Sáu nước trung nguyên, không ai không biết, không ai không hiểu, vị Hoàng đế Đại Chu này háo sắc nhất, hắn không chỉ thích cưỡng đoạt nữ nhân của người khác, thậm chí ngay cả nữ nhân của đệ đệ ruột mình cũng không bỏ qua cho.

Đến lúc đó, không biết hai phụ tử này sẽ vì Tô Hồng Tụ mà náo nhiệt đến mức độ nào. Sở Hiên rất chờ mong.

Sở Hiên đứng phía sau, lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ chạy đông chạy tây, chui đông chui tây trong đám người.

Nàng thật quá lùn quá nhỏ, da càng thêm phấn trắng nhẵn nhụi không thể tin nổi.

Giống như khẽ chạm vào, sẽ bể tan tành.

Thương tiếc như thủy triều cuốn lấy đáy lòng Sở Hiên, điều này làm cho chính hắn cũng giật mình.

Kể từ khi Sở Hiên vào làm chủ Đông cung, hắn đã không bao giờ thấy nụ cười không có cơ mưu, rực rỡ như vậy trên mặt bất kỳ kẻ nào.

Gió nổi lên, trong không khí lơ lửng tiếng cười như chuông bạc dễ nghe, gió thổi tung quần lụa mỏng trắng tinh của Tô Hồng Tụ lên, nàng đang nhìn về phía hắn, lúm đồng tiền như hoa, có một nỗi hoảng sợ không cách nào hình dung, xuyên thấu qua gió lành lạnh này, thấm vào bên trong lòng Sở Hiên, khắc trong lòng hắn.

Suốt dọc đường Sở Hiên đi theo sau lưng Tô Hồng Tụ, thỉnh thoảng xách chút đồ giúp nàng, ngăn một đám người bắt đầu náo động.

“Qua một thời gian, chờ ngươi bồi dưỡng thân thể mập một chút, ta tìm người dạy ngươi vẽ tranh.”

“Hả, tại sao?”

“Bản thân ngươi là nữ nhân, cầm kỳ thư họa, một chữ cũng không biết, chẳng lẽ ngươi không tự cảm thấy xấu hổ?”

“Hả.” Có gì mà phải xấu hổ? Cầm kỳ die nd da nl e q uu ydo n thư họa một chữ cũng không biết có nhiều nữ nhân như vậy.

Chỉ có điều, được rồi, dù sao nàng cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng tìm một chút chuyện để làm.

“Còn nữa, về sau xức thêm son phấn trên thân thể, mùi bách hợp.”

“A.” Cái này khỏi cần ngươi nó ta cũng làm, ta vốn thích mùi bách hợp.

“Ta sẽ phái hai người dạy ngươi chút cầm kỹ.”

“A, nhưng mà cái đó sẽ phải dùng đầu ngón tay bắn ra, đau lắm.”

“Thật phiền phức! Vậy ngươi theo chân họ học thổi tiêu.”

“Có thể không cần học không?”

“Không học cũng được, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần ở lại Đông cung, ở trong thủy lao đi!”

“...”

Trên đường trở về, Sở Hiên vẫn cưỡi con ngựa cao lớn đi phía trước mở đường, thân hình hắn phong độ, giống như núi cao sừng sững trong trời đất, khó có thể chinh phục, khó có thể leo lên, khó có thể với tới, khó có thể vượt qua.

Một ngày kia, mới buổi sáng tinh mơ Sở Hiên đi lâm triều, bóng dáng không thấy.

Còn lưu lại một mình Tô Hồng Tụ ở trong cung, cầm áo ngủ hoa văn rồng màu vàng nhạt bị hắn thay ra. Hết nhìn trái tới nhìn phải, còn thỉnh thoảng đưa tới mũi ngửi hương thơm trên đó.

Cũng không biết đây rốt cuộc là vải gì, nhẹ như vậy, mỏng như vậy, cầm trên tay không hề có chút phân lượng nào.

Nếu như nàng cũng có thể lấy được món đồ như vậy mặc trên người, lúc ngủ sẽ sung sướng chết.

Giữa ngày hè, từ cổ đến chân đều che lại, suy cho cùng quá nóng.

Sở Hiên không có ở đây, mới sáng tinh mơ Sở Vũ đã đến Đông cung rồi, bảo là muốn mang Tô Hồng Tụ ra die nda nle equ ydo nn ngoài đi dạo một chút.

“Tránh ra tránh ra! Dám ngăn ta, ta sẽ kêu Hoàng huynh khi trở lại ném tất cả các ngươi vào Thiên lao.”

Không tâm cơ âm trầm như Sở hiên, Sở Vũ giống như một hài tử choai choai, hỉ nộ ái ố tất cả đều viết hết lên mặt.

Sở Hiên mang Tô Hồng Tụ vào Đông cung,  mặc dù Tô Hồng Tụ đã từng là nữ nhân của Sở Dật Đình, Sở Vũ cũng đã nhận định, tương lai Tô Hồng Tụ chắc chắn là Hoàng tẩu của hắn không thể nghi ngờ. Dù sao, đây là lần đầu tiên Sở Hiên mang một nữ nhân trở về cung.

Về phần Sở Dật Đình kia, hừ, một tạp chúng, hai hắn cũng không có khả năng cướp người với Thái tử ca ca.

Sở Vũ vốn không để Sở Dật Đình vào trong lòng.

Hôm nay trong Kinh thành mới mở một tửu lâu, bên trong có tạp kỹ và xiếc khỉ. Phi tử trong cung đều thích tạp kỹ và xiếc khỉ, Sở Vũ cảm thấy, Tô Hồng Tụ nhất định cũng thích.

Hắn vội vã mang Tô Hồng Tụ đi xem một chút, thuận tiện cầu xin nàng thỉnh thoảng thổi chút gió vào bên tai Hoàng huynh mình, khiến cho Hoàng huynh phân mấy mỹ nhân Đại Chu mấy ngày trước đưa vào trong cung.

Sáu nước trung nguyên, nữ tử Đại Chu có tướng mạo đẹp nhất, mắt lớn nhất, giọng nói êm tai nhất, dáng người xinh đẹp nhất.

Đương nhiên rồi, Tụ nhi này không tồi, con mắt thật to, lỗ mũi nho nhỏ, da trắng trắng, vóc người lùn lùn, vừa nhìn thấy, giống như một cục lông tròng vo toàn thân trắng như tuyết, rất khiến người ta thương tiếc.

Cũng khó trách Hoàng huynh không để ý tới nàng là nữ nhân của Sở Dật Đình, dẫn nàng về cung.

Sở Vũ đi vào Đông cung, vừa vặn nhìn thấy Tô Hồng Tụ đang cầm áo ngủ của Sở  Hiên mới thay ra, nhìn lên nhìn xuống, nhìn xung quanh.

Sở Vũ vui vẻ trong lòng, cho rằng Tô Hồng Tụ không nỡ để Sở Hiên rời xa nàng lên triều, cực kỳ hứng thú đi qua nghênh tiếp.

“Không cần nhìn nữa! Ngươi ở đây, Hoàng huynh vừa hạ triều sẽ trở lại!”

“Tiểu Tụ nhi, đi! Đừng buồn bực trong cung nữa, ta dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi!”

Sở Vũ  thoải mái, nắm tay Tô Hồng Tụ định đi ra ngoài.

Phong tục Đại Lương như thế, cũng không chú trọng nam nữ chi phòng *, trên đường cái, nam nữ nắm tay, rúc vào với nhau chỗ nào cũng có.

(*) nam nữ chi phòng: nam nữ phải giữ khoảng cách, lễ tiết.

Kéo tay Tô Hồng Tụ, Sở Vũ hơi ngẩn ra.

Bàn tay nhỏ bé thật trơn, thật tinh tế, thật mềm.

Chỉ vội vã sờ một cái, dường như có lực hấp dẫn thần kỳ, trong khoảng thời gian ngắn hắn không nỡ buông tay die~nda4nle^qu21ydo^n nhỏ bé mềm mại trắng mịn màng ra.

Tô Hồng Tụ cũng hơi ngẩn ra, sao Sở Vù vừa đi lên đã lôi kéo tay nàng không buông?

Tô Hồng Tụ rút tay lui về phía sau, tránh khỏi Sở Vũ nắm cầm.

Sắc mặt Sở Vũ đỏ lên, hình như hơi xấu hổ, ấp úng nói: “Cái kia, cái kia, là Hoàng huynh kêu ta mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút, hắn nói ngươi luôn ở trong cung, cực kỳ buồn bực.”

“Biết, chúng ta đi thôi.”

Sở Vũ mang Tô Hồng Tụ đi tửu lâu mới mở ở Đại Lương, Vạn Hoa lâu.

Mặc dù tửu lâu này có tên không đứng đắn, thật ra đây chỉ là một tửu lâu, hơn nữa đầu bếp làm ra món ăn đầy đủ sắc hương vị, hương vị rất ngon.

Vì vậy mặc dù Vạn Hoa lâu mở ra không lâu, mỗi ngày chật kín, quan lại quyền quý khách tới ăn nhiều vô số kể.

Lầu ba là phòng bao, lầu hai là phòng khách quý, dưới lầu là tạp kỹ và xiếc khỉ.

Tạp kỹ chơi thật tuyệt, không chỉ có người biết phun lửa, còn có người sẽ diễn ảo thuật, còn có chó nhỏ nhảy vòng lửa.

Tô Hồng Tụ đang nhìn mê mẩn, lão bản nhó tạp kỹ vội vã ra ngoài xin lỗi mọi người, nói có người bao bọn họ, bọn họ phải kết thúc trước.

Tô Hồng Tụ nhìn trái nhìn phải, Sở Vũ không có ở đây, hình như hắn vào nhà xí rồi.

Nàng gọi tiểu nhị tới, để tiểu nhị nói với Sở Vũ một tiếng, nàng xuống lầu xem cuộc vui.

Tô Hồng Tụ quay tròn đi theo đoàn tạp kỹ, nàng vốn cho rằng bọn họ nhất định bị người nào đó có tiền trong lâu bao, cửa sổ trong tửu lâu đều dùng giấy hồ, đến lúc đó, nàng chỉ cần dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm vào, phá rách cửa sổ, là có thể nhìn lén từ bên ngoài.

Nhưng không ngờ, đoàn tạp kỹ lại đi tới đi lui, rời khỏi tửu lâu, đi lên đường lớn.

Tô Hồng Tụ do dự hồi lâu, mình nên trở về, nhưng đoàn tạp kỹ đi không xa, bọn họ đi thẳng vào một tòa kiến trúc rộng lớn hùng tráng, mấy dặm màu đỏ thắm liên tiếp.

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra tiếng vỗ tay và tiếng đám người ồn ào.

Tô Hồng Tụ đứng ngoài tường, hết sức buồn bã, thật ra thì kiến trúc tường rào của nhà này không cao, chỉ cần đạp lên cái gì đó hơi cao, ghé đầu vào là có thể nhìn thấy bên trong tường.