Mị Cốt Thiên Thành

Chương 66-1: Nam nhân có lòng đố kỵ siêu cường (1)




Càng đi vào trong hang động, ánh sáng càng tối, cảm giác cũng càng kỳ quặc, hồng hộc, loáng thoáng hình như còn có thể nghe thấy tiếng thở của sinh vật lớn.

Tô Hồng Tụ khó tránh khỏi khẩn trương, nơm nớp lo sợ.

Mặc dù bản thân nàng là yêu, nhưng từ nhỏ lớn lên trong hồ ly cốc, lại được Hồ Cửu ca bảo vệ, trừ vài sói hoang chó hoang vô ý xông vào trong cốc, vón không từng gặp yêu gì.

Khi đi được một nửa, Tô Hồng Tụ ngừng lại, cảm giác này quá kỳ quái, càng đi vào bên trong, giống như có thể cảm thấy được có một luồng hơi nóng phả lên cổ nàng.

Rõ ràng có thứ gì đó cách đó không xa đang hô hấp.

Có phải là yêu quái gì đó trong đó không? Thật sự không tốt, nàng vẫn theo đường cũ về thì tốt hơn, cùng lắm thì để cho Sở Hiên treo cổ, dù sao đây cũng không phải thân thể của nàng.

Đúng lúc này, trong tầm mắt của Tô Hồng Tụ nhanh chóng xuất hiện hai bóng đen mơ hồ, bóng đen thở hổn hển nhanh chóng bổ nhào về phía nàng.

Tô Hồng Tụ hoảng hốt thất sắc, ném cây die nd da nl e q uu ydo n đuốc trong tay, hóa thân làm hồ ly, bốn chân chạm đất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cửa động.

Nhưng hai thứ đuổi theo này tốc độ không phải nhanh bình thường, mặc dù Tô Hồng Tụ đã dốc hết toàn lực, vẫn không thể nào chạy trốn, bị một thứ trong đó làm té nhào xuống đất, “Ngao” một tiếng phun đầy nước bọt lên mặt nàng.

“A -”

Tô Hồng Tụ thét lên một tiếng, cho rằng lần này mình thật sự chết chắc, nhưng mà, khi quái vật mở miệng to như chậu máu, cắn về phía cổ nàng, “Rào” một tiếng, ngực Tô Hồng Tụ chiếu ra ánh sáng vàng vạn trượng. Ánh sáng vàng dần ngưng tụ thành dáng vẻ một yêu thú cao lớn cường tráng trong hang động, lớn tiếng gào thét nhào tới hai quái vật phía sau nàng.

Rốt cuộc trong hang núi là thứ gì đây? Sư tử không giống sư tử, cọp không giống cọp, ngược lại hơi giống thần thú ngày trước Hồ Cửu ca đã dạy nàng phân biệt.

Hồ Cửu ca dạy nàng phân biệt rất nhiều yêu thú và thần thú, nhưng Tô Hồng Tụ đã sớm quên sạch không nhớ.

Ấn tượng duy nhất chỉ có một, đó chính là Thao Thiết màu đỏ như máu đã xăm vào ngực nàng từ nhỏ.

Như đã nói, yêu thú kia chính là xông ra từ ngực nàng, dáng vẻ cực kỳ giống yêu thú đã xăm trên ngực nàng.

Tô Hồng Tụ không lo được nhiều như vậy, tim gan run sợ chạy ra cửa hang, hình như yêu thú xông ra từ ngực nàng cản trở hai con quái vật kia, chỉ nghe thấy trong hang núi vang lên tiếng vật lộn và hét vang, cũng không thấy có bất kỳ thứ gì đuổi theo.

Tô Hồng Tụ một hơi chạy ra khỏi hang núi.

Mới vừa rồi một tiếng kêu kinh thiên động địa của Tô Hồng Tụ đã sớm làm kinh động Sở Hiên vẫn canh giữ ngoài cửa hang.

Thấy Tô Hồng Tụ bình an không có việc gì ra khỏi cửa hang, trên mặt Sở Hiên thoáng xẹt qua vẻ vui mừng, không biết vì bản đồ bảo tàng và binh thư, hay vì thấy Tô Hồng Tụ bình an ra khỏi hang.

Tô Hồng Tụ lảo đảo, một phát va vào trong ngực Sở Hiên, Sở Hiên lập tức đưa tay, kéo nàng ra khỏi hang, đột nhiên giữa hai người lóe lên tia điện roẹt roẹt, Sở Hiên bị điện giật ngã lui về phía sau một bước dài, nghi ngờ không xác định nhìn Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ cúi đầu xem xét, không biết từ khi nào trên người mình bao phủ một tầng sáng đỏ nhàn nhạt, mới vừa rồi khi Sở Hiên đụng phải nàng, ánh sáng đỏ giống như bảo vệ nàng, lóe ra một ánh sáng màu vàng, bắn Sở Hiên ra.

Bên cạnh đó, huyệt đạo trên người Tôn Kha còn chưa được giải, thấy Tô Hồng Tụ bình an vô sự ra khỏi động, vẻ mặt tràn đầy mất mát lại vui mừng.

Sở Hiên liếc mắt nhìn Tôn Kha, cởi áo trên người mình, ném cho Tô Hồng Tụ ở xa xa – trước lúc vào động, Tô Hồng Tụ vốn không mặc áo khoác, da thịt tinh tế trắng như tuyết lộ ra trong không khí, phía trên bôi đầy chú ngữ hình thù kỳ quái.

Sở Hiên vừa thấy sắc mặt Tôn Kha lại bắt đầu biến đỏ, tức giận, giọng điệu không tốt hỏi Tô Hồng Tụ: “Tiến vào chưa? Có thấy bản đồ bảo tàng và binh thư không?”

“Ngươi cứ treo cổ ta lên đi, bên die nda nle equ ydo nn trong có hai... Hai quái vật canh giữ cửa, dường như sẽ ăn thịt người!” Tô Hồng Tụ vuốt ngực, thở không ra hơi, hổn hển nói.

“Quái vật?” Sở Hiên nhíu mày.

“Mới vừa rồi không phải ngươi bị ta bắn ra sao? Đó chính là quái vật trên người ta làm phép, may nhờ pháp thuật của ta cao cường, làm kinh hãi quái vật, nếu không bây giờ ngươi đã sớm chết rồi, ta cho ngươi biết, quái vật kia lợi hại, không chỉ biết ăn thịt người, còn có thể nguyền rủa! Xem ra mạng ngươi nhất định vô duyên với đồ trong hang, ta khuyên ngươi, không bằng sớm buông tha đi.”

Tô Hồng Tụ nói xằng nói bậy, cố gắng hù dọa Sở Hiên, không ngờ Sở Hiên vốn khinh thường lời giải thích của nàng.

“A, quái vật kia lợi hại như vậy, sao ngươi có thể còn sống ra ngoài? Nếu ngươi có thể chống lại những quái vật kia, có thể thấy được chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nói đến.”

Tô Hồng Tụ nổi giận, nhìn Sở Hiên chằm chằm nói: “Nếu chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nói đến, vậy sao ngươi không vào được!?”

“Ngươi là yêu, ta là người. Ngươi thật sự cho rằng cái gì ta cũng không biết? Trừ trên Tru Tiên đài, nguyên linh của ngươi vốn không vì bất kỳ chuyện gì mà bị tổn thương, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, tóm lại ta chỉ cho ngươi nửa tháng, nửa thán sau, nếu ngươi còn chưa có cách gì lấy đồ trong hang núi ra, ta sẽ mời đạo sĩ thu ngươi vào trong hồ lô.”

Tô Hồng Tụ tức chết, một hồi đầu váng mắt hoa hai mắt biến thành màu đen, nàng thề, đợi một khi nàng khôi phục linh lực, chuyện đầu tiên chính là biến lớn trăm lần bây giờ, một ngụm cắn đầu Sở Hiên đi.

Cũng không biết có phải bởi vì tức quá không, trong lòng Tô Hồng Tụ đột nhiên nhạy bén, nhớ tới vừa rồi hai con yêu thú hung tợn nhào về phía mình, trong ánh mắt rõ ràng là ánh sáng đói bụng và tham lam.

Cho dù trong hang núi là thứ gì, là yêu cũng được, là thú cũng thế, chỉ cần còn chưa thành tiên, sinh vật còn sống, không thể chịu nhịn thời gian dài không ăn không uống như vậy.

“Nếu không như thế này đi, vừa rồi khi ta vào hàng, thấy dáng vẻ hai con quái vật giống như đói bụng rất lâu. Ngươi đi mua chút dê bò, đuổi vào trong hang, dẫn hai quái vật này ra, ta lại đi vào lấy bản đồ bảo tàng và binh thư cho ngươi?” Hai mắt Tô Hồng Tụ sáng trong, vô cùng tin tưởng đề nghị với Sở Hiên.

“Không được, nơi này là Thánh địa của Đại Lương, sao lại có thể để cho súc vật đến làm dơ bẩn?” Sở Hiên không chút nghĩ ngợi, quả quyết từ chối: “Còn ngươi nữa! Rốt cuộc ngươi có biết bây giờ đã lập gia đình rồi không, là phu nhân của Sở Hiên ta? Quần áo xốc xếch, còn ra thể thống gì, mặc quần áo tử tế vào cho ta!”

Tô Hồng Tụ nổi trận lôi đình, hai con mắt trừng tròn trịa căm tức nhìn Sở Hiên.

Nói cho cùng, trong lòng của Sở Hiên, tính mạng Tô Hồng Tụ nàng chỉ sợ không đáng bằng một đồng tiền?

Lại muốn nàng vào trong hang núi lấy bản đồ bảo tàng và binh thư, như vậy không được như kia không được, không phải rõ ràng muốn nàng vào trong hang chịu chết sao?

Ngay cả mạng cũng sắp không giữ được, còn để ý quần áo gì nữa?

Khốn kiếp! Nàng mặc kệ, vào hồ lô hay không vào hồ lô, cho dù như thế nào, hắn đừng mơ tưởng để cho nàng vào hang một lần nữa.

Tô Hồng Tụ nổi giận, cởi từng món quần áo Sở Hiên khoác lên người nàng xuống, vứt ra xa xa.

“Lấy ra! Không cần ngươi giả mù sa mưa, quần áo của ta xốc xếch, có liên quan gì đến ngươi?”

Mới vừa vứt quần áo sang bên, không ngờ Sở Hiên đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Tô Hồng Tụ, giấu nàng trong bụi cỏ rậm rạp bên cạnh.

Sở Hiên đi ra, hình như giải huyệt cho Tôn Kha.

Cả đời Tô Hồng Tụ còn chưa từng tức giận như vậy, đáng tiếc nàng bị Sở Hiên đè chặt, không có đường die~nda4nle^qu21ydo^n phản kháng, chỉ cảm thấy lửa giận trong ngực mình càng đốt càng mạnh, càng để lâu càng thịnh.

Không nhịn được ngửa mặt lên trời “Ngao” một tiếng thét dài.

Kèm theo tiếng thét dài này, chút yêu lực màu vàng từ trong cơ thể Tô Hồng Tụ bắn ra ngoài, cháy rụi một vòng cỏ lớn xung quanh nàng.

Sở Hiên thấy thế, hơi kinh ngạc, ngoài dự đoán của Tô Hồng Tụ, thấy cô phát ra yêu lực, tất cả cỏ dại bốn phía dùng để che chắn đều cháy rụi, thân thể nhỏ bé trắng nõn lại một lần nữa lộ ra, việc đầu tiên Sở Hiên nghĩ tới, lại không phải sợ, ngược lại tiến thêm một bước, lại dùng trường bào đen nhánh che Tô Hồng Tụ từ đầu đến chân lần nữa.

Không chỉ có như thế, thấy Tôn Kha bắt đầu không chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, Sở Hiên nghiêng nghiêng người, không sai không lệch, vừa vặn che ánh mắt si mê yêu say đắm của Tôn Kha.

Đây rốt cuộc là kiểu người gì! Bản thân mình không gì lạ, nhưng tuyệt đói không cho phép người khác ngấp nghé.

“Tô cô nương, cô nương không biết, nơi này là Thánh địa của Đại Lương, hàng năm sẽ có rất nhiều tín đồ tới đây tế bái, nếu muốn đuổi súc vật vào trong hang, quả thật không ổn.”

Thấy gương mặt Tô Hồng Tụ tức đến gần như thành màu gan heo, Tôn Kha thử giải thích với  nàng.

“Gì mà Thánh hay không Thánh địa! Rốt cuộc Thánh địa quan trọng, hay mạng ta quan trọng? Nếu như ta bị chết trong hang, những thứ đó của các ngươi còn không phải không thể cầm ra!”

“Cho dù như thế nào, ta chỉ cho ngươi thời gian nửa tháng.” Không để ý đến vẻ giận dữ của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên bình tĩnh nói: “Nếu nửa tháng sau, ngươi còn không có cách nào lấy ra binh thư và bản đồ bảo tàng, ta cũng chỉ có thể nhốt ngươi vào trong hồ lô.”

Tô Hồng Tụ thật sự không biết, tức giận cung là chuyện hao phí tinh lực, kể từ khi gả cho Sở Hiên, hình như mỗi một ngày, nàng đều sống trong nước sôi lửa bỏng.

Nàng vốn định bộc phát, định tiến lên túm tóc Sở Hiên, muốn đồng quy vu tận với hắn, nhưng khi nàng khẽ xê dịch thân thể, nàng bỗng nhiên phát hiện, trải qua một đường chạy như điên, bây giờ lại vừa một trận cuồng nộ, trên dưới toàn thân nàng đã sớm không còn chút hơi sức nào.

“Ta mệt mỏi, lại đói, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi muốn nhốt ta vào hồ lô, tùy ngươi.”

Tô Hồng Tụ mệt mỏi nói, nói xong, hai con mắt cũng sắp không mở ra nổi, còn buồn ngủ híp lại.

“Hôm nay về trước đã, cũng không gấp gáp  nhất thời, ta dẫn ngươi về thay quần áo khác, sau đó dẫn ngươi đi ăn gì đó.” Sở Hiên vừa nói, tiến lên vài bước, xách Tô Hồng Tụ lên.

Mới vừa xách Tô Hồng Tụ vào trong tay, Sở Hiên lại nhíu chặt mày.

Sở Hiên sạch sẽ, cuộc đời thích nhất sạch sẽ, nhưng trên người Tô Hồng Tụ dính đầy bùn, cỏ vụn, còn có nước bọt hai quái vật phun dính đầy đầu mặt.

Tô Hồng Tụ nheo mắt liếc nhìn Sở Hiên, vẻ mặt của hắn thối như ăn đại tiện.

Nhìn mày kiếm của Sở Hiên nhíu chặt, dáng vẻ xanh mặt, trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi sảng khoái, đưa tay nhỏ bé ra, định cọ tay dính đầy bùn lên người hắn.

Trên mặt Sở Hiên thay đổi, “Bốp” một tiếng đánh tay bẩn của Tô Hồng Tụ đang liều mạng cọ lên người hắn, giống như mang theo món đồ bẩn hôi không nói nổi, xách Tô Hồng Tụ rời mình xa xa, vận khinh công, bước nhanh quay trở về Thải Hoa lâu.

Trở về phòng, Sở Hiên một phát ném Tô Hồng Tụ lên giường, hắn đứng bên giường, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh che giấu lửa giận của hắn: “Ngươi biết Tôn Kha? Rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và hắn như thế nào?”

Tô Hồng Tụ đảo mắt, nhìn khuôn mặt cố làm ra vẻ trấn tĩnh của Sở Hiên, cố ý nói: “Ta thích hắn, thật ra thì các ngươi đều nghĩ sai, người ta yêu không phải Sở Dật Đình, là Tôn Kha.”

Sở Hiên lập tức nổi trận lôi đình, lạnh nhạt và trấn tĩnh lúc trước miễn cưỡng duy trì không cánh mà bay, trong mắt có ánh sáng hung dữ màu đó lóe lên, giống như đổi thành người khác, bóp cổ Tô Hồng Tụ, bị kích thích gào lên: “Ngươi đã gả cho ta, không cho phép còn muốn nam nhân khác!”

Tô Hồng Tụ vốn cố ý chọc giận Sở Hiên, ra một phát chính là cơn giận nàng nín nhịn nhiều ngày, không khỏi vỗ bàn, chỉ vào mặt Sở Hiên, đối đầu với hắn không ai nhường ai nói: “Sở Hiên, có phải ngươi đã quên! Là ngươi ép buộc ta gả cho ngươi, cho tới bây giờ ta cũng không muốn, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta! Hơn nữa, trong lòng ta nghĩ nam nhân nào, ngươi cho rằng ngươi quản được!? Ngươi càng không để cho ta nghĩ, ta chính là cứ nghĩ, ta chính là thích Tôn Kha, hắn hơn ngươi một ngàn lần, gấp một vạn lần! Hễ là nam nhân ai cũng hơn ngươi ngàn lần vạn lần mười vạn lần!”