Mị Thiên Giai

Chương 55




Trên một chiếc giường rất lớn là một thân thể nho nhỏ đang nằm bất động ,mái tóc dài xõa ra hỗn độn bao lấy khuôn mặt rất bình thường.Đột nhiên đôi mắt đang nhắm khẽ mở ra,đảo chớp nhìn xung quanh.

Đây là nơi nào?,nàng chỉ nhớ sau khi bị Lãnh Hoàng đưa ra khỏi trận pháp thì bỗng bất tri bất giác mà ngất đi,lúc tỉnh dậy đã thấy nơi này.Nơi này chắc là một phòng ngủ nhưng điều kì lạ là tất cả đều bao phủ bởi một màu đen,giường màu đen,chăn ,rèm ngủ cũng là màu đen,xung quanh le lói ánh sáng mờ nhạt.

Thử cử động thân thể phát hiện không còn chút sức lực nào,giống như bị hút cạn sức mạnh,chống bàn tay xuống nâng cơ thể ,dùng hết sức lực,một lúc sau cũng có thể ngồi dậy.

Dùng linh thức vào không gian nhẫn nhưng đã bị phong ấn.

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Trong lòng dần trẫn tĩnh, nàng là một sát thủ chút chuyện nhỏ này có đáng là gì,việc cần làm là tìm cách trốn thoát khỏi đây.

Bỗng mắt nhìn về một hướng,nàng nheo đôi mắt lại,dùng hết sức nâng cơ thể đang chuẩn bị ngã.

"Vương gia,chào !"

Người đó không ai khác,chính là Lãnh Hoàng.

Môi mỏng khẽ nhếch ,Lãnh Hoàng ung dung bước đến,ánh sáng mờ nhạt chiếu lên thân hình thon dài hoàn mỹ,trường bào màu tím thêu hình rồng bằng chỉ vàng vô cùng tỉ mỉ mềm mại ,mái tóc đen dài tùy ý xõa ,khuôn mặt yêu nghiệt đến nghẹt thở.

Mắt phượng sắc bén mị hoặc từ đầu đến cuối luôn nhìn về phía Thiên Giai ,uy áp phát ra áp chế không khí làm người ta không dám hít thở.

Nàng không sợ trời không sợ đất nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn nàng luôn cảm thấy sợ hãi, hắn dường như có thể nhìn thấy hết mọi bí mật trong lòng nàng,điều này là một điều tối kị.Áp chế xúc cảm,bàn tay trong ống tay áo thầm nắm chặt.

"Sao? sợ?",Lãnh Hoàng từ khi nào ngồi xuống bên cạnh ,ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nàng lên đối diện mắt hắn.

"K....Không ....không có",nàng giật mình,cố tránh khỏi ma trảo của hắn nhưng không thể được.

"Có biết tại sao ta mang nàng đến đây không ,vật nhỏ của ta?",tay hắn vuốt nhẹ cằm nàng.

"Vương gia,ngài đang rất mong muốn ta hỏi ngài đi?!"

"Ha ha,vật nhỏ,rất thú vị,càng ngày càng thú vị" ,nói đoạn tay hắn vòng xuống cổ nàng,vuốt nhẹ,giống như vuốt một trân châu bảo quý.

Giờ trong đầu nàng đang cố gắng tập trung nhớ lại đây là loại dược gì để tìm thuốc giải mà không biết rằng mắt hắn đang nhìn về một chỗ ở chiếc cổ nàng,con mắt nồng đậm hứng thú.

"Á...",chỗ cổ bên trái đau nhói,Thiên Giai trừng mắt lên nhìn hắn,Lãnh Hoàng nhếch mép vẫn nhìn đó không dời,chỉ thấy môi mỏng khẽ cong,mắt phượng nheo lại như tìm được thứ gì rất mới mẻ.

"Vật nhỏ,ngươi nên biết,người gạt được ta chỉ có 2 kết cục,một là chết,hai là sống không bằng chết".

Ngay sau đó,tay không dùng sức đẩy nàng nằm xuống giường,hắn cũng đứng hẳn dậy,nhìn xuống thân thể kia không chút sức lực,trong lòng một tia thỏa mãn.

Quay lưng đi về phía đối diện ,sau đó liền biến mất ,lúc xuất hiện là trong một căn phòng khác,phất ống tay áo,cả căn phòng sáng lên.Căn phòng chỉ có một cái bàn ,trên đó có 10 cái bình nhỏ màu đen .Cầm một cái chén nhỏ ,lần lượt cầm bình lên đổ từng chút vào,khí màu trắng từ đó mà bay lên.

Thấy hắn đã đi ,trong đầu nhanh chóng tìm cách giải,dược này không có ở trong sách chắc chắn là do hắn điều chế.Nghĩ ra gì đó,lập tức cắn đầu móng tay,một giọt máu chảy ra,cố gắng ngưng tụ thần lực ở chỗ đó,một làn khí rất nhỏ tụ tập lại như làn khói chui thẳng vào trong.

Hết cách,ai bảo hắn quá giỏi,một chút manh mối cũng không có,đành phải thông kinh mạch từ bên trong,mặc dù rất nguy hiểm nhưng đành phải liều.

Từng luồng khí rất mảnh đang chui vào ngón tay nàng , bên kia,Lãnh Hoàng đang từng chút điều chế, rất tập trung như không để ý điều gì.

Một khắc trôi qua, mồ hôi trên trán chảy xuống,nàng nhẹ nhàng ngồi dậy,trườn xuống giường,loạng choạng bước đi.Xung quanh chỉ là ánh sáng lờ mờ không rõ phương hướng,nàng theo bản năng đi về phía trước, cơ thể quá mệt mỏi liền bị ngã về phía trước ,đột nhiên chạm phải vật chắn,đẩy nhẹ ,trên môi nở nụ cười,là một cánh cửa.

Vén những tấm rèm màu đen ,trước mặt xuất hiện là một ôn tuyền rất lớn,hơi nước đang bốc lên,bên trên trải đầy những cánh hoa đỏ như máu, tỏa ra mùi hương thật dễ chịu ,nàng tham lam hít thở,bỗng đôi mắt mở lớn,nếu nàng không nhầm,nó...tức thì quay lưng vội vàng đi về phía cửa.Nhưng cánh cửa đã biến mất ,xung quanh chỉ là những tấm rèm đang tung bay.

Sau tấm rèm không xa có một bóng người,tấm rèm bay lên, Lãnh Hoàng đang nhìn nàng,trên môi nở một nụ cười,đôi mắt....là nồng đậm hứng thú.

Xoay người bỏ chạy,tay đang giữ lồng ngực áp chế cơ thể đang phản kháng,chết tiệt,hoa kia là Huyết Tuyệt,nó có tác dụng phá bỏ hoàn toàn phong ấn cơ thể ,đồng thời cũng làm mất đi năng lực trong một thời gian,nếu nàng không nhầm,hắn muốn loại bỏ lớp mặt nạ của nàng.

Nàng chạy nhưng lại đến nơi cũ , cạnh ôn tuyền ,thân thể không còn sức lực ngã xuống đất,giọt máu từ trong miệng chảy ra.Hoa Huyết Tuyệt đang phát huy tác dụng của nó,vài sợ tóc đã chuyển sang màu tím.

Bên kia ôn tuyền,Lãnh Hoàng đang nhàn nhã ngồi ,bàn tay thon dài đang cầm một chiếc chén tinh xảo,hắn chậm rãi đi về phía Thiên Giai ,nhìn con mồi đang thoi thóp chờ bị bắt.

"Khuu..khụ....vương gia,ngài cũng thật mất sức,ta có nên biết ơn vì được ngài chăm sóc như vậy không?"

Hắn híp mắt lại ,lật thân thể nàng lên,Thiên Giai lấy tay phản kháng ,hắn nhếch mép bắt được dễ dàng khống chế,sau đó môi áp sát môi nàng,nước từ trong miệng chảy xuống nhưng lại bị chảy ra ngoài.

Mắt nàng mở to thách thức,nàng sẽ không mở miệng,có chết cũng không uống thuốc đó.

Lãnh Hoàng không nhanh không chậm đưa tay từ từ trượt xuống,từng ngón tay mở từng lớp áo.

"Kh...ông..ư..m......"

Chỉ chờ có thế,dược đó đã chảy vào trong miệng nàng.

"Vương gia chết tiệt,ngài cho ta uống cái gì"

"Nàng đoán đi"